Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Định Kiếp
  3. Chương 17 : Cổ địa (4)
Trước /26 Sau

[Dịch] Định Kiếp

Chương 17 : Cổ địa (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ta quay đầu nhìn thông đạo bên phải với kích cỡ y hệt, hồi ức lúc bước vào căn phòng thứ tư chợt hiện lên.

Lúc trước ta đi theo lối bên phải của căn phòng thứ ba, kết quả bước ra bằng thông đạo bên trái. Theo đúng lẽ đó, nếu đi theo lối bên trái của căn phòng, ta phải bước ra bằng thông đạo bên phải mới phải. Thế nhưng vừa rồi, ta lại bước ra bằng thông đạo bên trái.

Tại sao lại như vậy?

Ta nghĩ không thông, chạy ra ngoài tìm Mạc tỷ nói chuyện.

Ta cùng Mạc tỷ kiểm tra lại một lượt, kết quả vẫn là đi theo lối bên phải thì ra thông đạo bên phải, đi theo lối bên trái thì ra thông đạo bên trái.

Mạc tỷ đứng dựa tường suy nghĩ, nhíu mày nhìn ta. “Chẳng lẽ chúng ta bị hoán đổi linh hồn lúc ở trong thông đạo?”

Ta thấy khả năng này hoàn toàn có thể, ngập ngừng. “Có lẽ là vậy.”

Mạc tỷ ngẫm nghĩ thêm một lúc, mắt sáng lên. “Hiểu rồi.”

Ta mừng rỡ hỏi. “Tỷ tìm được cách phá giải rồi?”

“Quay lại căn phòng thứ ba.”

“Được.”

Tới trước hai lối đi riêng biệt của căn phòng thứ ba một lần nữa, Mạc tỷ hít sâu một hơi, giải thích. “Nơi khởi đầu cũng là nơi kết thúc. Nếu ta hiểu không nhầm thì chính là hoán đổi ở chỗ nào thì trả lại ở chỗ đó. Cách hoán đổi có lẽ liên quan tới những viên ngọc bên trong lối đi. Ngươi theo lối đi bên phải, tới cửa thông đạo gỡ mười viên ngọc xuống, đặt lại đúng vị trí ban đầu.”

Ta không thắc mắc nhiều, lập tức gật đầu làm theo lời Mạc tỷ.

Mười viên ngọc trên vừa được gỡ xuống, cổng ra liền ầm ầm đóng lại, che kín lối vào thông đạo. Ta dựa vào lựa chọn khắc trên bia đá, đặt từng viên ngọc xuống vị trí vốn có của nó. Đặt ngọc tới đâu, cổng ngăn đóng lại tới đó. Ta mừng rỡ tăng tốc độ.

Ta đứng ở lối vào chờ Mạc tỷ. Được một lúc thì Mạc tỷ cũng đi ra, gật đầu. “Bắt đầu nào, nhớ lựa chọn trái ngược hoàn toàn với lần đầu.”

“Đệ hiểu rồi, Mạc tỷ.”

Ta nhanh chân nhanh tay hoàn thành việc chọn ngọc, cẩn thận xếp từng viên lên cánh cổng kia, bồn chồn chờ đợi.

Thế rồi viên ngọc đầu tiên sáng lên. Có lẽ là Mạc tỷ đã tới nơi, bắt đầu việc xếp ngọc.

Cũng giống như lần đầu tiên, khi mà cả mười viên ngọc cùng sáng, cánh cổng dẫn tới thông đạo ầm ầm mở ra.

Ta bước vào thông đạo tối mịt, tim đập thình thịch lo lắng. Phương án của Mạc tỷ…liệu có thành công hay không?

Ta bước từng bước lớn về lối ra mờ mờ sáng. Còn chưa tới nơi, ta đã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng vận bạch y, vui mừng chạy nhanh ra.

Ta trước giờ chưa bao giờ mặc bạch y. Cơ thể kia chắc chắn không phải ta.

Quả nhiên Mạc tỷ đã tới nơi trước tiên, đứng tại căn phòng chờ ta.

Ta cúi xuống kiểm tra cơ thể một hồi, vui sướng thở phào một hơi. “Mạc tỷ, tỷ giỏi quá. Gợi ý khó nhằn như vậy cũng nghĩ ra.”

Vừa mới dứt câu, cánh cổng lớn ngăn giữa căn phòng và thông đạo thứ năm liền chậm rãi mở ra.

Mạc tỷ với cơ thể nguyên gốc quay lại nhìn ta, nghiêng đầu. “Đi nào.”

“Đi!”

Ta theo sau lưng Mạc tỷ bước vào căn phòng thứ năm, nhìn chiếc giường cỡ lớn ở chính giữa, “ớ” một tiếng. Ý gì đây?

Ta đứng im ở lối vào nhìn quanh một hồi, cảm thấy căn phòng này dường như chẳng có gì đặc biệt.

