Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
  3. Chương 3 : Một mình đấu mỹ nữ
Trước /719 Sau

[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 3 : Một mình đấu mỹ nữ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Chạy nhanh thế?

Mắt thấy chỉ còn vài bước nữa là chạy tới cổng trường, hắn bỗng nhiên nghe thấy thanh âm rất dễ nghe của một cô gái vang lên.

- So với các ngươi vẫn còn kém xa!

Hướng Nhật làm một cuộc so sánh về thực lực giữa hai bên, kết luận thật khiến cho người ta có chút đau lòng: không thể dùng sức, chỉ có thể dùng trí.

Mấy trăm người mặc võ phục màu trắng đang lũ lượt xông tới, có nam có nữ. Trong số bốn người mà hắn trông thấy rõ ràng nhất, Sở đại mỹ nhân không ngờ cũng nằm trong số đó.

- Sở Sở, có phải là tên tiểu tử này dám khi dễ em không?

Người lên tiếng là một thiếu niên anh tuấn rất có ngạo khí đứng bên trái của mỹ nữ, cao tới trên 1,9 mét, eo đeo đai đen.

- Chuyện của em, anh không cần quan tâm!

Mỹ nữ oang oang đáp lời.

Thanh niên ngạo khí kia tuy bị mỹ nữ trách như thế nhưng vẫn không tức giận, hắn trừng mắt nhìn Hướng Nhật đầy hung hãn, có chút lúng túng lui ra sau.

- Mày chính là Hướng Quỳ?

Thanh niên có khí độ trầm ổn đứng sau lưng của mỹ nữ lên tiếng hỏi, ánh mắt của hắn đầy uy hiếp khiến người ta sợ hãi.

- Không sai, là tao!

Hướng Nhật là lão Đại của đám lưu manh đầu gấu rất lâu, cho nên rất ngứa mắt với kẻ nào nói chuyện với hắn bằng thái độ ngạo mạn.

- Tìm tao có chuyện gì? Nếu là chuyện lãng xẹt thì tao không thèm để tâm tới!

- Hướng Quỳ!

Sở mỹ nhân giận giữ nói.

- Anh dám nói chuyện với biểu ca như vậy! Tôi phải...

- Đàn ông đang nói chuyện, đàn bà ngậm miệng lại!

Hướng Nhật nói câu này khiến cho mọi người tức giận. Các thành viên nữ của đối phương mặt đỏ phừng phừng nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể trừng phạt ngay cái tên hỗn xược này. Đến ngay cả mỹ nữ Đài Quyền đạo (Tea Kwon Do) với vẻ mặt băng lãnh từ đầu đến giờ không có chút biểu tình đứng bên tay phải của Sở mỹ nhân, cũng bắt đầu dùng ánh mắt lạnh lùng để đánh giá hắn.

Sở mỹ nhân nắm chặt tay, thanh niên khí độ trầm ổn bèn ngăn cản nàng:

- Sở Sở, chuyện này để anh xử lý.

Tiếp theo hắn chuyển sang nhìn tên nam nhân đáng khinh bỉ kia, kiên nhẫn nói:

- Nơi này không thích hợp để nói chuyện, tìm một chỗ vắng hơn được chứ?

- OK! Địa điểm ngươi cứ tùy tiện mà chọn.

Đại ca đúng là đại ca, có thể nhịn được những thứ mà người khác không nhịn được! Quả nhiên không hổ là lão Đại lãnh đạo hai cái xã đoàn.

Bên cạnh truyền lại một tiếng hừ lạnh, Hướng Nhật khó chịu nhìn lại, nguyên lai là một tên mặt trắng họ Cao, thấy tên đó đang nhìn mình bằng một ánh mắt có ý nói " Tiểu tử, mày chết chắc rồi", hắn lập tức đáp lại " Không cần thế, cháu trai, gia gia đây không cần ngươi hộ tống’’, không quản hắn có hiểu ý của mình hay không, Hướng Nhật quay đi nhìn đám mỹ nữ.

