Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường về càng khuya trời bắt đầu se lạnh mặc dù đây là mùa hè nhưng vẫn không thể ngăn cản cái lạnh đến từ hơi sương được. Tuấn Hào mặc dù rất muốn đưa Mỹ Na về nhà nhưng hắn đâu biết nhà của Mỹ Na ở đâu mà đưa về. Vào tạm khu ngoại ô bình tĩnh ngồi trên ghế đá khẽ đặt Mỹ Na gối đầu lên đầu gối của mình rồi hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng dần đường phố bắt đầu có người đi lại đập vào mắt họ là cảnh một đôi trai gái nằm ngủ trên ghế đá đặc biệt là người con trai không phải là nằm mà là ngồi ngủ. Họ đều có chung suy nghĩ tại sao có nhà nghỉ lại không vào chẳng lẽ làm chuyện ấy cả đêm ở đây sao? Tuổi trẻ bây giờ thật là bá đạo vào phô trương nha.
Xung quanh ồn ào nghị luận bất quá những lời này đều đập vào tai của Mỹ Na cô đã dậy từ lúc rồi nhưng cô không giám mở mắt khi mở mắt cô sẽ không biết đối mặt với những lời này như thế nào cô hoảng hốt sờ khắp thân thể mình thấy không có bất kì hiện tượng gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lời lại có thêm một chút cảm giác thất lạc tại sao hắn lại không chiếm đoạt thân thể mình?
Nếu để cho mọi người xung quanh biết vừa quen một người lạ chưa đầy một ngày mà đã muốn trao thân cho người ta thì họ nhất định hoài nghi cô có phải bị bệnh về não không?
Dù sao vẫn phải đối diện với sự thật mở mắt ra hình ảnh người con trai ấy đập vào mắt dường như cô đã đem hình ảnh của người con trai ấy khắc sâu vào trí óc của mình, khắc từng hình ảnh vào trái tim của mình về người con trai ấy. Một người con trai hoàn hảo. Nhẹ nhàng lay người đó dậy cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ánh mắt của hắn dường như có điện vậy rất có sức thu hút người cùng giới.
- Dậy rồi à? Anh đưa em về k túc nhé ngày kia phải đi học rồi.
Mỹ Na ra sức gật đầu trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi đặt ra cho hắn nhưng cô biết bây giờ không phải lúc với lại tối hôm qua đến giờ cô còn chưa ăn gì người đã sớm mệt lả không còn chút sức lực nào.
- Anh có thể cõng em được không? Em mệt quá.
Tuấn Hào không nói gì trực tiếp ôm Mỹ Na vào trong lòng ngực rồi bước nhanh về phĩa trường học. Mỹ Na cũng bất ngờ về hành động lần này của TuânHaò vốn chỉ nhờ cõng một chút nhưng lại được ôm thẳng vào lồng ngực của người ấy. Cô cảm nhận được từ người ấy từng đợt hương thơm không phải là hương thơm do nước hoa mà là mùi của cơ thể.
Tuấn Hào dường như cũng hiểu được tâm tình của Mỹ Na xảy ra biến hóa nên trên đường đi cố tình di chuyển chậm lại còn tạt vào quán đồ ăn mua lấy hai chiếc bánh mỳ về tới cổng nhà trường hắn định đánh thức Mỹ Na dậy nhưng lại nhìn thấy cô đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào rồi lúc này hắn mới nhớ đến khu ký túc của Mỹ Na còn trách tự mình ngu ngốc tối qua nhất thời không nhớ ra làm hại phải ngủ trên ghế đá.