Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ là do ảnh hưởng của Huyết Tộc Cấm Dược, đêm đó ta cực kì sung mãn, cùng Nguyệt nhi làm tới bốn lần rồi ngủ thiếp đi.
Lúc ta tỉnh lại, mỹ nhân bên cạnh hẵng còn ngủ. Ta xoay nghiêng người, đặt tay lên tiểu phúc phẳng lì kia, lặng im ngắm nhìn đường nét gương mặt đẹp như tranh vẽ của Nguyệt nhi. Sống mũi cao thẳng, lông mi cong dài, bờ môi mềm mại, làn da mịn màng trắng hồng, quả thực là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Ta không nhịn được, bàn tay mò lên nhũ phong cao vút nắn bóp.
Chưa được bao lâu, bàn tay ta liền bị nắm lấy. Nguyệt nhi uể oải xoay lưng về phía ta. “Đừng nghịch nữa, ta muốn ngủ.”
Ta dịch sát người vào Nguyệt nhi, kéo chiếc chăn chẳng hiểu từ đâu ra lên đắp, vòng tay ôm lấy nàng. “Ta nghe nàng, không nghịch nữa.”
Thế nhưng chỉ một lúc sau, Nguyệt nhi đã chống tay ngồi dậy, vuốt mái tóc lòa xòa ra sau. “Không ngủ được nữa.”
Phía sau lưng, âm thanh ầm ầm của cánh cổng vang lên.
“Vậy dậy thôi, chúng ta đi tiếp nào.”
Ta đang định mặc y phục thì nhận ra toàn thân nhớp nháp khó chịu, đành lấy một chiếc áo ra lau tạm. Phía sau lưng, Nguyệt nhi dường như cũng không chịu được, nói. “Ta cần đi tắm.”
Ta vội quay đầu. “Ta đi cũng nàng.”
Bị Nguyệt nhi nhìn chằm chằm, ta giật mình, chột dạ giải thích. “Cả người ta đều là mồ hôi, thực khó chịu.”
Nguyệt nhi khoác tạm một tấm áo mỏng ra ngoài, mở Chuyển Không Môn dẫn tới một thác nước tuyệt đẹp. Ta không nhịn được há hốc mồm.
Khung cảnh xung quanh khoáng đạt, rộng rãi, không khí trong lành. Thác nước rầm rầm đổ xuống, tung bọt nước trắng xóa rồi hòa vào dòng nước trong suốt. Nguyệt nhi đi tới bên bờ thác, cởi bỏ áo ngoài đi xuống. Ta ngẫm nghĩ một lúc, chạy về hướng Nguyệt nhi, phi xuống.
Ta từ đằng sau tiến đến, qua bọt nước trắng xóa lấp ló nhìn được những đường cong trên cơ thể Nguyệt nhi, nuốt trộm một ngụm nước bọt.
Nguyệt nhi quay đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn ta.
Dù đã cùng nàng nảy sinh mối quan hệ kia nhưng cửu cấp tu chân giả vẫn là cửu cấp tu chân giả, chỉ riêng một ánh mắt cũng đã khiến lòng ta run lên. Bước chân liền khựng lại.
Nguyệt nhi chỉ nhìn một cái rồi quay đi, vớt nước lên xoa cổ, ung dung nói. “Đây không phải thời điểm thích hợp để công khai mối quan hệ. Khi ở cùng nhau, chàng có thể gọi ta bằng gì tùy thích. Nhưng khi trở lại sư môn, chàng phải gọi ta ba tiếng Mạc sư tỷ.”
“Ta biết rồi.”
“Không được nói chuyện này với bất kì ai, kể cả Dạ thúc và Thẩm a di.”
“Ta biết rồi.”
“Có mặt người ngoài không được có những hành động vô lại.”
“Ta biết rồi.”
“Ta không muốn cùng nữ nhân khác tranh giành. Vậy nên nếu chàng thực sự muốn ở bên người khác, tùy thời liền có thể rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản. Bất quá ta hi vọng chàng có thể giữ kín chuyện giữa hai ta. Bằng không, ta sẽ không tha cho chàng.”
“Ta biết rồi.”
Nguyệt nhi có vẻ như hài lòng với câu trả lời của ta, thoải mái nói. “Ta đặt ra cho chàng bốn yêu cầu, chàng cũng có thể đặt bốn yêu cầu với ta.”
“Ta không có yêu cầu gì, chỉ muốn hỏi nàng bốn câu.”
“Chàng hỏi đi.”
“Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?”
Động tác trên tay Nguyệt nhi chợt ngừng lại.
Ta tiếp lời. “Nàng cứu ta khỏi mật đạo, giúp ta trị bệnh, phá bỏ cấm chú, lại tặng ta Hắc Nhật, Tụ Nguyên Đan, không gian nhẫn giới. Tất cả những thứ đó…là để trả lại ơn cứu mạng sao?”