Mạc tỷ đứng trước bia gợi ý phía xa lên tiếng. “Ở đây nói chúng ta đã trúng độc, mau tự giải độc.”

“Là ý gì chứ?”

Tiếng ầm ầm từ phía sau lưng đột nhiên vang lên khiến ta giật mình.

“Chuyện gì vậy?”

“Đệ không biết. Để đệ đi kiểm tra.”

Ta men theo thông đạo muốn tới căn phòng thứ tư kiểm tra, ai ngờ phát hiện cánh cổng ngăn cách căn phòng và thông đạo đã đóng lại từ lúc nào, vội vàng quay trở lại báo cho Mạc tỷ.

Thế nhưng ta còn chưa kịp nói gì đã thấy Mạc tỷ ngồi nhắm mắt xếp bằng trên giường.

Mạc tỷ tại sao lại tu luyện vào lúc này cơ chứ?

Ta ngạc nhiên quan sát chiếc giường khổ lớn được trang trí tỉ mỉ và treo rèm xung quanh, không nhịn được khen người làm ra nó mấy câu. Lát nữa mở được cổng rồi, ta nhất định đem chiếc giường này nhét vào không gian nhẫn giới, mang về phòng sử dụng.

Bia gợi ý nói người bước vào căn phòng đã trúng độc, nếu không thể giải trong một canh giờ sẽ gánh chịu hậu quả nặng nề . Cổng ra sẽ được mở sau năm canh giờ. Ý tức là nói chỉ cần có thể giải được độc là vượt qua chướng ngại.

Ta ngồi xuống, hít sâu một hơi trấn định cảm xúc, nhắm mắt kiểm tra kinh mạch, thần hải, hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường. Ta lại vén ống tay áo, gấu quần lên xem xét. Không có dấu hiệu bị vật gì đâm vào. Từ lúc vào cổ địa đến nay, ta cũng không ăn uống gì, rốt cuộc có thể trúng loại độc dược gì chứ?

Ta nhìn Mạc tỷ vẫn đang nhắm mắt an tĩnh tu luyện, không có việc gì làm đi lòng vòng xungh quanh mấy lượt liền. Đi thì không sao, vừa dừng lại một chút, cả ngày ta liền nóng bừng lên. Ta bèn đưa tay nới rộng cổ áo, kết quả không khí càng ngày càng nóng.

Ta cảm giác thời tiết đêm nay có chút nóng hơn thường ngày, nhân lúc Mạc tỷ còn chưa mở mắt thay một chiếc áo mới mỏng hơn, hi vọng đỡ nóng hơn chút. Thế nhưng càng lúc ta lại càng nóng, phát hiện ra nguyên nhân vốn không phải do không khí xung quanh mà là do chính cơ thể mình.

Hỏa hệ nguyên lực mà Mạc tỷ dùng để soi sáng căn phòng chợt vụt tắt, không gian lập tức chìm trong bóng tối.

Ta sợ Mạc tỷ có chuyện gì, lại gần hỏi. “Mạc tỷ, tỷ không sao chứ?”

Ta không nghe tiếng Mạc tỷ trả lời, vén rèm nhìn vào trong, mờ mờ thấy được bóng người ngồi bên trong, nghĩ tỷ ấy vẫn ổn liền hạ rèm xuống, đi tới góc phòng nằm ngả lưng.

Ta tìm thấy trong không gian nhẫn giới quyển xuân cung đồ nọ, mang ra quạt. Mát mẻ chả được bao lâu, người lại nóng rực lên. Ta không nhịn được nữa, ngồi dậy cởi phăng áo ngoài cùng áo trên, chỉ mặc độc trên người chiếc quần.

Bụng dưới chợt căng tức, tiểu huynh đệ chẳng hiểu sao ngóc đầu đứng dậy.

Ta chưa kịp nghĩ gì thì nghe Mạc tỷ gọi, lập tức chạy qua. “Mạc tỷ, tìm đệ sao?”

Ta đã quen với bóng tối, qua lớp rèm thấy Mạc tỷ đang đi tới, vội nhặt áo ngoài lên mặc tạm vào. Đang cúi đầu cài đai lưng, cổ chợt lạnh buốt.

Ta nhìn rõ thanh đoản băng kiếm chĩa vào cổ mình, không dám cử động bừa bãi, ngạc nhiên nhìn lên. “Mạc tỷ, tỷ làm gì vậy?”

“Là Huyết Tộc Cấm Dược.”

Một loại xuân dược cổ xưa có nguồn gốc từ Huyết Tộc tai tiếng, được điều chế từ nhựa hoa Xuân Đỉnh Phong, chỉ có duy nhất một cách giải chính là cùng người khác giới làm chuyện kia. Cấp bậc tu chân càng cao, ảnh hưởng của Huyết Tộc Cấm Dược càng nhanh. Quá một canh giờ, Cấm Dược sẽ xâm nhập vào hệ thống kì kinh bát mạch, ăn mòn toàn bộ, cả đời vĩnh viễn không thể dùng pháp lực nữa.