Thanh niên cao ngạo đó tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, hắn đã cảnh cáo tên kia đừng có động vào nữ nhân của hắn, thế mà thằng khốn kia dám đáp lại bằng một ánh mắt có ý " Tao cứ động vào nữ nhân của mày đấy, mày làm gì được tao nào". Mẹ kiếp, nếu không giáo huấn được mày, lão tử không phải họ Cao!

oOo

- Xin mời!

Thanh niên trầm ổn đẩy cánh cửa của phòng nhu đạo.

- Đây là phòng tập của mọi người sao?

Hướng Nhật lớn giọng nói, nơi này không phải là quá lớn hay sao? Nó phải lớn bằng ba bốn cái sân bóng rổ gộp lại. Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ vào trong phòng, mặt đất được lát một lớp sàn gỗ đã được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, nếu dùng từ để có thể hình dung, đó chính là "Quang khả giám nhân“ ( Sáng đến mức có thể soi bóng người trên đó).

- Nơi này ổn chứ?

Thanh niên trầm ổn khẽ nheo mắt hỏi.

- Không tệ, rất lớn, rất đàn hồi!

Hướng Nhật dẫm mạnh lên lớp sàn gỗ, hắn có thể cảm nhận được đặc tính đàn hồi của lớp sàn gỗ này cực tốt, cho dù có bị ngã, cũng không có gì đáng ngại.

- Sắc lang!

- Lưu manh!

- Vô sỉ!

.....

Các thiếu nữ xấu hổ đến đỏ cả mặt mắng, Sở mỹ nhân càng tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, duy chỉ có thiếu nữ luyện Đài Quyền đạo kia vẫn không đổi sắc mặt.

Hướng Nhật không nói gì nhìn các nàng ta, lão tử đã làm chuyện thất đức gì chứ? Ta thấy các người đúng ra phải khích lệ ta mới phải đó? Đột nhiên ý thức được câu nói của mình vừa rồi thập phần mập mờ, hắn không khỏi bật cười thành tiếng. Ha ha, lão tử thật là dâm tài mà!

Không ngờ tràng cười này của hắn đã đụng chạm đến ''tổ ong vò vẽ'' rồi, ngay cả đám nam sinh cũng bực bội nhìn hắn. Đùa ở đâu không đùa, dám tới nhu đạo xã để đùa cợt chứ? Các huynh đệ, giết chết hắn!

Nhất thời mấy trăm người đồng thời hò hét nhốn nháo, khiến cho thanh niên trầm ổn phải rất vất vả mới có thể yên định tình hình:

- Mọi người hãy tản ra, tự do luyện tập!

Lúc này mới khiến những người không cam lòng phải giải tán.

- Hướng Quỳ, có biết tao tìm mày để làm gì không?

Thanh niên trầm ổn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

- Làm gì chứ? Giữa chúng ta đâu có xung đột gì về lợi ích.

Hướng Nhật giả ngốc đáp.

- Không sai, chúng ta quả thực không có. Nhưng mày lại đi khi dễ biểu muội của tao, chuyện này phải tính làm sao?

Thanh niên trầm ổn đanh mặt lại nhìn hắn.

- Có chuyện như vậy sao? Sao tao lại không biết nhỉ?

Đã giả ngốc thì phải giả cho tới cùng.

- Hướng Quỳ, anh có phải là đàn ông không vậy? Sao chuyện mình làm lại không dám thừa nhận!

Sở mỹ nhân chen miệng vào.

- Anh có phải là đàn ông hay không không phải em là người biết rõ nhất hay sao?

Ánh mắt của Hướng Nhật đầy thâm thúy nhìn nàng ta.

- Anh...

Mỹ nhân tức giận đến độ chẳng nói được ra lời.

- Mày đã làm chuyện gì với Sở Sở?

Thanh niên kiêu ngạo đứng bên cạnh dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn.

- Cao Phi, đừng làm loạn!

Thanh niên trầm ổn kia nhìn Hướng Nhật, trầm giọng nói:

- Tao mặc kệ mày đã làm chuyện gì với Sở Sở? Tóm lại mày đã khiến em của tao chịu ủy khuất, tao không thể bỏ qua cho mày được. Xem mày cũng có vẻ là bạn trai của Sở Sở, cũng chính là em vợ của tao, tao không làm khó mày, chúng tao bên này có ba người, mày cứ tùy tiện chọn ra một người, nếu mày có thể duy trì được trong thời gian ba phút, sau này tao sẽ không quản chuyện của Sở Sở nữa.

