Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
Sau khi có thân phận, An cũng không gấp đi thăm dò căn cứ. Dù sao cô bây giờ cũng không phải là nhân loại bình thường, phải cẩn thận khắp nơi tránh để nhiều người chú ý.
Lúc Milos không có ở đây, cô sẽ ở trong thư phòng tập viết chữ, nghiên cứu bản đồ, thu thập các loại tin tức liên quan tới hành tinh này cũng như Staous. Chờ Milos rảnh rỗi sẽ đưa cô đi thăm khắp nơi.
Vì vậy, mấy ngày gần đây sẽ thường xuyên nhìn thấy Thiếu tướng đại nhân mang theo một người thấp gầy toàn thân mặc áo giáp đi lang thang ở căn cứ, chỉ cần không có công vụ, bên người Thiếu tướng đại nhân tất nhiên sẽ có bóng người này, vị thân binh mới này so với Âu Mạc hình như càng được Thiếu tướng đại nhân coi trọng.
Thấy tình hình này, trong lòng Âu Mạc dần dần sinh ra ý thức nguy cơ, hắn âm thầm coi Anthony là kẻ thù của mình. Mấy ngày quan sát, người này không chỉ có dáng dấp yếu ớt, làm người khác tức lộn ruột, hơn nữa hoàn toàn không biết việc thân là một thân binh của Thượng tướng Milos thì cần phải làm những gì. Trừ việc giống như cái bóng đi sau lưng của Thượng tướng ra, lúc thường hắn cũng làm gì khác.
“Hắn” có rất nhiều điều cổ quái, tỷ như mỗi ngày đều mặc toàn thân áo giáp, ngay cả ngón tay cũng không lộ ra một chút, “hắn” cho tới bây giờ đều không ăn cơm ở phòng ăn, cũng không thấy “hắn” đi nơi nào khác. Cho nên, “hắn” rốt cuộc giải quyết vấn đề cơm nước như thế nào?
Ngoài ra, vóc người “hắn” thuộc mức độ trung bình, từng nhịp bước, các phương diện dáng người, lễ nghi cũng không thấy chút phong phạm quân nhân. Âu Mạc cảm thấy “hắn” ngay cả tư cách binh lính cũng không được.
“Thượng tướng Milos, Anthony thật sự đã nhập ngũ năm sáu năm rồi sao?” Âu Mạc nhịn không được hỏi.
Milos vừa lật tư liệu vừa trả lời: “Hắn đã từng tham gia một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ kia không thể bại lộ thân phận quân nhân, mấy năm đó, hắn một mực trà trộn trong dân thường nên đã hoàn toàn từ bỏ thói quen ngày xưa, thẳng đến giờ vẫn chưa tìm được thói quen quân nhân.”
“Thì ra là như vậy!” Âu Mạc lộ vẻ bừng tỉnh, trong lòng thì đoán nhiệm vụ giữ bí mật là ở nơi nào, cho nên, sở dĩ mỗi ngày Anthony mặc áo giáp có lẽ là vì không muốn bị người nhận ra.
Dù là vậy, Thiếu tướng đại nhân đối với “hắn” cũng quá khoan dung rồi. Không tham gia huấn luyện thường ngày, không làm việc, không tuân thủ kỷ luật, không có quan niệm về thời gian. Nếu là những binh lính khác trong quân khu chắn chắn không cần đến ba ngày đã bị đuổi khỏi quân ngũ.
Âu Mạc quyết định sẽ nghiêm ngặt dùng quy tắc đối với “hắn”, toàn lực để cho “hắn” xứng chức với thân vệ binh của Thiếu tướng Milos.
“Thượng sĩ Anthony, đã tới giờ huấn luyện!” Năm giờ sáng, giọng nói của Âu Mạc từ ngoài cửa truyền tới.
An đang học văn tự Staous thì vô cớ bị gián đoạn nên rất không vui.
Cô đứng dậy mở cửa rồi yên lặng nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa kia.
"Thượng sĩ Anthony, mặc dù chúng ta đều là thân binh của Thượng tướng Milos nhưng cũng không thể tùy ý thiếu chuyên cần. Bắt đầu từ hôm nay, sáu giờ sáng mỗi này, cậu với tôi cùng nhau tham gia huấn luyện thường ngày.” Âu Mạc nhìn cô mặc chỉnh tề cũng có chút bất ngờ nào cả vì hắn vốn nghĩ người này vẫn còn đang ngủ.
An đi ra khỏi phòng theo Âu Mạc tới sân huấn luyện. Cô không hề muốn mình quá mức khác biệt, mỗi ngày huấn luyện thường ngày hai giờ cũng không phải là việc khó gì. Mặc dù trên người cô nhìn như gầy dơ xương, nhưng trên thực tế cô rất rắn chắc, cho dù bị súng bắn cũng không có việc gì.
