Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảo Bảo đi vào được một lúc thì trở ra, nói. “Thẩm sư thúc bảo ngươi về đi.”
Ta không hiểu chuyện gì xảy ra, lắc đầu. “Sư phụ bảo ta không gọi được sư nương quay về thì không được quay lại.”
“Nhưng lần này Thẩm sư thúc thực sự tức giận rồi, e là ngươi không mời được đâu?”
“Sư nương giận sao? Hôm qua mọi người vẫn bình thường mà, cũng đâu có chuyện gì
xảy ra?”
Bảo Bảo nhìn quanh rồi ghé tai ta, nói thầm. “Tiểu Huyền không biết sao? Mỗi lần Dạ chi chủ cùng Thẩm sư thúc cãi nhau, sư thúc đều bỏ về Diệp Lan chi tâm sự cùng sư phụ ta. Nghe giọng điệu hai người lần này, e là Dạ chi chủ không đích thân đến thì không được đâu.”
Ta không biết làm thế nào, than thở. “Nhưng ta cũng không trở về được a?”
Nhìn sắc trời đã tối, ta hướng Bảo Bảo nói. “Bảo Bảo về nghỉ trước đi, ta đứng ở đây đợi sư nương. Chắc một lát nữa người sẽ ra gặp ta thôi.”
“Vậy ta đi trước.”
“Đi thong thả.”
Ta đứng đợi ở cửa gần một canh giờ sau, đến giọng nói của sư nương cũng chẳng nghe thấy. Thế nhưng nếu ta trở về tay không chẳng phải là trái lời sư phụ sao? Ta cũng chẳng còn cách nào khác ngoại trừ tiếp tục đứng chờ.
Nửa canh giờ sau, Mạc tỷ chẳng biết từ đâu bước đến. “Đến rồi thì vào đi, đứng ở ngoài làm gì?”
Ta thấy Mạc tỷ như thấy cọng rơm cứu mạng, vội nói. “Mạc tỷ, tỷ có vào không?”
“Không vào thì tới đây làm gì?”
“Vậy nhờ tỷ nói với sư nương giúp đệ, bảo sư nương mau trở về, sư phụ nhớ sư nương
rồi.”
“Ngươi xác định không vào?”
“Đệ không dám vào.”
“Vậy tiếp tục chờ đi.”
Ta đứng ở ngoài chờ đợi, thi thoảng buồn ngủ ngáp lớn một cái, thủy chung vẫn chẳng thấy động tĩnh gì phía trong. Hai chân bắt đầu truyền tới cảm giác tê dại. Ta không dám ngồi xuống, sợ sư nương đi ra nhìn thấy thì không hay, chỉ dám đứng tựa vào tường để giảm bớt trọng lực cơ thể. Kết quả ta đứng dựa tường một mạch tới khi trời sáng.
Cổng đại viện rốt cuộc được mở ra, thế nhưng người ra không phải là sư nương mà là Mạc tỷ. Ta vội hỏi. “Mạc tỷ, thế nào rồi?”
Mạc tỷ như vừa ngủ dậy, uể oải nhìn ta. “Ngươi đứng chờ cả đêm qua đấy à?”
Ta thực sự đã mệt, bất an hỏi tỷ ấy. “Sư nương đệ phản ứng ra sao?”
Mạc tỷ chỉ vào trong. “Vẫn đang ngủ trong phòng ta.”
“Phòng của tỷ….ở đại viện?”
Mạc tỷ “ừ” một tiếng, nghiêng đầu. “Vào đi.”
Ta muốn đi vào trực tiếp nói chuyện với sư nương nhưng lại sợ mạo phạm Mạc chi chủ, ngập ngừng không quyết. “Mạc chi chủ…sợ là không đồng ý?”
“Có ta ở đây, ngươi lo cái gì?”
Ta nhìn bóng lưng Mạc tỷ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy an tâm đến kì lạ, do dự rồi cũng bước theo. Lối đi bên phải dẫn tới một hoa viên mĩ lệ tràn ngập hương thơm rồi một hồ cá trong suốt, khung cảnh cực kì yên bình. Nơi Mạc tỷ ở nằm phía sau tiểu đình bằng đá hướng ra hoa viên, bài trí đơn giản tới mức đáng kinh ngạc.
Mạc tỷ mở cửa đi vào phòng trước, gọi. “Vào đi.”
Ta không dám tự tiện bước vào khuê phòng của nữ tử, đứng ở ngoài sân nói vọng vào. “Sư nương, đệ tử Chiến Huyền theo mệnh sư phụ tới thỉnh người về chi.”