- Cái gì!

Bốn cái miệng một lời đồng thanh hô lên, có Hướng Nhật, Sở Sở, Cao Phi, và mỹ nữ luyện Đài Quyền đạo kia.

- Mày làm thế này căn bản là làm khó tao rồi, tao chỉ là một người bình thường, các người đều là cao thủ đai đen, thực là bất công mà!

Hướng Nhật ngoài miệng không ngừng kêu oan.

- Không được, thật là quá dễ dàng cho hắn mà, ít nhất cũng phải ba mươi phút!

Sở mỹ nhân rất bất mãn.

- Hắn là vị…hôn...phu...của Sở…Sở, Sở Sở ư?

Cao Phi thật muốn ra tay giết người ngay tức khắc.

Mỹ nữ Đài Quyền Đạo không nói gì, nhưng biểu tình của nàng cũng đủ để chứng minh nàng căn bản không tin.

- Ngươi không còn lựa chọn đâu, nếu cho rằng có thể trốn thoát được khỏi vòng vây của mấy trăm người bọn tao thì cứ việc thử!

Thanh niên trầm ổn thờ ơ đáp.

- Xã trưởng!

Cao Phi nắm chặt lấy bộ võ phục của thanh niên trầm ổn:

- Hắn ta là vị hôn phu của Sở Sở ư?

- Đúng vậy, lúc Sở Sở tìm đến tôi thì tôi mới biết chuyện này!

Thanh niên trầm ổn cười khổ.

- Sở Sở, điều này là thật ư?

Cao Phi trong lòng đầy hy vọng nhìn nàng, thấy nàng ta đỏ mặt gật đầu, câu trả lời như vậy đương nhiên đã vô tình đập tan mọi ảo tưởng trong lòng Cao Phi.

- Tiểu tử, mày nhất định phải chọn tao làm đối thủ của mày!

Thanh niên kiêu ngạo sau khi bình tĩnh lại bèn nhìn tình địch đầy cừu hận.

- Chọn mày làm gì? Tao đâu có bệnh? Mày nếu không thoải mái sao không đi kiếm một tên đầu heo nào đó mà luyện đi?

Hướng Nhật không coi tên này ra gì, nên cũng chẳng thèm để tâm đến. Hắn vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng, căn cứ theo mặt "thật chứ không phải giả" của B*** ca lúc vừa rồi, hắn khẳng định là Sở mỹ nhân đã không nói cho biểu ca của mình biết sự thực, rằng hắn chỉ là vị hôn phu giả mạo mà thôi. Vậy tại sao Sở mỹ nhân lại không nói sự thật cho tên B*** ca kia biết? Đến ngay cả người anh họ thân thiết đến như thế cũng không nói thực, khẳng định bên trong còn có ẩn tình.

Hắc hắc, vậy là nàng không thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của ta rồi. Tự cho mình đã nắm được chỗ yếu của Sở mỹ nhân, Hướng Nhật cười đầy vẻ đắc ý.

- Mày có chọn không đây? Nếu không, để tao thay mày chọn vậy.

Thanh niên trầm ổn hỏi.

- Chọn chứ, ai nói không chọn nào? Tao đang so sánh thực lực của các người, xem ai mạnh nhất, ai là kẻ mạnh nhất thì tao sẽ chọn người đó.

Hạ mình, phải nhẫn nhịn hạ mình một chút! B*** ca rõ ràng không thể chọn được, xã trưởng của hai xã đoàn nếu thua mình, thì mình có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi sự truy lùng của hắn. Thằng ôn mặt trắng Cao Phi kia ư? Lại càng không nên chọn, cho dù thằng đó vốn không mạnh, nhưng bây giờ dưới tình huống đã bị kích động thế này, phỏng chừng lực công kích tăng thêm vài lần cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Mỹ nữ kia thoạt nhìn thì ít có uy hiếp nhất, có thắng nàng cũng chẳng có gì xấu xa.

