Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạc tỷ trừng mắt nhìn ta. Ta giật mình dừng bước.
“Ngươi…đọc lắm đống sách đồi bại đó làm gì vậy hả?”
Nghe giọng chất vấn đầy tức giận của Mạc tỷ, ta đỏ mặt. “Sao tỷ biết vậy.”
Lần trước ta ở Dự Nguyệt thành được phụ nhân ở một tiệm sách đưa cho hai cuốn sách kì lạ không tên. Thời gian từ lúc mua tới khi lên đường không nhiều, thành thử ta chỉ kịp đọc hai cuốn mà mình chọn, còn hai cuốn kia bỏ vào hành lí mang tới Lam Khinh tông. Mãi đến lần trở về phủ vừa rồi, ta mới nhớ ra chưa đọc hai cuốn ấy, bỏ vào không gian nhẫn giới định bụng lúc rảnh rỗi sẽ đọc. Đến khi mở ra rồi, ta mới phát hiện ra đó kì thực là xuân họa. Ta không nhịn được tò mò, đọc liền một lèo hết hai cuốn, sau đó còn chạy ra ngoài bí mật mua thêm vài cuốn về đọc.
Mạc tỷ ấn ngón tay lên mi tâm, giọng nói như thể đang nén giận. “Hỗ Linh Đá có hai đầu, hai tu chân giả truyền pháp lực ở mỗi đầu sẽ chia sẻ những điều mình đã đọc trước kia. Ngươi dịch không được hay là cố tình không nói!?”
Ta ngộ ra phần nào, ngập ngừng chỉ vào tấm bia đá. “Trên đó … nói vậy à?”
Ta bị Mạc tỷ lườm một cái, vội im bặt.
Mạc tỷ hít sâu một hơi, tay nắm chặt, quay lưng đi vào lối đi bên trái. “Đi nhanh đi.”
Ta lập tức chạy vào lối bên phải, men theo lối đi chạm phải một tấm bia gợi ý khác.
Mười lựa chọn, chọn giống nhau toàn bộ liền có thể qua cửa.Không thể liên lạc. Không thể bắt đầu lại từ đầu.
Ta đọc xong, đang định nói lớn giải thích cho Mạc tỷ thì chợt nhớ ra bây giờ tỷ ấy cũng có thể hiểu được loại ngôn ngữ này, ngập ngừng một lúc rồi đi tiếp.
Ta đi được khoảng mười bước thì bắt gặp cổng ngăn đầu tiên cùng bia đá chứa câu hỏi lựa chọn. Bia đá chắn ngang lối đi, khắc mấy từ thật lớn. “Hài tử đầu tiên, nam hài hay nữ hài?”
Phía hai bên bia đá có hai viên ngọc trong suốt đặt trên tảng đá lớn, trên đó phân biệt khắc hai tự khác nhau, lần lượt là nam và nữ. Chỉ khi ta lấy đi một trong hai viên ngọc, cánh cổng bằng đá phía sau mới mở ra, dẫn lối tới câu hỏi kế tiếp.
Thế nhưng quan trọng ở chỗ, hai người phải có lựa chọn giống nhau hoàn toàn. Trong tình huống này, Mạc tỷ sẽ lựa chọn thế nào?
Ta không dám chọn bừa, rà soát đống thông tin mới có trong đầu một lượt, hi vọng tìm ra chút manh mối gì đó. Kết quả, những gì Mạc tỷ đọc chỉ là đồ trận, kết giới, bí kĩ, một ít y thuật cùng mấy thứ linh tinh của nữ nhân như phục sức, chả có gì liên quan đến vấn đề này.
Ta chợt nhớ ra ngày xưa mẫu thân từng nói rằng ước mơ của người là sinh một nữ hài sau đó là một nam hài. Nữ nhân chắc là ai cũng vậy đi?
Ta chẳng còn cách nào khác, đành đánh liều, ôm lấy viên ngọc có chữ nữ. Gần như ngay lập tức, cánh cổng đá phía sau ầm ầm mở ra, dẫn lối tới lựa chọn thứ hai.
“Hài tử thứ hai, nam hài hay nữ hài?”
Ta chọn nam.
“Hạ hay đông?”
Mạc tỷ thích ngủ như vậy, hẳn sẽ chọn mùa đông?
Ta chọn đông.
“Gặp bất bình, ra mặt hay phớt lờ?”
Ta nhớ lại chuyện Lạc sư huynh của Tường Vi chi, kiên quyết chọn ra mặt.
“Khuyên tai hay vòng cổ?”
Đêm đó, lúc ta hôn cổ Mạc tỷ… không phát hiện có cái nào, chắc hẳn sẽ là khuyên tai
đi?
