Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáp lại ánh mắt quỷ dị của mọi người, Hướng Nhật kéo toàn thân cứng đờ của lão đại quay lại.
Vợ chồng Tang thị sớm đã chết lặng, thủ đoạn giết người của Hướng Nhật ở gara trước đây so với màn vừa xem thật là một trời một vực, cũng để cho bọn họ biết đến thực lực đặc biệt kinh khủng của hắn.
Nếu không được nhìn thấy cảnh trước mắt, bọn họ tuyệt không thể tin có người có thể làm được như vậy, bình thường trên TV thấy cảnh một địch mười đã thấy khâm phục lắm rồi.
Mấy người kia vốn đã không giống người thường, khiến họ mở mang tầm mắt, chỉ một người bình thường mà cũng có thể kinh khủng như vậy. Mà điều càng làm bọn họ khiếp sợ chính là có người so với mấy người kia còn kinh khủng hơn. Thật cũng không biết vì sao lại có thể tồn tại người như thế này nữa, sự xuất hiện của bọn họ cũng thực là dọa người ta mà.
Nữ sinh đeo kính càng không thể hình dung nổi cảm xúc bây giờ của mình với Hướng Nhật nữa. Hơi sợ, hơi ngưỡng mộ, nhưng càng nhiều hơn là sự cảm kích. Bởi dù hắn có biến thái hơn nữa, người bạn này đích thực đã cứu một nhà ba người bọn họ.
Chỉ là bản thân cô cũng không ngờ, người bạn mà cô vốn cũng có hảo cảm kia lúc bình thường nhìn như yếu ớt, cô còn lo hắn bị đối phương làm bị thương, hiện tại xem ra là cô đã lo thừa rồi.
Phương nhị thiếu sợ hãi cực độ, lại một lần nữa được chứng kiến Hướng Nhật ra tay, hắn ngay cả can đảm để chạy trốn cũng chẳng có.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình trước nay vô cùng hữu dụng hiện giờ lại không còn một chút năng lực phản kháng nào như vậy. Hắn chưa từng bao giờ thấy hối hận việc đồng ý thực hiện cái kế hoạch điên cuồng kia của Bắc Hải, lúc đầu còn nghĩ có thể trả thù, mà giờ thì ngay cả mạng cũng sợ chẳng còn giữ được.
Bốn gã vệ sĩ bên cạnh hắn cũng không dám manh động, ngay cả năm người hảo thủ ông chủ mang đến kia cũng không phải đối thủ, mấy người tép riu bọn họ thì hiển nhiên lại càng vô dụng.
- Thưa ngài.
Người duy nhất được xem như bình thường mà nói có thể coi là Hồng Liệt, bản thân vốn cũng là một người của tổ chức, hắn đương nhiên rõ đồng bọn lợi hại cỡ nào. Nhưng sự thể hiện kinh khủng như vậy của Hướng Nhật, hắn cũng chưa bao giờ gặp qua.
Trong bụng Hồng Liệt không khỏi tự cảm thấy may mắn, may là trước kia không có nhắm tới đối tượng của hắn, nếu không chắc cũng đã tự biến mình thành một cái xác vô tri mất rồi.
- Ừ.
Hướng Nhật hướng hắn gật đầu, tiện tay ném lão đại cho hắn:
- Trông chừng hắn, ta còn mấy chuyện cần hắn trả lời.
- Vâng.
Một Hồng Liệt – thuộc hạ tuyệt đối trung thành, cung kính nghe lời như vậy – chỉ sợ trước mặt sư phụ của hắn cũng không đến mức như thế.
Hướng Nhật đi tới trước mặt Phương Nhị thiếu, thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt:
- Phương thiếu gia, chúng ta như vậy đúng là không biết hợp tác rồi. Hiện giờ ta vẫn còn sống sờ sờ đây, ngươi có muốn gọi thêm người đến không?
Phương nhị thiếu làm sao dám trả lời câu hỏi đó, trước đó đã lỡ nói “Tao muốn nó sống” trước mặt bao nhiêu người, lúc này căn bản cũng không tiện nói khác đi.
Chẳng qua ở thời điểm mấu chốt này, bản năng sinh tồn trỗi dậy, hắn đành nói:
- Chỉ cần ngươi buông tha ta, bất luận là điều kiện gì, ta cũng đều đáp ứng ngươi, tiền, đàn bà, đều có thể…
Hướng Nhật cười nhạt, hắn còn muốn xem thử xem Phương Nhị thiếu này còn có thể dùng đến thủ đoạn gì để thương lượng.
Phương Nhị thiếu thấy Hướng Nhật không trả lời thì trong lòng càng run sợ. Hắn hung hăng cắn răng một cái, cúi xuống đất nhặt lên cái ví, móc ra một thẻ ngân hàng rồi đưa cho Hướng Nhật:
- Trong thẻ này có ba tỷ, ta muốn….
- Đây là số tiền ban đầu ngươi cướp của bọn họ, khiến cho họ cả nhà đều bỏ mạng.