Nguyệt nhi xoay người bước tới gần ta, nhún chân vòng tay ôm lấy cổ ta, mỉm cười. “Nếu ta nói phải, chàng có tin không?”
Đây là lần đầu tiên ta được Nguyệt nhi chủ động tới gần tới vậy lúc tỉnh táo, đỏ mặt lắc đầu. “Không tin.”
“Năm năm trước, ta tìm tới một tiên thuật sư nổi tiếng kim cổ, nhờ người chỉ điểm chuyện nhân duyên. Tiên thuật sư đó nói yêu cầu của ta quá cao, chi bằng tự mình tìm kiếm, bồi dưỡng lấy một người. Ta thấy chủ ý này cũng không tệ.”
“Cho nên…ta là người được chọn?”
Nguyệt nhi gật đầu.
Ta ngây người, không biết nên phản ứng ra sao.
“Còn ba câu hỏi kia?”
Ta sực tỉnh, ôm eo nàng hỏi tiếp. “Nàng cường đại tới vậy, đêm đó sao lại không phát hiện ra thích khách? Là giả vờ sao?”
“Không. Trước đó hai tháng chẳng phải chàng từng cùng ta vào Chuyển Không Môn chứa Linh Dẫn Phụng Hỏa Trâm sao? Muốn lấy thánh bảo cần hiến tế không ít pháp lực. Trước đó ta lại vô tình đụng độ thất cấp yêu thú, không cẩn thận dính nội thương. Bất quá tên sát thủ đó cũng coi như thông minh, cố tình không vận pháp lực để ẩn giấu khí tức bản thân. Nếu không ta sao có thể bị tiếp cận dễ dàng tới vậy? May là chàng phát hiện kịp thời.”
Ta không tài nào thoát ra khỏi đề tài trước đó, đành hỏi lại. “Tại sao lại là ta mà không phải người khác?”
“Chàng ngoan.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Thứ đó cũng được.” Vừa nói, Nguyệt nhi vừa nhìn xuống dưới hạ thể ta.
Ta bật cười.
“Còn một vấn đề cuối cùng?”
“Bao giờ ta mới có thể chính thức thành thân với nàng?”
Nguyệt nhi mỉm cười. “Đột phá cửu cấp.”
“Bát cấp được không?”
“Chỉ có thể là cửu cấp.”
Ta ngoài mặt thương lượng cùng Nguyệt nhi, trong lòng lại thầm đặt mục tiêu với bản thân, hy vọng có thể sớm ngày đường đường chính chính dắt tay nàng.
Khi ta trở lại cổ địa, mặt trời đã lên tới đỉnh. Mà Nguyệt nhi sau khi mặc y phục cũng liền hồi phục dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày của nàng, khiến ta e dè phần nào.
Ta cùng nàng vượt qua lối thông đạo, bước vào căn phòng chứa chướng ngại thứ sáu.
Bia gợi ý lần này lời lẽ hết sức rõ ràng, yêu cầu minh bạch: Muốn đi tiếp cần cùng nhau tu luyện Song Vị Tam thức, thi triển ba thức này phá vỡ cổng vào.
Ta quay sang Nguyệt nhi, thắc mắc. “Nàng dù gì cũng là cửu cấp tu chân giả, tùy ý đánh ra vài chiêu, nói không chừng liền có thể mở cổng?”
Nguyệt nhi quan sát cổng chặn một lát, lắc đầu. “Cổng đá được gia cố thêm cấm chú, không đúng tính chất chiêu thức thì không giải được.”
“Nói vậy, khẩu quyết cùng phương vị khắc trên những bức tường này chính là Song Vị Tam Thức?”
Ta nhìn hai bức tường xung quanh ngập kín kí tự Vân La, cảm giác học được cũng không đơn giản. “Nguyệt nhi …. ở đây nói chỉ có tu vi ngũ cấp trở lên mới có thể học được.”
“Ừ.”
Ta thấy Nguyệt nhi vẫn đang chăm chú nghiên cứu thức thứ ba, chạy sang, đứng chắn trước mặt nàng, nhắc lại. “Ta mới chỉ đột phá tứ cấp, không thể học cùng nàng được.”
Nguyệt nhi ngẩng đầu, đưa tay ẩn ta sang một bên, từ tốn. “Chàng cứ nghiên cứu trước đi, ta tự có cách.”
“Nàng có cách gì?”
Thấy Nguyệt nhi không nói gì nữa, ta đành quay trở lại bức tường bên trái, cẩn thận nghiên cứu những yêu cầu có trong thức đầu tiên. Ta mới hiểu sơ qua chút chút, định quay sang đọc qua thức thứ hai thì Nguyệt nhi đã bảo nàng hiểu hết toàn bộ rồi, bảo ta ngồi xếp bằng xuống.
“Nàng định làm gì?”
“Giúp chàng đột phá ngũ cấp.”
“Ta không có thiên phú hãi nhân như nàng…đâu thể nào tăng cấp một sớm một chiều như vậy? Đại sư huynh nói huynh ấy từ tứ cấp lên ngũ cấp mất gần mười năm. Kể ra có Tụ Nguyên Đan trợ giúp, ta ít nhất cũng cần nửa năm!”