Ta chọn khuyên tai.
“Trắng hay đen?”
Mạc tỷ thường xuyên mặc đồ trắng, hiếm hoi lắm mới mặc đồ đen một lần. Ta chọn trắng.
“Lớn hay nhỏ?”
Cái gì lớn? Cái gì nhỏ? Ta chẳng hiểu ý câu hỏi là gì, chọn bừa lớn.
“Long hay Phụng?”
Ta nhìn câu hỏi ngày một lờ mờ, chẳng có tý ý nghĩa nào, thở dài một hơi. Ta chọn Phụng.
“Quyền lực hay tự do?”
Mạc tỷ thích tìm bảo vật như vậy, khẳng định sẽ chọn tự do. Ta chọn tự do.
“Tha thứ hay không?”
Câu hỏi này … ta thực sự không biết… Nếu ta là Mạc tỷ, ta có thể tha thứ cho một người đã mạo phạm mình không? Ta không dám chắc.
Thế nhưng đêm đó, Hồi Ức Yêu nói Mạc tỷ đã chĩa kiếm vào người ta rồi lại bỏ xuống.
Phải chăng đó là sự tha thứ?
Ta ngập ngừng, rốt cuộc ôm lấy viên ngọc tha thứ.
Ta tới được cánh cổng cuối cùng. Phía trên tường có mười lỗ hổng, ta hiểu ý, đặt từng viên ngọc một lên, theo thứ tự từ thấp lên cao.
Ta lùi lại một bước, nhìn ánh sáng đột nhiên phát ra từ viên ngọc đầu tiên.
Là chọn đúng rồi sao?
Thế rồi viên thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm…Tất cả đều sáng!
Vậy mà chọn đúng hết rồi?
Cánh cổng lần nữa mở ra. Ta theo thông đạo quen thuộc dẫn tới căn phòng thứ tư.
Bước vào căn phòng rồi, ta lại quay đầu, thấy bên phải bản thân vẫn còn một thông đạo khác, đoán chừng lát nữa Mạc tỷ sẽ tới nên an tâm phần nào, tới bia đá ở góc phòng đọc gợi ý.
Thế nhưng lần này…trên bia đá cư nhiên lại chẳng có gì cả?
Ta nghe tiếng bước chân, quay đầu gọi. “Mạc tỷ, bia đá này không có gì cả.”
Vừa lên tiếng, ta liền cảm giác được điểm không đúng. Giọng nói này…hình như không phải của ta?
Thấy người tới là ai, ta còn kinh ngạc hơn nữa. Người tới…sao lại là “ta”?
“Ta” vừa bước ra khỏi thông đạo, nhìn ta, tròn mắt ngạc nhiên. “Sao lại….”
Ta nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Ta có ngực từ bao giờ vậy?
Ta không dám tin, đưa tay lên sờ thử. Là hàng thật.
“Ta” ở bên kia đột nhiên tức giận, bước tới nắm lấy cổ tay ta. “Còn sờ nữa, có tin ta giết ngươi không?”
Cảm giác bị chính mình đe dọa quả thực rất kì quái.
Cổ tay bị nắm lấy đau nhói, ta nhăn mặt. “Bỏ tay ra chút, đau quá.”
“Ta” buông tay, cảnh cáo. “Trước khi tìm ra cách hoán đổi lại thân thể, ngươi tốt nhất đừng cử động lung tung.”
Nói vậy, ta thực sự đang ở trong cơ thể Mạc tỷ sao?
Ta nhìn Mạc tỷ đang đi loanh quanh tìm gợi ý, thắc mắc. “Bây giờ phải làm sao? Gợi ý không có, xung quanh cũng chẳng có gì.”
Mạc tỷ đột nhiên bắt ấn, tụ pháp lực, rồi giật mình nhìn xuống hai tay.
Ta không hiểu Mạc tỷ làm sao, lên tiếng hỏi. “Sao vậy?”
Mạc tỷ quay đầu, nhìn chằm chằm vào ta. “Pháp lực của ta nằm ở chỗ ngươi.”
Ta bấy giờ mới tỉnh ngộ, à một tiếng nhắm mắt, thử cảm nhận một chút.
Mạc tỷ thế nào mà lại có tới hai thần hải riêng biệt!? Hơn nữa thần hải còn là hình bát diện cực lớn. Pháp lực bên trong cũng chẳng mang màu trắng thông thường mà lại là dạng khí trong suốt?
Thế nhưng rồi một loạt thông tin trong đầu lại tự nhiên xuất hiện, giải đáp toàn bộ thắc mắc của ta.
