Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Kình Vũ gặp nguy hiểm!
Ống tuýp đánh mạnh tới, đem theo một luồng khí lạnh.
Liễu Kình Vũ mắt không nhìn thấy gì, hắn không biết nguy hiểm ngay trước mặt!
Đường Trí Dũng luôn ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, gã nhìn thấy đại ca sắp gặp nguy hiểm liền không nghĩ gì hết, xông thẳng tới phía đó, đẩy Liễu Kình Vũ sang một bên. Ống tuýp sáng choang, nhưng Đường Trí Dũng không có cách nào để tránh cả!
Bịch! Một âm thanh nặng nề từ đằng sau lưng Đường Trí Dũng vang lên, Đường Trí Dũng ngã quỵ xuống đất, miệng phun ra máu. Trong chốc lát gã chỉ thấy mắt hoa, cổ họng thấy ngọt ngọt, gã lại phụt ra máu lần nữa rồi nằm bẹp dưới đất.
Giờ phút này, tuy Liễu Kình Vũ không nhìn thấy nhưng tai hắn vẫn nghe rất rõ, hơn nữa lúc bị đẩy ngã hắn cũng nhanh chóng lấy tay dụi nhẹ để cát rơi ra. Lúc này hai cảnh sát trẻ đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ khua côn loạn xạ để tránh việc hắn lại bị thương.
Tuy nước mắt không ngừng chảy vì trong mắt vẫn còn cát, nhưng rất nhanh Liễu Kình Vũ cố gắng mở mắt ra, tuy hai mắt vẫn mờ nhưng hắn vẫn nhìn thấy Đường Trí Dũng đang nằm ở dưới đất.
Liễu Kình Vũ biết, chính là Đường Trí Dũng đã cứu mình.
Thực ra, vào phút cuối Liễu Kình Vũ đã cảm nhận được luồng gió mà cái ống tuýp đánh lại, nhưng lúc đó, hắn muốn tránh thì cũng không kịp nữa! Nhưng hắn cũng cố gắng nghiêng đầu sang một bên, để lộ vai ra, chỉ là không ngờ Đường Trí Dũng lại đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy Đường Trí Dũng nằm dưới đất bất động, cơn tức giận của Liễu Kình Vũ lên tới tột đỉnh.
Nghiêm khắc mà nói, một đàn em thực tập chỉ mới gặp nhau vài ba lần mà lại liều thân cứu mình, hơn nữa tên La Cương còn ngạo mạn lớn tiếng nói:
- Đánh, đánh mạnh vào! Đánh chết nó! Xảy ra chuyện gì có tao gánh vác! Đám điêu dân này, nếu không chăm sóc chúng một chút thì chúng không biết điều!
Cơn tức giận của Liễu Kình Vũ đã lên đến đỉnh điểm.
Đột nhiên, Liễu Kình Vũ đi qua chỗ hai gã công an đang bảo vệ mình đoạt lấy ống tuýp, hùng dũng tiến lên, không hề sợ hãi điều gì, hắn đánh cho bọn lưu manh côn đồ thảm hại chạy toán loạn, khó mà hình dung được cục diện lúc bấy giờ.
La Cương nhìn thấy cảnh đó, rất tức giận. Gã lập tức khua cái ống tuýp ở trong tay, có vẻ muốn đọ sức với Liễu Kình Vũ, kết quả bị Liễu Kình Vũ đánh một gậy rất mạnh vào lưng, rồi một cước đạp ngã lăn trên đất.
Cùng lúc đó, Trưởng thôn Triệu Hải Cường nhìn thấy cảnh đó cũng rất tức giận. Bởi vì ông ta thấy em trai mình bị hai gã côn đồ đánh cho nằm bẹp dưới đất.
Triệu Hải Cường lớn giọng nói:
- Mọi người, nếu là đàn ông thì lên hết cho tôi! Thôn Du Thụ chúng ta nhất định phải đoàn kết, nếu không thì sau này mọi người cũng sẽ bị đánh như vậy thôi! Hiện giờ Chủ tịch Liễu vì người dân thôn Du Thụ chúng ta mà đã xông lên rồi, chúng ta lại có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Nếu như vậy, chúng ta còn được gọi là con người sao? Mọi người, xông lên!
Nói xong, Triệu Hải Cường rút một cây củi ở đống củi bên cạnh, rồi xông về phía trước.
Trong thôn Triệu Hải Cường cũng được coi là người có uy vọng, nhất là lúc ông ta nhắc tới Liễu Kình Vũ, hoàn toàn đã đánh đúng điểm yếu của người dân trong thôn.