Giọng nói Mạc tỷ run lên, dường như đã tới giới hạn chịu đựng. “Thời gian sắp hết rồi. Ta…quả thực không chịu được nữa. Ta sẽ giết ngươi sau đó tự sát.”

Ta nhìn thanh đoản băng kiếm đã kề sát cổ, giật mình nắm lấy cổ tay Mạc tỷ. “Mạc tỷ, tỷ bình tĩnh lại đã, chúng ta từ từ nghĩ cách.”

Cổ tay nóng rực của Mạc tỷ khiến ta kinh hãi. Nhiệt độ này có lẽ đã là cực hạn của cơ thể người.

Ta biết chỉ một giây chậm trễ cũng có thể gây ra tác hại lớn, thầm hạ quyết tâm, giật lấy đoản băng kiếm ném xuống đất, vén rèm chui vào, ôm lấy cơ thể nóng rực vô lực của Mạc tỷ. “Mạc tỷ, chỉ cần tỷ đồng ý, ta nguyện ý cùng tỷ đi hết chặng đường còn lại.”

Mạc tỷ đặt tay lên ngực ta, đẩy ra xa. “Ta…không muốn cùng nữ nhân khác tranh giành.”

Ta đương nhiên hiểu Mạc tỷ muốn nói gì, quì hai gối xuống nệm, giơ ba ngón tay lên trời. “Chiến Huyền ở đây lập lời thề. Đời này kiếp này chỉ lấy duy nhất Mạc Triều Nguyệt làm thê tử, cả đời không thay lòng. Nếu vi phạm lời thề, ta nguyện chịu thiên kiếp giáng xuống, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Ta trước mặt Mạc tỷ dập đầu ba cái rồi tiến tới ôm mỹ nhân vào lòng. “Mạc tỷ, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tin tưởng ta.”

Thân hình Mạc tỷ khẽ run lên. Ta nắm chặt lấy bả vai Mạc tỷ, đặt lên môi tỷ ấy một nụ hôn.

Ta sợ Mạc tỷ không trụ được lâu, nhớ lại quyển xuân cung đồ từng đọc, lập tức bắt chước theo. Một tay ta tự cởi y phục bản thân, một tay vòng ra sau đỡ lấy cổ Mạc tỷ, từ từ dùng sức nặng bản thân ép tỷ ấy nằm xuống giường.

Mạc tỷ cũng bắt đầu phản ứng lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ ta, chủ động mở miệng để ta tiến tới. Ta cảm nhận được bờ môi mềm mại cùng hương vị ngọt ngào trong miệng Mạc tỷ, tâm tình liền nhộn nhạo, bụng dưới phút chốc căng cứng tới mức khó chịu.

Mạc tỷ phía dưới không ngừng uốn éo cơ thể, cọ sát cặp chân thon thả vào chân ta.

Ta không nhịn nổi nữa, đưa tay cởi y phục Mạc tỷ. Ta nhớ lại hành động của nam tử trong xuân cung đồ, ghé sát tai Mạc tỷ, hạ giọng. “Tin tưởng ta…Nguyệt nhi.”

Từng kiện, từng kiện y phục bị ta cởi ra ném bừa bãi trên giường, hiển lộ cơ thể hoàn mỹ tuyệt đẹp của Mạc tỷ. Hạ thể ta căng cứng không chịu nổi, liền đưa tay cởi nốt lớp y phục vướng víu phía dưới.

Ta đưa tay đặt lên ngọn nhũ phong cao vút, từ từ xoa nắn, tay trái chống xuống giường trụ vững cơ thể.

Ta nghe hơi thở ngày một gấp gáp của Mạc tỷ, động tác ở tay liền mạnh hơn, nhìn thẳng vào mắt tỷ ấy hỏi. “Nguyệt nhi, ta bắt đầu nhé?”

Ta cứ nghĩ Mạc tỷ sẽ không trả lời ta. Ai ngờ tỷ ấy lại “ừm” một tiếng.

Ta mỉm cười, đặt hai tay Mạc tỷ ra sau lưng ta, trấn an. “Lầu đầu sẽ đau một chút, nàng cố chịu.”

Ta từ từ tiến vào. Tay Mạc tỷ gắt gao bám lấy lưng ta, móng tay bấm vào da thịt.

Người ta nói nữ nhân lần đầu sẽ cực kì đau đớn thành thử ta cũng cắn răng chịu đựng, để Mạc tỷ giải tỏa đôi chút.

Thế nhưng khi trường thương của ta phá vỡ rào cản cuối cùng hùng dũng xông vào, móng tay Mạc tỷ cũng cùng lúc cắm sâu vào lưng ta. Ta nhịn không được, ghé sát tai Mạc tỷ nói. “Nguyệt nhi, lần sau nàng cắt móng tay đi được không?”

Mạc tỷ đang nhắm mắt, “ừm” một tiếng.

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Yêu Là Bồn Chứa Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net