Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
  3. Chương 298 : Mượn bài
Trước /719 Sau

[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 298 : Mượn bài

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu như thấy một nữ nhân quan hệ mập mờ với mình mà cùng ba nam nhân xa lạ khác cười cười chơi đánh bài, thân là nam nhân thì làm sao mà chịu cho nổi? Tất nhiên Hướng Nhật cũng vậy, nữ nhân cột tóc đuôi ngựa đang cùng ba nam nhân khác đánh bài chính là Nhâm đại tiểu thư, người sớm hôm nay đã truyền cho mình cái mùi nước hoa trời đánh đó. Cô nàng này, dám ở sau lưng mình quyến rũ nam nhân khác, đúng là không thể tha thứ được!

Hướng Nhật bắt đầu bước gần đến nàng, bất quá hắn cũng không có hô to lên mà lén lút đi đến sau Nhâm đại tiểu thư, một tiếng cũng không phát, hắn tính coi cô nàng này sẽ nói nói cái gì. Hiển nhiên mấy tên nam nhân đang chơi bài cũng không phân tâm mà xem người kế bên nữ nhân này rốt cuộc là ai, bởi vì chuyện này cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Chỗ nào mà có một đám người đánh bài thì sao mà không một hai người đứng xem cho được chứ? Có một số người đứng xem còn chỉ đạo nữa, nhất là chuyên gia vẽ vời cái chuyện người ta xuất bài như thế nào, đánh con gì. Lúc này cũng là lúc cuối của ván bài, mỗi người trên tay cũng không còn cầm bài lẻ nữa. Hướng Nhật đứng sau Nhâm đại tiểu thư tất nhiên là biết rõ cô nàng đang cầm bài gì, cầm bẩy lá bài liên tiếp nhau, đúng là vận khí tốt thật.

Phải biết rằng trong kiểu bài Tú-lơ-khơ họ chơi này, chỉ có tám quân bài liên tiếp, mà Nhâm đại tiểu thư này lại cầm tới bảy là đúng là cường hãn quá đi. Nếu mà mò ra được lá thứ tám nữa thì nếu không phải là gian lận thì nói không người nào tin. Nhưng mặc dù Nhâm đại tiểu thư có 7 lá Hướng Nhật cũng chưa cho là nàng ta sẽ thắng, bởi vì trên tay nàng vẫn còn hai lá bài khác, là con 7 rô và K bích, trừ phi người cửa trên đánh ra quân bài nhỏ hơn con K của nàng, như vậy nàng mới có thể thắng áp đảo được. Bất quá tên đó lại xuất ra ba con mười và hai con ba. Nhâm Quân cân nhắc suy nghĩ mình có nên hạ bài hay không, nếu mà hạ bài, phỏng chứng sẽ thắng áp đảo, nhưng nàng ta cũng không dám khẳng định hai người đằng sau có khả năng chặn bài của nàng hay không, dù sao trên tay mọi người cũng không còn có nhiều bài, chỉ có nàng là người trên tay còn cầm nhiều bài nhất. Đang do dự thì ở đang sau lại có tiếng hét to:

- Ù đi!

- Không được.

Chỉ là do tiềm thức mà nàng trả lời, nếu mà làm như vậy thì nàng chẳng còn có cơ hội nào mà cứu vãn nữa.

- Người ngoài không nên chen vào.

Cái tên nam nhân ngồi cửa trên lo lắng nói, nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, hiển nhiên bài trong tay cũng không tốt lắm, nếu như bị người khác đè, sợ rằng mình chẳng còn có cơ hội mà ra bài nữa.

Tên kia nói càng khiến cho Nhâm Quân do dự, nếu như nghe theo người ngoài mà ù bài, thì không phải là cửa trên thực sự rất bi thảm hay sao? Đang muốn rút bài lại để áp chế bài của hai người cửa dưới, không ngờ cái âm thanh lúc nãy lại vang lên, thậm chí còn hét to hơn, giống như là mắng mỏ rồi:

- Làm gì mà ngu thế hả? Nói em ù thì cứ ù đi, do dự cái làm cái gì!

Nhâm Quân vừa nghe được những lời này lập tức phát hỏa, mình đánh bài chứ không phải hắn đánh bài, dựa vào cái gì mà đứng sau chỉ đạo hả? Lại còn dám chửi cả mình nữa, được lắm! Ta muốn xem cái tên đó là ai mà hỗn láo như thế! Vừa quay đầu lại thì thấy rõ là nam nhân mà mình rất quen thuộc, nét mặt nhất thời cả kinh:

- Hướng Quỳ! Sao anh lại tới đây?