Cái gọi là huấn luyện thường ngày chủ yếu là mang theo vật nặng chạy, leo cầu thang, tập cử tạ, tập sức kéo, tập bắn các loại. Trong căn cứ có phòng trọng lực nên có thể tự do điều chỉnh mức độ huấn luyện tương ứng.
“Hi, Âu Mạc.” Một sĩ quan nhìn thấy Âu Mạc thì lập tức cười lớn tiếng chào hỏi, ngay sau đó nhìn thấy An ở phía sau lưng hắn thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, “Anthony cũng tới sao?” Toàn bộ căn cứ cũng chỉ có một người Anthony này ăn mặc kín mít toàn thân áo giáp, hơn nữa, “hắn” có vóc người như “gà giữa bầy hạc”, coi như không cần nhìn mặt hắn cũng có thể nhận ra “hắn”.
Mọi người vây lại, hỏi thăm lẫn nhau.
“Anthony này, lúc huấn luyện không thể mặc trang phục phòng vệ, cậu có thể cởi chế phục trên người cậu ra.” Một sĩ quan nói với An.
An nghe vậy cũng không nhúc nhích giống như không hề nghe thấy.
Sĩ quan cau mày, giọng nói có vẻ nghiêm nghị: “Thượng sĩ, tôi ra lệnh cho cậu cởi xuống đồng phục của cậu.”
An vẫn không có động tác gì.
Âu Mạc lên tiếng, nói: “Anh Lỗ, cứ để cho “hắn” mặc đồng phục đi, “hắn” đã được Thiếu tướng đại nhân cho phép rồi!”
Sĩ quan trợn mắt nhìn An, lạnh lung nói: “Đã vậy thì, cậu mang nặng gấp ba lần so với những binh lính khác.”
An vẫn im lặng không lên tiếng.
"Thượng sĩ, trả lời!"
An vẫn tự nhiên không đáp lời, cô cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã qua sáu giờ ba phút. Vì vậy giơ tay lên, ý bảo đối phương hẳn lên bắt đầu huấn luyện.
Sắc mặt tên sĩ quan kia âm trầm nhìn chằm chằm An mấy giây, sau đó mới xếp hàng và mang mọi người tiến vào sân huấn luyện.
Sân huấn luyện có một đường chạy vòng tròng, mỗi vòng được thiết lập một số liệu trọng lực khác nhau. An được bố trí ở đường đua số 1, mang nặng gấp 4 lần người khác.
“Không phải là nói ba lần sao?” Âu Mạc không đồng ý nhìn về phía sĩ quan kia.
“Cho “hắn” một bài học”. Sĩ quan hừ một tiếng, nói: “Để cho “hắn” biết quân đội cũng không phải là nơi để hắn chơi đùa.”
Âu Mạc lắc đầu một cái, không nói them gì nhiều, hắn cũng bắt đầu chạy theo đội ngũ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía An để tùy thời chuẩn bị cứu viện. Không chỉ có hắn, lực chú ý của mọi người đều nhìn về phía An, bởi vì “hắn” là người xui xẻo duy nhất hưởng thụ trọng lực gấp bốn lần. Mặc dù trên người có hộ giáp nhưng cũng không thể giảm bớt bao nhiêu gánh nặng. Áo giáp có lực phòng ngự tốt nhưng lại là kiểu thiết kế hóng mát nên năng lực phản kháng rất thấp. Mặc áo giáp sẽ làm phải chịu đựng gấp đôi trọng lực bình thường.
Tất cả mọi người đều suy đoán trong đầu người đàn ông gầy yếu này có thể giữ vững được bao lâu.
Trên thực tế, trọng lực bốn lần so với An mà nói căn bản không coi vào đâu. Cô chẳng qua chỉ là một bộ xương, chỉ cần xương quá cứng, trọng lực gấp mười lần hay hai mươi lần đều không tổn thương được cô, đây cũng là ưu thế đáng vui mừng của cô khi biến thành một bộ xương.
An không nhanh không chậm chạy, tim không đập, lòng không tức giận, phổi không thở gấp, máu không lưu thông, trừ bước chạy có chút khó khăn bên ngoài, động tác thậm chí còn tự nhiên hơn người khác.
Tự nhiên? Ở trọng lực bốn lần sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy ánh mắt mình có vấn đề. Bọn họ từng người chạy thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt lưng, mà cái người bọc kín trong đồng phục sao có thể ung dung chạy như vậy?
Có người không tin chuyện kỳ lạ, chạy vào đường chạy số một của An, kết quả không quá hai phút suýt nữa phải nằm xuống nên phải vội vàng trở về đường đua của mình. Chậc, đây hoàn toàn không phải là người bình thường có thể làm được!
