Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến tận lúc đó ta mới biết thì ra bản thân đã đột phá tam cấp.
Sư phụ hắng giọng rồi nói. “Còn chưa đầy một năm nữa là tới Tông Môn Luận Chiến. Lần này các trưởng lão đã họp bàn với nhau, thống nhất mỗi chi có thể chọn ra bảy đệ tử tham dự. Danh sách sẽ được chốt ba tuần trước khi thi. Ta muốn thảo luận trước cùng mọi người về việc chọn người tham dự.”
Ta cùng đại sư huynh, tam sư huynh và tứ sư tỷ đứng sau lưng sư nương, im lặng nghe cuộc đối thoại.
Vị sư thúc mập mạp lên tiếng. “Cứ như các lần trước, dựa vào cấp bậc tiến hành lựa chọn chẳng phải ổn rồi sao?”
Sư nương lên tiếng phản đối. “Cấp bậc dĩ nhiên quan trọng, thế nhưng thắng thua còn dựa vào tài trí từng người. Chuyện chiến đấu vượt cấp giờ không hiếm.”
Vị sư thúc cao kều, gầy rộc gật đầu. “Lời này của sư tỷ, ta hoàn toàn đồng ý. Chi bằng trước khi luận chiến diễn ra để bọn trẻ quyết đấu một trận, dựa vào thực lực rồi quyết định.”
“Không được. Lỡ ảnh hưởng đến thể trạng lúc tham gia luận chiến thì phải làm sao?”
Sư phụ cũng gật đầu. “Quyết đấu căng thẳng còn dễ gây ra xích mích đồng môn, quả thực không phải phương án tốt.”
Sư nương lại đề xuất. “Chi bằng từ giờ tới lúc đó để bọn trẻ tiến hành làm nhiệm vụ. Dựa vào số lượng và cấp bậc nhiệm vụ hoàn thành mà tính điểm. Bảy người điểm cao có nhất tư cách tham dự Chiến Luận. Mọi người thấy sao?”
Sư phụ suy nghĩ một chốc rồi đồng tình. “Ta thấy phương án này không tồi.”
Các vị sư thúc nhìn nhau, tất cả đều tán đồng.
“Vậy chúng ta theo qui ước cũ của tông môn tính điểm.”
“Rõ rồi, sư huynh.”
Đại sư huynh thấy vẻ mặt lơ mơ của ta, nhỏ giọng. “Tông môn qui định, mỗi nhiệm vụ cấp một tính là một điểm. Nhiệm vụ cấp hai là bốn điểm, cấp ba mười điểm, cấp bốn hai mươi điểm, cấp năm năm mươi điểm. Bình thường khi mọi người nhận nhiệm vụ, cấp năm đã là miễn cưỡng lắm rồi.”
Đại sư huynh vừa dứt lời, các vị sư thúc cũng tạm biệt rồi trở ra.
Sư phụ bảo bốn người bọn ta ngồi xuống ghế. Ta liền biết ý ngồi ở chiếc ghế xa nhất bên cạnh tứ sư tỷ.
Tứ sư tỷ cười lớn nhìn tam sư huynh. “Lần này huynh không ra ngoài không được rồi!”
Đại sư huynh cũng cười mỉm. “Sư nương quả nhiên có diệu kế.”
Nghe đại sư huynh kể lại, tam sư huynh từ nhỏ không thích giao thiệp với mọi người, cả ngày chỉ ở lại trong phòng an tĩnh tu luyện, nhiệm vụ tới cửa cũng chẳng làm, chấp nhận bỏ tiền túi ra đền bù. Sư phụ sư nương thúc giục mấy lần chẳng được, đành kệ mặc huynh ấy.
Sư nương hạ giọng khuyên. “Luân nhi, mẫu thân không có ý gì khác. Chỉ là trong thời điểm hiện tại, đây là phương án hợp lí nhất.”
Tứ sư tỷ nhún vai. “Có quỉ mới tin.”
Sư phụ trừng mắt. “Im lặng.”
Tam sư huynh không trả lời, đứng lên xin phép về phòng rồi bỏ đi.
Sư nương thở dài. “Không biết Luân nhi định làm gì.”
Sư phụ cũng bất lực nói. “Để tự nó quyết định. Tử Sắc?”
Đại sư huynh bị gọi tên, dõng dạc trả lời. “Có đệ tử.”
“Từ giờ đến lúc đó không đủ tám mươi điểm đừng nhìn mặt ta.”
Lúc trả lời thì lớn tiếng, giờ nghe sư phụ vậy, đại sư huynh lại lí nhí. “Đệ tử biết rồi.”
“Linh San, cấm con làm nhiệm vụ cấp năm.”
Tứ sư tỷ lập tức phản đối. “Không!”
Sư nương cầm chén trà bên phải lên uống một ngụm, nhàn nhã. “Lát nữa ta sẽ qua Diệp Lan chi, dặn Mạc sư bá không để bất kì ai giúp con.”
“Không!”