- Anh không thể tới sao?

Hướng Nhật nói xong lại không biết là cố ý hay vô tình mà nhìn vào mặt của ba nam nhân kia.

- Không, không có…

Nhâm Quân luống cuống, ánh mắt của nam nhân giống như là đã bắt quả tang nàng làm chuyện gì xấu xa nên làm cho Nhâm Quân giọng nói cũng trở nên lắp bắp:

- Em…em đang đánh bài…

Hướng Nhật mặt không chút thay đổi, tay thì vươn ra :

- Đưa bài đây cho anh, để anh đánh giúp cho.

- Ừ!

Nhâm Quân cúi đầu nói một tiếng sau đó đưa bài cho nam nhân. Nàng cũng không biết tại sao khi thấy nét mặt âm trầm của nam nhân, trong lòng không còn có một chút sực lực nào để mà kháng cự. Giống như là cảm giác nếu như cãi lời của hắn thì sẽ lập tức phát sinh một chuyện cực kỳ đáng sợ.

- Quân Quân, tên tiểu tử này là ai thế?

Bên cạnh vang lên một thanh âm, đó chính là giọng của người đang ở cửa trên vừa mới đánh ra ba con mười theo một đôi ba kia. Lúc này, vẻ mặt hắc ám của hắn đang chằm chằm nhìn vào hai người bọn họ -- À không! Phải nói là hắn đang chằm chằm nhìn vào Hướng Nhật mới đúng.

Trên thực tế, hắn đang rất bực tức, tự nhiên lại có một tên tiểu tử từ trong xó xỉnh nào mò ra, có khả năng nói chuyện làm cho nữ nhân mình thèm thuồng đã lâu nghe lời như vậy, đây là chuyện mà cả hắn cũng không làm nổi, thực là một cục tức nuốt không trôi. Huống chi xem thái độ của hai người bọn họ thì quan hệ cũng sớm đã phát triển tới một bậc khác rồi.

Mặc dù Nhâm Quân còn chưa nói gì nhưng mà sắc mặt của Hướng Nhật cũng đã chuyển sang lạnh lẽo, từng bước mà tiến về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối phương. Cái tên rác rưởi này cả gan trước mặt mình mà gọi Nhâm Quân thân thiết như vậy, chẳng lẽ hắn chán sống rồi?

Nhâm Quân cũng biến sắc, nàng biết rõ trình độ biến thái của tên nam nhân này rồi, vôi vàng bước tới đưa tay kéo hắn lại, nàng cũng không cho rằng cái người cao cao kia có thể làm đối thủ của hắn, để tránh có chuyện đổ máu nên Nhâm Quân đành phải ở bên cạnh thấp giọng mà giới thiệu:

- Hướng Quỳ! Anh này là chủ tịch hội sinh viên, anh đừng có mà làm bậy nha.

- Chủ tịch hội sinh viên?

Hướng Nhật lập tức sửng sốt, nhưng sau đó lập tức đáp lời:

- Không phải là đang chuẩn bị tuyển người mới sao? Cũng là người vài ngày nữa thì từ chức mà thôi?

Nói tơi đây, Hướng Nhật đột nhiên nghĩ đến, không phải là cô nàng này muốn thắng cử trong cuộc bầu cử này mà chịu ủy khuất cùng hắn ta đánh bài hoặc là cái tên chó má chủ tịch này lấy việc hỗ trợ tranh cử mà uy hiếp nàng ta đấy chứ?

Có thêm cái ý nghĩ này trong đầu, ánh mắt mà Hướng Nhật nhìn hắn ta càng bất thiện, như là muốn một quyền đập chết hắn. Mà cái tên ở cửa trên cũng không ngờ lại gặp cái kẻ mà trước mặt hắn kiêu ngạo như vậy, mặc dù mình chuẩn bị tốt nghiệp nên không giữ được vị trí này, nhưng qua mấy năm làm việc, với thế lực hùng mạnh như thế, trong trường học thì lời mình nói, ai dám không nghe cơ chứ? Huống chi bây giờ mình vẫn còn nhậm chức, mà đã có người trước mặt mình kiêu ngạo như vậy, hơn nữa còn là trước mặt mọi người, thế không phải là làm mặt mũi của hắn mất hết sao?