Hướng Nhật nhìn Phương Nhị thiếu cất giọng hỏi, ánh mắt càng lạnh hơn, cũng không khách khí mà cầm lấy thẻ ngân hàng của hắn.
- Mật mã.
- Ta…
Thấy đối phương thoải mái cầm lấy thẻ, Phương Nhị thiếu trong lòng vui vẻ, muốn lấy đó làm điều kiện trao đổi mạng sống của mình.
Hướng Nhật ngắt lời hắn nói:
- Không nói? Chết!
Âm thanh lạnh lẽo như lệ quỷ thu hồn.
Phương Nhị thiếu mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, căn bản không còn dám nghĩ tới nêu ra điều kiện gì:
- Bốn số "4", hai số "2".
Hướng Nhật không nói gì nữa, quay qua ném tấm thẻ vàng sang cho Tang Nhân Đống:
- Tang tiên sinh, phiền ông rút số tiền này, mang đi làm từ thiện.
Cũng không nói rõ cần làm việc từ thiện gì, nói chung là tiện tay ném ba tỷ đấy cho Tang Nhân Đống.
Mặt Tang Nhân Đống đầy vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn tấm thẻ vàng trong tay.
Đây chính là ba tỷ nha, kẻ kia lại có thể không để vào mắt mà vứt cho hắn như vậy? Chẳng nhẽ không sợ hắn bỏ túi riêng sao?
Tang phu nhân cũng tỏ vẻ không thể tin được, nhìn Hướng Nhật như thể kẻ mất trí, lúc nãy còn có cảm giác sợ hắn, hiện giờ đã biến mất sạch rồi.
Cô gái đeo kính cũng nhìn vẻ mặt thoải mái của Hướng Nhật. Ba tỷ, một con số trên trời như vậy, dù có phải giết người đốt nhà cũng có kẻ nguyện ý làm, vậy mà người đàn ông này cũng không thèm liếc mắt lấy một cái đã ném cho cha nàng rồi bảo ông đi làm việc thiện, cái này chẳng phải là ném tiền xuống biển sao?
Mà bản thân Phương nhị thiếu cũng giật mình trước hành động của Hướng Nhật, hắn có thể tiện tay mà mang ba tỷ đi làm từ thiện, cái này nói lên, tiền với hắn không có sức nặng nha.
- Ngươi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta đi?
Phương nhị thiếu nơm nớp lo sợ, hắn tuyệt đối không nghi ngờ khả năng đối phương sẽ lấy mạng hắn, lúc này chỉ mong đối phương đề nghị điều kiện gì đó, như vậy nói không chừng hắn còn một con đường sống.
- Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào để trở lại bình thường như vậy?
Hướng Nhật thực sự quan tâm đến điều này, hắn muốn biết rốt cuộc kẻ nào lại lợi hại như vậy, có thể chữa một kẻ đã bị hắn biến thành ngớ ngẩn trở lại bình thường. Điều này quả thật là một uy hiếp lớn của hắn.
Từ nay về sau để bảo đảm an toàn tuyệt đối, hắn cũng sẽ không dùng cách đơn giản là làm người ta mất trí nhớ nữa, biện pháp an toàn nhất chính là vĩnh viễn biến mất.
Phương Nhị thiếu chỉ chăm chăm làm sao bảo toàn mạng, hắn không nghĩ tới Hướng Nhật lại đột nhiên hỏi một câu như thế, con mắt nhất thời sáng ngời:
- Nếu như ta nói cho ngươi, ngươi sẽ thả ta chứ?
- Đương nhiên.
Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng,
- Chẳng qua, ngươi cần thề độc, về sau vĩnh viễn không đặt chân đến Bắc Hải nữa.
Sở dĩ cộng thêm những lời này hoàn toàn là để tránh sự nghi ngờ của Phương Nhị thiếu. Chấp nhận quá dễ dàng, sợ rằng đối phương cũng không dễ dàng tin tưởng.
Quả nhiên, Phương Nhị thiếu nghe vậy, mặt đã lộ vẻ như trút được gánh nặng, nghĩ thầm nếu đối phương thực sự muốn giết hắn, cũng chẳng cần hắn phải thề độc. Trong lòng mừng phát điên nhưng mặt vẫn không dám để lộ chút thần sắc khác lạ nào:
- Đó là một người bạn ông nội ta mời tới.
- Bạn nào?
- Chỉ biết là họ Âu Dương, ta cũng chưa gặp bao giờ, ông nội ta gọi hắn là Âu Dương tiên sinh.
Phương Nhị thiếu mô tả sơ giản đến mức đáng thương, ngay cả người đó bao nhiêu tuổi, có đặc điểm gì nổi bật cũng không biết, có khả năng hắn thực sự chưa từng gặp người này.
Âu Dương tiên sinh? Hướng Nhật trong lòng trầm mặc, trước đây đã giải quyết một tên Âu Dương, giờ lại mọc ra một Âu Dương tiên sinh nữa, lẽ nào cái họ kép Âu Dương này đều muốn gây thù với hắn sao?