Ta không thấy sư nương trả lời, nhắc lại một lần nữa. “Đệ tử Chiến Huyền theo mệnh sư phụ thỉnh sư nương về chi.”
Được chừng một chén trà thời gian sau, sư nương bước ra cùng Mạc tỷ, sắc mặt không tốt lắm, như thể đêm qua không ngủ được. “Ngươi về đi, bảo lão già ấy muốn xin lỗi thì tự mình đến đây.”
“Sư nương, người đừng làm khó đệ tử nữa. Sư phụ nói không thỉnh được sư nương về, đệ tử cũng không được về.”
“Lần nào gây chuyện xong cũng bắt đệ tử đi giải quyết, là ta quá nhân nhượng cho lão rồi.”
Ta lần đầu nghe được giọng nói tức giận của sư nương, chẳng biết phản ứng sao cho phù hợp.
Mạc tỷ đứng dựa ở cửa vào, đưa tay che miệng ngáp một cái. “Dối lòng.”
Sư nương nghe được, bực mình quay lại. “Con nói gì vậy?”
Mạc tỷ chẳng buồn để ý, hướng ta hỏi. “Nhân Hội ngươi đi không?”
Sư huynh nói mỗi ba tháng, tại căn nhà trống phía Đông tất cả đệ tử sẽ cùng tụ hội lại, bày bán trao điểm những vật phẩm quí hiếm, gọi là Nhân Hội. Hôm nay chính là ngày Nhân Hội tổ chức, khoảng chừng nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu.
Ta xua tay. “Không được, đệ phải đưa sư nương về đã.”
Mạc tỷ thở dài nhìn sư nương ta. “Dạ thúc tới cổng rồi, người còn không đi gặp, để y chạm mặt mẫu thân ta thì không hay đâu……Thôi, muộn rồi.”
Lời vừa dứt, phía cổng vào liền vang lên tiếng cãi vã của ai đó.
Thấy sư nương vội vàng chạy ra, ta cũng chạy theo.
“Không có việc gì thì cút đi!”
“Không có việc ta tới cái nơi này làm gì?”
“Cút!”
“Dao Dao đồng ý về nhà, ta sẽ tự khắc li khai.”
Vừa chạy đến cổng, ta đã bị ánh mắt của Mạc chi chủ làm cho giật bắn mình, vội quì xuống hành lễ. “Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến Mạc chi chủ.”
Sư phụ ta chẳng biết đến từ khi nào, ừ một tiếng bảo ta đứng dậy rồi lại hướng sư nương nói. “Giận xong chưa? Xong rồi thì về nhà.”
Mạc chi chủ nhướn mày. “Thẩm Dao vốn là người của Diệp Lan chi, đây lẽ nào không phải là nhà sao?”
Ba người đứng thành một hình tam giác vừa vặn chặn lấy cổng ra, ta không dám manh động, đành đứng im tại chỗ chứng kiến cuộc cãi nhau.
Được một lúc thì Mạc tỷ cũng tới nơi.
“Dạ thúc, đệ tử này của thúc cho cháu mượn hôm nay đi?”
Sư phụ ta gật đầu. “Nguyệt nhi cứ tùy ý. Giờ giúp thúc kìm hãm mẫu thân cháu đi.”
Hiện trường giờ chỉ có năm người là sư phụ, sư nương, Mạc chi chủ, Mạc tỷ và ta. Mẫu thân của Mạc tỷ chẳng lẽ chính là….Mạc chi chủ?
Ta ngạc nhiên hết nhìn Mạc chi chủ lại nhìn Mạc tỷ, quả thực chẳng tìm ra nổi nửa điểm giống nhau. Mạc tỷ dung nhan khuynh quốc khuynh thành mang theo chút lãnh đạm, Mạc chi chủ lại có dáng vẻ bình thường mang theo sự khó tính. Nếu không phải do sư phụ nói ra, ta cũng chẳng thể tin nổi.
Mạc chi chủ nhìn Mạc tỷ, nhướn mày. “Về rồi cũng không báo một tiếng. Lại định lẩn đi đâu?”
Mạc tỷ chán nản nói. “Vốn định nghỉ ngơi xong sáng nay đi luôn, ai ngờ tối qua a di than phiền nguyên đêm, mãi mới chợp mắt được một lát nên đành hoãn lại, ngày mai khởi hành.”
“Không đi đâu cả! Ngoan ngoãn ở lại đại viện cho ta.”
Mạc tỷ nhún vai. “Người cũng đâu có cản được con.”
Giữa không gian, ba thanh thủy kiếm được ngưng tụ, cùng lúc chĩa vào Mạc tỷ. “Vậy thử
xem.”