Hơn nữa hắn đã bất mãn từ khi hắn đang đánh bài mà tên tiểu tử này chen mồm vào rồi, hiện giờ mà hắn còn có quan hệ mập mờ với nữ nhân mình yêu thích, cái gì nhịn được thì nhịn, không nhịn được thì xả, hắn cũng biết, nếu như đánh nhau với tên này thì càng mất mặt, nhưng mà làm cho trường học trừng phạt tên này thì chẳng phải dễ dàng hơn sao? Vì vậy hắn nghiêm mặt hỏi:

Đây là thái độ của ngươi với trưởng bối trong trường hay sao vậy? Anh thuộc ban nào? Chủ nhiệm là ai?

- Hỏi rõ như vậy làm gì?

Hướng Nhật không thèm liếc mắt hắn một cái.

- Muốn đánh nhau thì nói rõ ra, còn ngươi muốn hỏi rõ như thế này để ta vụng trộm hối lộ ngươi ư? Đừng có nằm mơ, cái người mà căn bản sắp không còn là chủ tịch hội sinh viên thì đối với ta căn bản không có vị gì.

- Ngươi…

Nham nhân kia sắc mặt càng thêm âm trầm, thậm chí còn có thể nói là dữ tợn. Chuyện của mình đương nhiên là mình biết, mặc dù chủ tịch hội sinh viện tại trường cũng không phải là cái lớn lao gì, nhưng mà quyền lực cũng không ít, quyền lực nhiề thì tất sẽ có chút hoạt động không trong sạch lắm, tên này vừa gặp đã đá đểu hắn như thế, khiến trên trán hắn gân xanh cũng phải nổi lên.

- Ngươi dám vu cáo ta sao?

- Ủa, có vậy sao? Ta chỉ là giả thuyết một chút thôi mà.

Hướng Nhật chiếm tiện nghi nhưng vẫn giả vờ ngốc, nhẹ nhàng mà nói:

- Ngươi có hiểu giả thiết là gì không đấy? Bất quá ta nghĩ, với trí thông minh như thế thì ngươi chắc là cũng không hiểu được hai chữ đó!

Nam nhân kia hai tay nắm chặt, toàn thân run rẩy, rất muốn xông lên mà tẩn cho tên tiểu tử này một trận tan tác. Nhưng mấy năm làm chủ hội sinh viên khiến cho năng lực kiềm chế của hắn cũng không phải vừa, mình ít lâu sau là tốt nghiệp rồi, không thể để chuyện đánh nhau như thế mà hằn lên một vết nhơ trong học bạ được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuông cuộc tìm việc làm của hắn, không thể để tên tiểu tử này làm cho hắn hy sinh lớn như vậy được. Cứ coi như là bị cho điên cắn, chứ không thể để cho chó điên cắn hắn một cái mà cắn ngược lại nó được.

Hơn nữa muốn trả thù đối phương thì cũng không cần phải gấp, không phải là mình còn vài ngày nhậm chức hay sao? Còn nhiều thời gian như vậy cũng có thể làm cho trường học đuổi tên này rồi, trước mắt thì cứ cho hắn đắc ý đi. Nghĩ xong thì tâm tình của hắn khoan khoái hẳn lên, nhưng khi vừa thấy nữ nhân kia lôi lôi kéo kéo kẻ kia thì sắc mặt lại âm trầm xuống:

- Các người muốn lôi kéo tới khi nào đây? Nhiều người nhìn như vậy không cảm thấy xấu hổ hay sao?

Hướng Nhật vẫn không quan tâm mà khinh miệt nói:

- Ta cùng bạn gái của ta lôi kéo, mắc mớ gì tới người khác mà phải mắc cỡ chứ?

Nói xong lại càng nắm chặt tay Nhâm Quân, lại còn nhẹ nhàng mà nhéo nàng vài cái. Nhâm Quân thoáng một cái mà mặt đỏ bừng, tưởng như máu sắp vỡ tràn ra ngoài vậy. Bất quá nam nhân trước mặt mọi người thừa nhận như vậy làm cho nàng có chút tức giận, nhưng sâu trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào không thôi.

Vừa thấy vẻ mặt của Nhâm đại tiểu thư như vậy thì không còn người nào nghi ngờ quan hệ của hai người họ nữa. Mà cái vị tên xuất bài cửa trên kia lại càng giận dữ mà cười, chỉ vào hai người mà nói “Được”. Vốn là hắn muốn bầu cử nàng làm người ứng cử nhằm để lấy lòng nàng, hy vọng vào ngày mình tốt nghiệp có thể xác lập quan hệ của hai người, nếu như phát triển được như vậy thì rất tốt. Nhưng bây giờ thì toàn bộ kế hoạch đều bị đổ vỡ do cái tên tiểu tử kia ngáng đường, oán hận mà nhìn qua đối phương một cái, hắn phất tay nói:

- Chúng ta đi!