Hướng Nhật đi tới trước mặt mỹ nữ Đài Quyền đạo.

- Tôi thấy cô có vẻ là người mạnh nhất phải không? Tốt lắm, vậy chọn cô đi!

- Hoan hô!

Sở mỹ nhân hưng phấn nhảy dựng lên, giống như đã trúng được một chiếc vé số độc đắc lên đến cả tỷ. Thanh niên trầm ổn thì thở dài một hơi, vẻ mặt của Cao Phi lại có chút hả hê.

Trong lòng Hướng Nhật có một cỗ dự cảm bất ổn, tựa hồ như bản thân đã thực sự chọn trúng cao thủ rồi.

Đám đệ tử khi nghe nói tên sắc lang muốn đấu tay đôi với mỹ nữ Đài Quyền đạo - Thạch nữ, đều phấn chấn nhường chỗ tạo thành một khoảng trống rộng rãi.

- Ừm, cậu đoán tên sắc lang có thể trụ được trong bao lâu?

- Một phút.

- Mình đoán là 50 giây.

- Hai bạn đều đoán sai hết rồi, nhiều nhất cũng chỉ 30 giây thôi.

- 15 giây.

- 10 giây.

- Theo nhận định của Hỏa Nhãn Kim Tinh ta đây, hắn chắc bị chết ngay trong giây đầu!

Hướng Nhật nghe xong mà mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng, Đài Quyền đạo cô nương này thật sự có lợi hại đến thế không? Bất quá bản thân hắn cũng không phải là dễ nuốt.

- Mời!

Đài Quyền đạo mỹ nữ khom người nói.

Hướng Nhật cũng biết đây là nghi thức vái chào trước khi giao chiến, hắn cũng lập tức cúi người chào. Đáng tiếc động tác của hắn có chút vụng về như một tên hề, khiến cho toàn trường nổ ra một trận cười nhạo.

- Được rồi, mỹ nữ, có thể bắt đầu...

Còn chưa nói hết câu, một cú đá song phi của mỹ nữ đã công thẳng về phía Thái Dương huyệt của hắn, vừa nhanh lại vừa hiểm.

Những người xem xung quanh kinh hô, tên tiểu tử này muốn chết hay sao? Trong thời khắc mấu chốt lại còn đùa giỡn với Thạch nữ, thực chán sống rồi. Quả nhiên, bây giờ đã không còn cơ hội để giữ mạng, thật giống như lời con khỉ kia vừa nói - kết quả là bị chết ngay tức thì.

Trong lòng của Sở mỹ nhân có chút không đành lòng, thanh niên trầm ổn hơi nhíu mày, còn vẻ mặt của Cao Phi thì đầy thống khoái.

Song, cảnh tượng mà mọi người dự đoán đã không xảy ra. Khi sắp xửa bị trúng cước, Hướng Nhật đã vung tay ngăn đỡ cú đá vừa hiểm vừa nhanh của nàng, khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.

- Sao có thể như thế được?!

- Chắc ta bị hoa mắt rồi?!

- Nhất định là ảo giác!

Lực công kích của Thạch nữ phải nói là rất mạnh, miếng gỗ dày ba phân nàng ta có thể tùy tiện đá vỡ thành hai mảnh như chơi. Cánh tay của tên tiểu tử kia trông thì không mấy cứng rắn, nhưng sao lại có thể cản được cú đá của nàng, chẳng lẽ là cánh tay người máy hay sao?

Trong lòng của Đài Quyền đạo mỹ nữ bỗng nổi lên sóng gió, nàng vốn tưởng rằng một cú đá lúc nãy tuyệt đối sẽ khiến cho tên đàn ông xem thường phái yếu kia mất hết sức chiến đấu, nhưng mà...... đau đớn từ đôi chân nhỏ nhắn của nàng truyền lại đã nói cho nàng biết đây hoàn toàn là sự thật.

Quảng cáo
Trước /719 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tân Đường Di Ngọc

Copyright © 2022 - MTruyện.net