Sư phụ tức giận lớn tiếng. “Dám làm nhiệm vụ cấp năm, lập tức hủy bỏ tư cách tham gia luận chiến.”
Sư tỷ bị giọng nói của sư phụ làm cho giật mình, ngơ ngác không dám nói gì nữa.
“Chiến Huyền?”
Ta nghe sư phụ gọi tên, vội đứng dậy. “Có đệ tử.”
Sư phụ phẩy ta ra hiệu cho ta ngồi xuống, nói. “Ngươi nhập môn chưa được bao lâu, không cần quá áp lực. Cứ tiếp tục tu luyện, đợi khi nào đạt cấp bốn hẵng đi làm nhiệm vụ.”
“Đệ tử rõ rồi, sư phụ.”
Nghe sư phụ dặn dò xong, ta lại trở về phòng, tắm rửa rồi nằm vật ra giường, lôi những thứ có trong không gian nhẫn giới ra xem. Kì thực không gian nhẫn giới cực dễ sử dụng. Chỉ cần khởi động cơ quan trên nhẫn, một cánh cổng tương tự Chuyển Không Môn sẽ hiện ra, cho phép người đeo nhẫn lấy đồ vật phía bên trong.
Ta lôi hết một loạt những chai lọ lỉnh kỉnh có bên trong ra xem, kết quả phát hiện mười hai bình Tụ Nguyên Đan! Mỗi bình không hơn không kém có đủ ba mươi viên. Ta còn phát hiện một mảnh giấy nhỏ do Mạc tỷ để lại phía trong, bên trên đề mấy từ. “Tụ Nguyên Đan đủ dùng trong một năm.”
Ý Mạc tỷ chính là…ngày nào ta cũng có thể dùng Tụ Nguyên Đan?
Ta nhìn chiếc bình màu đỏ lạc lõng, xoay đi xoay lại một hồi vẫn chẳng phát hiện ra là vật gì, đành cầm sang hỏi đại sư huynh.
Đại sư huynh rót cho ta một chén trà rồi lấy một viên đan dược ra xem thử, tròn mắt kinh ngạc. “Đệ từ đâu có được bình dược này?”
Ta thành thật trả lời. “Mạc sư tỷ đưa cho đệ.”
Đại sư huynh mỉm cười. “Cách ba ngày uống một viên trước khi đi ngủ là được.”
Ta cảm tạ sư huynh rồi về phòng, lấy bình Tụ Nguyên Đan cũ ra uống một viên, xếp bằng tu luyện. Tu luyện xong lại uống một viên đan dược từ bình sứ đỏ rồi đi ngủ.
Ngay ngày hôm sau, đại sư huynh và tứ sư tỷ đã đi nhận nhiệm vụ rồi lên đường, thành thử bữa tối chỉ còn lại sư phụ, sư nương, tam sư huynh và ta. Ba ngày sau, tam sư huynh rốt cuộc cũng lên đường. Sư nương liền gọi Mạnh bá ra ăn cùng mọi người.
Ba tháng tiếp theo đó, bữa ăn vẫn chỉ có bốn người. Ta sáng dậy sớm hoàn thành đề mục sư phụ giao, trưa dùng Tụ Nguyên Đan xếp bằng tu luyện, chiều hoặc tới thư các đọc tư liệu hoặc đi chơi cùng Bảo Bảo, quen được thêm vài sư huynh, sư tỷ cùng môn khác. Mạc tỷ sau khi nhận bản dịch từ chỗ ta cũng nói phải lên đường tìm bảo vật, chưa biết bao giờ quay lại.
Ngày đầu tiên của tháng thứ tư, thần hải của ta lại lần nữa thay đổi, tăng gấp đôi kích thước vốn có. Sư nương nói ta đã đột phá tứ cấp, nên bắt đầu luyện tập bí kĩ rồi đưa ta cuốn bí kĩ Tứ Trọng, bảo ta theo hướng dẫn trong đó luyện tập, không hiểu thì mang đến hỏi sư phụ. Ta mang bí kĩ về phòng, dành cả chiều nghiên cứu, kết quả cảm thấy không khó lắm, thử tập vài chiêu. Kết quả nhận ra điểm khó vốn là ở sự khống chế, điều chỉnh pháp lực phù hợp. Có những chiêu ta vận không đủ pháp lực, uy lực chẳng có. Có những chiêu lại quá nhiều pháp lực, gây kiệt sức nhanh chóng. Một cuốn bí kĩ cấp thấp vậy mà lại tiêu tốn của ta hết tròn một tháng trời.
Tới tháng thứ năm, đại sư huynh cùng tứ sư tỷ rốt cuộc trở về. Ta mừng rỡ chạy ra đón.
Tứ sư tỷ tròn mắt nhìn ta. “Ngươi đến tầm tuổi này rồi, thế nào mà vẫn cao lên được vậy?”
Ta nhìn xuống, quả thật cảm giác sư tỷ có chút thấp hơn. “Hình như là cao lên thật.”
Đại sư huynh nhún vai. “Không cao lên mới lạ.”