Muốn thăng cửu cấp, thần hải cần trải qua sự biến hóa đau đớn tốt cùng, phá bỏ dạng hình cầu vốn có, thay thế bằng hình bát diện vững chãi. Pháp lực trong cơ thể cũng ngưng tụ lại, chuyển thành một dạng mới mạnh mẽ hơn gấp chục lần – Nguyên Lực. Nguyên lực hệ nào sẽ mang màu tượng trưng cho hệ đó, tỷ như hỏa hệ nguyên lực mang màu đỏ, thủy hệ nguyên lực mang màu xanh, phong hệ mang màu trắng…Thiên phú của Mạc tỷ là nguyên thủy thiên phủ, là dạng nguyên lực duy nhất không mang màu.
Với tu chân giả lưỡng hệ, bát diện thần hải sẽ được chia thành hai ngăn tách biệt, phân biệt chứa hai nguyên lực khác nhau. Thế nhưng trong một số trường hợp, nếu cơ thể đủ thích hợp, tu chân giả có thể lựa chọn trải qua công pháp bí truyền tiến hành “sáng tạo” thần hải thứ hai, qua đó tăng lượng nguyên lực tối đa cơ thể có thể chứa lên hai lần! Thời điểm tiến hành chính là khi thần hải xảy ra dị tượng, mất dần màng bọc hình cầu. Cơ hội chỉ có một lần duy nhất! Suốt quá trình đó, tu chân giả không thể cử động, cũng không nhận biết được mọi thứ diễn ra xung quanh, hoàn toàn nằm trong thế bị động.
Ta kinh hãi mở mắt, lẩm bẩm. “Cửu cấp…tu chân giả.”
Mạc tỷ cười nhẹ một tiếng. “Ngươi thử đoán xem ta đột phá cửu cấp lúc nào?”
Ta nhìn ánh mắt không mấy vui vẻ của Mạc tỷ, trong lòng run lên. “Chẳng lẽ là…đêm…đó.”
Mạc tỷ chỉ vào bức tường bên trái. “Dùng pháp lực phá vỡ nó.”
Ta “ừ” một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Mạc tỷ, thắc mắc. “Pháp lực của tỷ…dùng thế nào?”
“Không cần dùng chiêu thức, tùy ý đánh ra một chưởng được rồi.”
Ta nghe vậy, tùy ý dẫn truyền nguyên lực, phát ra một chưởng.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Mạc tỷ đứng bên cạnh thở dài một hơi.
Ta nhìn bức tường đá dày cộm rụng dần xuống, trợn mắt há mồm. Nguyên lực thuần túy chưa qua bí kĩ đã mạnh mẽ tới cấp bậc này, nếu là trong chiêu thức thực sự sẽ có uy lực tới mức nào?
Từng mảng đá lớn rụng xuống, lộ ra gợi ý thật sự phía sau.
Nơi khởi đầu cũng là nơi kết thúc.
Gợi ý này cũng quá mơ hồ đi?
Mạc tỷ đứng im suy nghĩ hồi lâu rồi bước đi, lên tiếng. “Đi thôi, kiểm tra cổng vào cổ địa.”
Ta đi theo sau Mạc tỷ, nhận thấy kì thực cơ thể của ta cũng không tồi, vừa cao lớn vừa cường tráng. Ta đứng phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy đường đi phía trước.
Ta vẩn vơ nghĩ ngợi lung tung một hồi, Mạc tỷ đã đi tới hai bia mộ, bắt đầu tìm kiếm. Ta cũng đi xung quanh, tìm xem có thứ gì khả nghi.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa gắt gao chiếu xuống. Ta chưa tìm được bao lâu, không nhịn được kêu lên. “Nóng quá.”
Ta mặc quá nhiều lớp y phục, toàn bộ cơ thể đều cảm thấy bí bách, thực khó chịu.
Ta đưa tay lên cổ áo định nới lỏng ra một chút thì nghe được giọng nói của bản thân cách đó không xa. “Ngươi dám?”
Ta giật mình hạ tay xuống, không dám phàn nàn gì nữa tiếp tục tìm kiếm. Cả nửa ngày qua đi, ta và Mạc tỷ thủy chung vẫn chẳng tìm được gì. Ta chỉ vào trong. “Đệ vào trong tìm xem có gì không.”
Lúc ở căn phòng thứ ba, ta tò mò đi vào lối đi mà Mạc tỷ chọn lúc trước, quan sát xung quanh. Hai lối đi giống y nhau, từ chữ khắc trên bia đá cho tới cách bài trí cổng chặn. Lối đi của Mạc tỷ ở bên trái, của ta ở bên phải, cả hai đều dẫn tới một cánh cổng lớn với mười lỗ trống. Ta lại theo lối thông đạo đi vào căn phòng thứ tư.