Mấy chục phút sau, những người khác đều đã mệt mỏi, nhịp bước nặng nề mà an vẫn luôn giữ tốc độ chạy chậm từ đầu đến cuối. Thẳng sống lưng, dáng người nhẹ nhàng, nhịp bước vững vàng, một bóng người gầy nhỏ dần trở thành cái nhìn khiến người khác phải chú ý ở trong sân huấn luyện. Vốn là người khinh miệt “hắn”, gờ phút này đã hoàn toàn lộ vẻ kính nể, ngay cả vị sĩ quan bất mãn với “hắn” lúc ban đầu cũng không thể không thừa nhận được, nếu chỉ bàn về thể năng thì người này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.
Sau khi kết thúc chạy bộ, mọi người đang đứng tại chỗ khôi phục thể lực nhưng tầm mắt vẫn luôn rơi trên người An.
Tên sĩ quan kia cố ý kiểm tra cực hạn của “hắn”, sau lúc huấn luyện phá lệ “chiếu cố” tới “hắn”. Nhưng mà sau mỗi lần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cho đến cuối cùng, vẫn không thể mò tới cực hạn của “hắn”.
Âu Mạc cho đến lúc này cũng đã hiểu vì sao Thiếu tướng Milos lại đặc cách chọn “hắn” làm thân binh của mình, người này không phải là đóng kịch mà thực sự rất cường hãn. Thể năng kinh khủng như vậy cùng với vóc người của “hắn” hoàn toàn cách xa, quá mức tưởng tượng.
Sauk hi hoàn thành huấn luyện, tên sĩ quan kia nói với Âu Mạc: “Người anh em, sau này chớ kêu người này tới huấn luyện thường ngày nữa, hay để cho những binh lính khác lưu lại con đường sống đi, tinh thần họ đều sắp bị đả kích cạn sạch rồi.”
Âu Mạc: "..."
Từ đó sau,, Âu Mạc cũng không tới “kêu rời giường” nữa, An hoàn toàn có buổi sáng sớm yên tĩnh giống như đặc cách thuộc về mình. Một lần huấn luyện thông thường để thấy được sự nhỏ bé của cô.
“Nghe nói ngươi đi tham gia huấn luyện thường ngày?” Sauk hi Milos trở lại liền hỏi.
An cũng gật đầu.
“Còn đem trấn áp những binh lính khác?”
Chuyện nhỏ, không cần quá bội phục cô.
Milos ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Những sinh vật các ngươi thật sự là mạnh mẽ ngoài dự liệu của tôi, để cho tôi không thể không phòng bị. Thẳng thắn mà nói, tôi bây giờ không biết nên lựa chọn hợp tác với ngươi là chính xác hay không?”|
Dĩ nhiên là chính xác! Tuyệt đối cặp bài trùng! An cũng thành khẩn nhìn hắn.
Milos tự nhiên không thể hiểu được sự thành khẩn trong ngọn lửa ẩn nấp trong thõng mắt kia, chẳng qua hắn có cảm giác cô không có địch ý.
“Tôi nói như vậy cũng không phải là hủy bỏ hợp tác lúc trước, chỉ là hy vọng chúng ta sẽ hiểu rõ nhau hơn.” Hai tay Milos vắt chéo nhau, nghiêm nghị nhìn An, nói: “Tôi cũng có thể bảo vệ ngươi, như vậy, ngươi có thể cung cấp gì cho tôi chứ?”
Milos dừng một chút, lại nói: "An, tôi chuẩn bị một tháng sau tổ chức lần thăm dò lần thứ năm. Đối phó với mãnh thú, tôi có đủ lòng tin nhưng đối với sinh vật đặc thù, chỉ sợ cần cô trợ giúp, ví dụ như cái loại có thể biến người thành xương trắng trong nháy mắt.”
Hắn cầm miếng cốt bội từ trong túi ra, hỏi: “An, cô có thể giúp tôi chế tạo vật này hay không?”
An không biết nên trả lời như thế nào. Điêu cốt là sở trường của nàng, nhưng điêu khắc ra tác phẩm có thể hóa linh như loại này thì cần dung tới linh cốt mới chết chưa lâu làm vật liệu, hơn nữa còn phải là hài cốt bị lục yêu cắn nuốt. Vật liệu có hạn thì không thể chế tạo được. Trước mắt cô chỉ có ba thứ, cốt bội trên tay Milos, ngoài ra còn có hai cốt đao được đặt trên người hai xác chết.
Hơn nữa, cô cũng không hoàn toàn nắm giữ cách dung của những cốt điêu này, ít nhất cô không tự mình nghiệm chứng qua. Dĩ nhiên, chuyện này cô không nói ra sự thật, chỉ có thể để cho Milos cảm thấy hợp tác với cô có giá trị thì hắn mới có thể bảo vệ cho cô.
Milos cần cốt điêu, nàng cũng cần giống như hắn. Hay là chờ bọn họ cùng tiến hành thăm dò rồi lại tiếp tục làm đi.