Nói xong không quay mặt lại mà đã rời đi, hai người nam nhân vừa mới đánh bài cũng theo đuôi hắn mà đuổi theo.

Chuyện này chỉ có thể xem là một chuyện tầm phào, dù sao tất cả mọi người đều chú tâm đánh bài, ai cũng chẳng thèm để ý coi bên cạnh xảy ra chuyện gì. Huống chi là chỉ xảy ra vài câu cãi cọ thôi, nhưng nếu như bọn họ đánh nhau thật thì khẳng định mọi người sẽ bao vây mà xem. Đáng tiếc, chuyện này lại không xảy ra.

Hướng Nhật nhìn đối phương rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén. Dám tranh giành nữ nhân của ta à? Ta sẽ cho ngươi biết chữ “Chết” viết làm sao!”

Đang lúc hắn đắc ý nhất thì phát hiện bên cạnh hông có cảm giác tê rần, lập tức biết chuyện gì xảy ra, quay đầu lại nhìn Nhâm đại tiểu thư:

- Em làm gì mà nhéo anh đau thế?

Vẻ mặt của Nhâm Quân vừa oán giận lại có chút uất ức:

- Anh biết anh hại em bi thảm tới cỡ nào rồi không hả?

- Anh làm gì mà hại em? Không phải chỉ là một chủ hội sinh viên sao? Cái chó má đó thì có gì mà đáng làm chứ, làm việc thì liên tục đến chết vì mệt, vừa chẳng được cái tích sự gì. Anh không nỡ chứng kiến em phải làm việc cả ngày, cứ vùi đầu vào công việc, như vậy anh sẽ đau lòng lắm đó.

Hướng Nhật ba hoa một hồi.

- Đau lòng cái đầu anh!

Nhâm Quân lại bấm nam nhân thêm một phát nữa, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc, cho thấy lời nói và ý nghĩ của nàng không giống nhau. Nhưng đột nhiên nhớ lại cái gì, Nhâm Quân tiếp tục nhíu mày:

- Đau lòng? Nữ nhân của anh nhiều như vậy, đau lòng cho mấy nàng ấy hết rồi, còn có chỗ nào mà giành cho em chứ?

“Nguy rồi!” Vừa nghe xong lời của Nhâm đại tiểu thư thì Hướng Nhật mới nhớ tới là mình qua đây để đi mượn bài. Nhưng vì trông thấy Nhâm đại tiểu thư cùng nam nhân khác đánh bài nên máu xông lên đầu, chuyện quan trọng này cũng nhanh chóng quên đi mất.

Nghĩ đến đây, Hương Nhật không khỏi nhìn về đám cỏ dưới gốc cây phía xa xa, đương nhiên là thấy mấy vị đại tiểu thư ở phía bên kia vẫn đang nói chuyện phiếm, huống chi cũng chẳng có chú ý đến tình huống bên này, rốt cuộc mới thở dài nhẹ nhõm. Mà Nhâm đại tiểu thư bên cạnh cũng phát hiện được nét quái lạ của nam nhân, nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện mấy người phụ nữ ngồi dưới bóng cây bên kia, trong giọng nói xen lẫn sự chua xót:

- Nói những câu đường mật như vậy, rốt cuộc là chỉ nói suông. Hừ, em đi, không muốn thấy mặt anh nữa.

Nói xong thì cũng vội vàng xoay người đi, Hướng Nhật vừa định đuổi theo thì lập tực khựng lại, phía sau mình còn có mấy vị đại tiểu thư, phỏng chừng các nàng cũng chẳng còn kiên nhẫn mà chờ đợi, trước tiên là phải ứng phó với các nàng đã. Sau đó mới ứng phó với Nhâm đại tiểu thư, dù sao nàng ta cũng ở trường học, sau này mình thiếu gì cơ hội mà đập bể bình dấm chua của nàng.

Nhìn đám bài vất lộn xộn phía dưới, mắt Hướng Nhật sang cả lên. May mà mấy tên nam nhân kia lúc bỏ đi mà không mang theo bộ bài, hiện tại đúng là tiện lợi cho mình. Đúng là cuối cùng đi mượn bài lại thành đi nhặt bài.

Quảng cáo
Trước /719 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net