Qua bốn tháng, nước da trắng trẻo của đại sư huynh giờ đã ngăm đen. Ta nhịn không được bật cười. “Sư huynh làm nhiệm vụ vất vả quá rồi.”
Đại sư huynh thở dài. “Ta làm một lượt bốn nhiệm vụ cấp bốn cho đủ tám mươi điểm, ngày nào cũng phải phơi mặt ra giữa trưa nắng, thật là khổ mà.”
“Tứ sư tỷ thì sao?”
“Ta vẫn luôn đi cùng đại sư huynh mà.”
Ta nhìn dung mạo chẳng mấy khác biệt của Tứ sư tỷ, thắc mắc. “Vậy sao tỷ không đen đi?”
“Ta là nữ nhân, tự nhiên có cách.”
Trên đường về tiểu viện, đại sư huynh biết ta đã đột phá tứ cấp thì ngạc nhiên không thôi, cảm thán. “Năm đó ta mất những tám năm mới đột phá được tứ cấp, đệ…quả nhiên tốt số mà!”
Bữa tối hôm đó vui vẻ hơn hẳn thường ngày. Được một tuần thì tam sư huynh cũng trở lại, đoàn tụ cùng mọi người. Đại sư huynh nói sắp tới sẽ nhận một nhiệm vụ cấp năm, cần tới Trì An thành gặp dong binh đoàn, xin phép sư phụ cho ta về thăm nhà, tiện đường đi cùng huynh ấy luôn. Sư phụ gật đầu đồng ý. Ta vui mừng khôn xiết cảm ơn người, cảm ơn đại sư huynh.
Một tuần sau, ta theo đại sư huynh lên đường. Đại sư huynh dẫn ta qua nhiều Chuyển Không Môn khác nhau. Ta trước đó học được vài thuật đằng vân cơ bản, thành thử rút ngắn thời gian di chuyển đi nhiều, chưa tới năm ngày đã về tới Trì An thành. Ta mời đại sư huynh về phủ nghỉ ngơi, huynh ấy lại từ chối, nói muốn đi thăm vài cố nhân. Ta đã lâu không về nhà, chạy một mạch từ cổng thành tới Chiến phủ.
Hai thủ vệ canh cổng thấy ta, ngạc nhiên mở cửa rồi chạy vào báo. Ta cũng chẳng bận tâm, chạy tới biệt viện, gọi lớn. “Mẫu thân.”
Mẫu thân từ trong phòng chạy ra, ôm chầm lấy ta. “Huyền nhi, con cuối cùng cũng về rồi.”
Ta ôm chặt người, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc. “Mẫu thân, con nhớ người lắm.”
“Ngoài trời lạnh lắm, vào trong rồi nói.”
Ta kể cho mẫu thân nghe về những chuyện ở Lam Khinh tông rồi ngập ngừng hỏi. “Mẫu thân, lần đó con không nói gì đã tham gia khảo nghiệm, người … không giận chứ?”
Mẫu thân vuốt tóc ta, lắc đầu. “Không giận. Huyền nhi có thể trở thành đệ tử Lam Khinh tông, mẫu thân vui mừng còn không kịp, sao có thể giận chứ?”
Tiếng gầm gừ của Hắc Nhất từ ngoài cửa vọng lại. Ta quay đầu, bước tới bế nó lên.
“Hắc Nhật, lâu lắm không gặp.”
Hắc Nhật gặp lại ta dường như chả vui vẻ gì, một mực hướng mẫu thân gầm gừ.
Mẫu thân đứng dậy, mỉm cười. “Hắc Nhật đói bụng rồi. Mẫu thân vào nhà bếp làm chút gì cho nó.”
“Làm cho con một phần nữa.”
“Biết rồi.”
Ta ôm Hắc Nhật về phòng, nghiêm túc đặt nó lên ghế. “Hắc Nhật, ta bây giờ là đệ tử Lam Khinh tông rồi, không thể thường xuyên về phủ, ngươi phải bảo vệ mẫu thân ta, nghe rõ không?”
Hắc Nhật gầm gừ, leo xuống định rời đi.
Ta với tay, xách cổ nó kéo lại. Hắc Nhật phản kháng, định cào ta. Ta phản ứng kịp thời, đánh vào tay nó mấy cái. “Ngoan ngoãn một chút.”
Ai ngờ Hắc Nhật bị đánh lại càng hung dữ, lớn tiếng gào. Ta cố nhịn, bình tĩnh nói với nó. “Chỉ cần ngươi đồng ý hết lòng bảo hộ mẫu thân ta, ta sẽ để ngươi ở lại.”
Nhìn nó vẫn chẳng chút hợp tác, ta đành trừng mắt. “Vậy thì sắp tới theo ta tới Lam Khinh tông.”
Hắc Nhật bấy giờ mới im lặng, ngoan ngoãn ngồi nghe ta nói. Qua một hồi thuyết phục, nó cuối cùng gật đầu. Ta có được đáp án bản thân mong muốn, thoải mái ôm nó vào phòng bếp ăn cùng mẫu thân.