“Cho nên bây giờ chàng không dùng Tụ Nguyên Đan.”
“Hả?”
Nguyệt nhi lấy ra một viên đan dược màu đỏ, bảo ta nuốt xuống, chờ nàng lập đồ trận.
Ta nhìn chi chít những lá bùa được giải ra xung quanh, lại dựa theo kí ức của Nguyệt nhi biết được đây là Linh Khí Tụ Trận, có thể tụ tập rất nhiều hạt linh khí vào một địa điểm xác định trong một thời gian ngắn. Mỗi Linh Khí Tụ Trận tối đa chỉ có hiệu lực trong năm canh giờ nhưng tổng giá trị của những lá bùa sử dụng lại không hề nhỏ, ít nhất cũng tương đương với một bát cấp tinh hạch.
Ta đã phần nào hiểu được tính cách Nguyệt nhi, không phản đối nữa mà chọn cách im lặng, tin tưởng làm theo những gì nàng bảo.
Chừng nửa canh giờ sau, Nguyệt nhi kết xong đồ trận, nói. “Được rồi, chàng cứ theo phương pháp thông thường tu luyện là được. Chưa đột phá ngũ cấp thì không được dừng lại.”
Nàng như vậy là muốn ta nhắm mắt nửa năm trời sao?
Ta trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài mặt lại ừ một tiếng, răm rắp làm theo.
Tụ Nguyên Đan giá trị liên thành giúp tăng tốc độ hấp thụ linh khí tới hai mươi lần. Vậy mà dùng xong viên đan dược màu đỏ này, ta lại có cảm giác tốc độ hấp thụ linh khí còn nhanh hơn so với khi dùng Tụ Nguyên Đan những ba lần! Cộng thêm tác dụng của Linh Khí Tụ Trận, số hạt linh khí nhập vào thần hải còn tăng gấp bội! Nếu không phải cảm thấy cơ thể vẫn ổn, ta còn tưởng sẽ bị bội thực linh khí mà chết!
Phỏng chừng với tốc độ này, chưa đầy một tháng liền có thể hoàn thành. Bất quá tác dụng của Linh Khí Tụ Trận chỉ có năm canh giờ, thành thử điều này là không thể.
Ta nghe lời Nguyệt nhi, kiên trì hấp thụ linh khí, trước khi đạt ngũ cấp nhất định sẽ không dừng lại.
Ta không rõ trôi qua bao lâu, chợt cảm thấy một luồng khí ấm từ sau lưng truyền tới, len lỏi vào kinh mạch, hòa cùng hạt linh khí đổ vào thần hải. Thế nhưng khi đổ vào thần hải rồi, hơn phân nửa luồng khí ấy lại thất thoát ra ngoài, ngược dòng kinh mạch đổ ra bên ngoài.
Dị tượng như vậy, ta là lần đầu thấy được.
Qua một lúc lâu sau, ta cảm nhận tốc độ hấp thu linh khí phút chốc khựng lại, giảm đi rõ rệt, chẳng hiểu là do đan dược hay Linh Khí Tụ Trận hết tác dụng. Lại qua một hồi nữa, tốc độ tu luyện của ta rốt cuộc trở lại tốc độ thường ngày, chậm chạp hấp thu từng hạt linh khí. Chỉ duy có luồng khí ấm áp là vẫn như cũ, cuồn cuộn đổ vào kinh mạch ta, mỗi lúc một nhiều hơn. Dĩ nhiên, lượng thất thoát cũng ngày một lớn.
Thật lâu sau, thần hải ta bất ngờ xảy ra dị tượng, tựa như muốn đột phá giới hạn của nó lần nữa để tăng kích cỡ. Ta khấp khởi mừng thầm, cẩn thận để ý từng dị tượng một diễn ra, cố gắng đẩy nhanh tốc độ hấp thụ linh khí của bản thân. Luồng khí ấm áp bỗng chuyển hướng, bao bọc rồi hòa vào thần hải ta, giúp nó dễ dàng mở rộng, rút ngắn thời gian biến đổi. Khi thần hải mới chính thức hoàn thiện, luồng khí ấm áp kia cũng yếu dần rồi dừng lại.
Ta vui mừng mở mắt, xoay người thấy Nguyệt nhi đang ngồi phía sau lưng nhắm mắt an tĩnh liền tỉnh ngộ. Thì ra luồng khí ấm áp kia chính là nguyên lực của nàng.
Ta ngồi lặng im chờ Nguyệt nhi mở mắt, tiến tới ôm chặt lấy nàng. “Vất vả rồi.”
Nguyệt nhi “ừ” một tiếng. “Ngũ cấp đã là giới hạn của phương thức này rồi. Lần sau ta không thể giúp chàng nữa. Chàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.”
“Ta biết rồi, cảm ơn nàng, Nguyệt nhi.”