Mạc tỷ chẳng buồn để ý, tiến lên hai bước. Thanh thủy kiếm đến trước mặt tỷ ấy còn cách mấy phân liền biến mất, từng giọt nước tong tỏng nhỏ xuống đất.
“Người còn chả dám xuống tay, thử gì chứ?”
“Còn đi nữa thì đừng có vác mặt quay lại!”
Mạc tỷ ung dung bước đi. “Lần nào cũng nói câu này. Nhưng thôi được rồi, chỉ cần Dao a di về Bán Kì, con miễn cưỡng ở lại cùng người thêm một tuần vậy.”
Mạc chi chủ ban đầu còn đứng về phe sư nương, giờ nghe Mạc tỷ nói vậy, lập tức trở mặt. “Dao nhi, quậy phá đủ rồi, mau cùng Dạ sư đệ trở về đi.”
Lời đồn Mạc chi chủ tính cách thất thường sớm nắng chiều mưa quả nhiên không sai.
Sư phụ được đà lấn tới, tiến lên dắt tay sư nương. “Đều là lão phu thê cả rồi, đừng để đệ tử chê cười.”
Sư nương hất tay sư phụ ra, hừ một tiếng. “Không ở lại Diệp Lan chi, lão nghĩ ta không còn nơi nào để về sao?”
Mạc tỷ bước ra ngoài trước tiên, quay đầu. “Chiến Huyền, đi nào.”
Ta nhìn sư phụ đang một lòng thuyết phục sư nương, cảm thấy ở lại cũng không có tác dụng, vội vàng chạy theo Mạc tỷ tới Nhân Hội.
“Thật không ngờ Mạc tỷ lại là nữ nhi của Mạc chi chủ. Vậy mà lần trước tỷ còn nói bản thân chỉ là nhân khách du ngoạn thông thường.”
“Nếu nói ra, lần đó ngươi còn dám ở chung phòng với ta sao?”
Ta nhớ lại cái đêm chung phòng đó, bản thân vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ. Quả thực nếu đêm đó biết được thân phận của Mạc tỷ, ta khẳng định không dám.
Trên đường tới Nhân Hội, ta lại trùng hợp gặp được Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy Mạc tỷ, vội chạy tới, cúi người. “Hoa Diệu bái kiến tam sư tỷ.”
Mạc tỷ “ừ” một tiếng, hỏi. “Dạo này tu luyện tới đâu rồi?”
“Muội may mắn vừa đột phá ngũ cấp, được sư phụ ban tặng Thủy Ngục công pháp, thật mong sư tỷ có thể chỉ dạy thêm.”
“Tuần tới ta sẽ ở lại đại viện, lúc nào rảnh thì qua.”
Bảo Bảo vui mừng ra mặt. “Cảm tạ sư tỷ.”
Ba người bọn ta cùng nhau đi tới Nhân hội. Tới cổng vào, ta nhớ lời đại sư huynh dặn, đang định lấy mấy lượng bạc đưa cho hai đệ tử canh cổng thì bị Bảo Bảo ngăn lại.
Hai đệ tử canh lối vào tòa nhà thấy Mạc tỷ, vội vàng mở cửa. “Mời Mạc sư tỷ cùng hai sư muội, sư đệ vào.”
Không chỉ hai thủ vệ sư huynh mà dường như các đệ tử khác cũng rất kính trọng Mạc tỷ. Tỷ ấy đi tới đâu, mọi người tự động nhường đường tới đó. Không gian vốn chẳng rộng rãi nhưng khi đi cùng Mạc tỷ lại thông thoáng tới mức bất ngờ.
Qua được ba gian hàng, Mạc tỷ nói có vật cần mua nên trực tiếp tiến lên tầng hai, đưa cho bọn ta hai viên ngọc màu cam. Bảo Bảo giật mình xua tay nói không thể nhận, kết quả bị một cái nhíu mày của Mạc tỷ làm kinh hãi, im lặng nhận lấy.
Đợi Mạc tỷ đi rồi, ta mới huých Bảo Bảo, hỏi. “Gì vậy?”
Bảo Bảo nắm chặt hai viên ngọc, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi. “Là tinh hạch của ngũ cấp yêu thú. Sư tỷ rộng lượng quá đi mất.”
Giống như thần hải của người, tinh hạch là nơi cất giữ pháp lực của ma thú. Sau khi bị lấy ra khỏi cơ thể, nó có thể sử dụng như một vật chứa pháp lực độc lập, tu chân giả có thể tùy thời điểm mà thao túng, sử dụng pháp lực bên trong trong một khoảng thời gian nhất định. Tinh hạch của ngũ cấp yêu thú, khỏi nói cũng biết có giá trị lớn tới mức nào.