Nên biết, chính mắt bọn họ nhìn thấy Liễu Kình Vũ vì bọn họ mà không nề hà việc đánh nhau với người của Tập đoàn Hải Duyệt, suýt nữa thì bị đối phương sát thương. Còn cái người trẻ tuổi cứu Chủ tịchLiễu vẫn nằm bẹp dưới đất không biết sống hay chết! Sự tức giận của mọi người đều được đốt lên.
Tình thần quần chúng!
Chỉ trong một thời gian ngắn, những người dân còn do dự như cừu non tranh nhau tìm chỗ trốn lúc nãy, giờ tất cả đều xông lên, ai nấy đều tìm một thứ gì đó trên đường cầm vừa tay rồi xông lên.
Tuy La Cương và những thủ hạ của gã ta cao to vạm vỡ, nhưng cũng không thể chống cự được với số người rất đông của thôn Du Thụ. Hơn nữa một mình Liễu Kình Vũ còn địch được mười người, hung hãn không sợ gì, lúc trước Liễu Kình Vũ đánh nhau với bọn chúng vẫn còn nương tay, không đánh đến mức để chết người, nhưng Liễu Kình Vũ nhìn thấy Đường Trí Dũng bị đánh nằm bẹp dưới đất thì hắn rất tức giận, tay cầm ống tuýp lao thẳng về phía đối phương, một đòn đánh xuống bọn chúng không gãy xương thì cũng đứt gân, Liễu Kình Vũ đánh cho bọn La Cương sợ khiếp vía!
Bọn chúng không ngờ vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi đó lại dũng mãnh như vậy, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn, mấy người bọn chúng khó mà là đối thủ của hắn. Mà lúc đó, tuy bọn chúng vẫn đang ném cát về phía Liễu Kình Vũ để hắn không nhìn thấy đường, nhưng nhờ kinh nghiệm vừa rồi, Liễu Kình Vũ tìm chỗ đúng hướng gió để đứng, nên đối phương ném cát cũng không thể bay vào mắt hắn được.
Sau khi đánh một lúc, bọn La Cương rõ ràng là sắp thua đến nơi rồi, La Cương thấy tình thế không ổn, cũng không ham đấu đá nữa, lập tức lớn giọng nói:
- Rút nhanh, rút!
Vì thế tất cả bọn chúng vừa đỡ nhau cố dứt sự đeo bám của người dân, vừa chạy về phía xe rồi rút lui.
Nhìn thấy đối phương muốn đi, người dân đương nhiên không muốn giữ bọn chúng lại. Rất nhanh, bọn người của La Cương đều lên xe và thảm hại rút lui, cửa sổ xe còn bị ném vỡ nát.
Trong xe, thủ lĩnh của đám lưu manh côn đồ thị trấn Quan Sơn là Vương Tam ngạc nhiên nhìn La Cương, rồi nói:
- Anh La, tuy tôi thấy tình thế của chúng ta không thuận lợi, nhưng không phải là không chống đỡ được, sao lại phải rút nhanh thế? Chúng ta nên dạy cho đám nông dân đó biết mới đúng.
Anh La cười ha ha, nói:
- Vương Tam à, cậu biết sao cậu chỉ có thể hoạt động ở Quan Sơn, mà La Cương tôi có thể hoạt động được ở huyện Cảnh Lâm không?
Vương Tam vội nói:
- Anh La chỉ dạy tôi một chút!
La Cương cười nói:
- Thực ra, sự khác biệt ở đây chính là khả năng nhận biết và cách nhìn đại cục. Không sai, chúng ta xử đám nông dân đó là để giết người dọa khỉ, và nó đem lại hiệu quả không tồi, đây là những việc mà trước nay chúng ta vẫn làm. Nhưng thực tế, chúng ta làm như vậy cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, có hiệu quả thì tốt, không có thì thôi, vì mục đích thực sự của chúng ta là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn Liễu Kình Vũ! Chỉ cần hạ bệ được Liễu Kình Vũ thì Quan Sơn sẽ không còn trở ngại gì nữa, sẽ không ai cản trở công việc của chúng ta, đến lúc đó việc xử lý mấy tên nông dân đó thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nói tới đây, La Cương đắc ý cười, nói:
- Vương Tam à, cậu biết sao tôi lại để Đoạn Tiểu Hải ở lại trong xe quay video không? Chúng ta quay video lại là để làm bằng chứng, đây là chiêu mới nhất ở trên mạng để đối phó với quan chức, chỉ cần đưa video lên mạng, sẽ có các bộ ngành liên quan và người trên mạng xem. Nếu bản thân vị cán bộ đó có vấn đề, tuyệt đối sẽ chạy không thoát. Nếu người đó không có vấn đề gì thì cũng chẳng sao, chúng ta có bản gốc của video, chỉ cần đến lúc đó chúng ta cho người chỉnh sửa một chút, ghép cảnh Liễu Kình Vũ đánh người lại với nhau, nộp cho Ủy ban kỉ luật, Liễu Kình Vũ chết chắc rồi! Hơn nữa trước đó tôi đã nghe ngóng mọi chuyện rồi, Liễu Kình Vũ loại bỏ người nhà Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật huyện Ngưu Kiến Quốc là Hàn Quốc Khánh, Ngưu Kiến Quốc đã hận Liễu Kình Vũ từ lâu. Đoạn video này rơi vào tay ông ta, Liễu Kình Vũ không chết cũng không thể thoát được tội! Ha ha ha!
Nói tới đoạn cuối, mặt La Cương rất đắc ý, không che giấu được sự nham hiểm của mình.
Sau khi nghe La Cương nói xong những lời đó, trong lòng Vương Tam như thức tỉnh. Gã không ngờ, La Cương này nhìn vẻ ngoài thì hung hãn thô bạo, thực tế lại suy nghĩ nham hiểm như vậy. Đây là một chiêu ở trong kế rút củi đáy nồi! Chỉ cần Liễu Kình Vũ bị loại bỏ, thị trấn Quan Sơn chính là thiên hạ của Thạch Chấn Cường rồi. Với quan hệ của Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long, chắc chắn y sẽ không đối phó đám người Long Anh Cương, như vậy khu đất gần khu du lịch núi Thúy Bình không phải là đưa tay cái là nắm được sao.
Bọn La Cương trở về thị trấn, bọn chúng tìm một quán net gửi đoạn video mà Đoạn Tiểu Hải ghi được về vụ ẩu đả lúc nãy cho một người biên tập video internet mà bọn chúng đã liên hệ từ trước. Người này chỉnh sửa xong cũng mất hơn nửa tiếng, sau khi bọn La Cương nhận lại video, bọn chúng đã xem xét kĩ càng một lần, chắc chắn đoạn video đó toàn là cảnh Liễu Kình Vũ đánh người, không có bất kỳ sơ hở gì. La Cương lập tức gọi điện cho Ngưu Kiến Quốc, gửi đoạn video vào email cho y.
Ngưu Kiến Quốc sau khi nhận được đoạn video đó liền vui vẻ, nắm chặt nấm đấm nói:
- Hay lắm, quả là một bằng chứng xác thực! Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tôi chính là muốn xem xem, đối mặt với đoạn video xác thực thế này, cậu còn chống chế được gì! Lần trước không có chứng cớ gì nên không làm gì được cậu, lần này cậu đừng hòng mà chạy. Cậu đường đường là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn mà lại đánh nhau với đám lưu manh côn đồ, đây là một việc vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, cậu khó mà giữ được cái chức Chủ tịch thị trấn của mình!
Nói xong, Ngưu Kiến Quốc lưu đoạn video vào usb rồi bước nhanh về phía phòng làm việc của Tiết Văn Long.
Sau khi Tiết Văn Long xem xong đoạn video mà Ngưu Kiến Quốc mang tới, y trầm ngâm một lúc rồi đập bàn mạnh một cái, nói:
- Thật sự là buồn cười. Liễu Kình Vũ thân là Chủ tịch thị trấn, tại sao lại làm ra một chuyện vi phạm luật pháp như vậy! Đúng rồi, bọn La Cương còn có hành động gì khác không?
Ngưu Kiến Quốc vội nói:
- Chủ tịch Tiết, đám La Cương đã đưa những người bị thương tới Huyện, chắc hơn một giờ nữa sẽ tới trước Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta kêu oan đó.
Tiết Văn Long gật đầu nói:
- Được, làm rất tốt! Đoạn video này để lại ở chỗ tôi, lát nữa tôi sẽ mang tới cho Bí thư Hạ xem, tôi sẽ yêu cầu ông ta triệu tập Hội nghị thường vụ khẩn cấp để nghiên cứu về vấn đề Liễu Kình Vũ đánh người. Lần này nhất định phải khiến Liễu Kình Vũ mất chức Chủ tịch thị trấn, tôi muốn xem lần này Hạ Chính Đức sẽ bao che cho Liễu Kình Vũ thế nào.
Hơn nửa tiếng sau, thấy cũng đến lúc, Tiết Văn Long cầm usb có đoạn video đi tới phòng làm việc của Bí thư Hạ Chính Đức, y đặt usb lên bàn làm việc của Hạ Chính Đức, tức giận nói:
- Bí thư Hạ, ông hãy xem cái này đi. Ông hãy xem cho kĩ, Liễu Kình Vũ còn đáng mặt là một Chủ tịch thị trấn nữa không.