Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyệt nhi bảo ta cùng nàng học hai thức đầu trước. Ta đương nhiên không phản đối, ngồi nghe nảng giải thích cặn kẽ một lượt cách vận chuyển pháp lực qua các huyệt đạo, lượng pháp lực phát ra trong mỗi cử động cơ thể, làm thế nào tụ pháp lực một chỗ rồi phóng ra. Ta đại khái hiểu được, bắt đầu đứng dậy cùng Nguyệt nhi thực hiện.
Nói thì đơn giản, tới lúc thực hiện lại có vô vàn trở ngại phát sinh. Tỷ như ta chưa nhớ hết được các vị trí kinh mạch trong cơ thể, không kiểm soát được pháp lực, lúc dùng nhiều quá, lúc lại ít quá,… Tập được một lúc, pháp lực trong cơ thể liền cạn kiệt, ta không tiếp tục được nữa, ngồi xuống xếp bằng nghỉ ngơi, để thần hải tự do hút linh khí bù đắp trở lại.
Khi mà ta nghỉ ngơi lần thứ ba, chiêu thức còn chưa đâu vào đâu, Nguyệt nhi đã hoàn toàn thuần thục thức thứ nhất, biểu diễn một lần cho ta xem.
Nguyệt nhi bắt đầu nghiên cứu thức thứ hai, còn ta tiếp tục học thức thứ nhất. Ta cứ luyện tập rồi nghỉ ngơi, lúc nào mệt quá liền ngủ thiếp đi, thức dậy lại tiếp tục. Thỉnh thoảng Nguyệt nhi ra ngoài hóng mát, ta liền đi theo, thoải mái trò chuyện cùng nàng.
Khi ta hoàn thiện thức thứ nhất, Nguyệt nhi liền giảng giải cho ta thức thứ hai. Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn.
Ở lại trong căn phòng thứ sáu quá lâu, ta gần như đã mất khái niệm về thời gian, sinh hoạt hoàn toàn dựa vào cảm hứng. Chẳng biết qua bao nhiêu ngày, ta rốt cuộc thuần thục hai thức đầu, cùng Nguyệt nhi thi triển.
Bí kĩ được chi thành bốn cấp, phân biệt từ thấp lên cao là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên. Theo lời Nguyệt nhi thì Song Vị Tam Thức chính là một Thiên cấp bí kĩ dạng công kích, uy lực không tầm thường. Hơn nữa, giống như cái tên của nó, Song Vị Tam Thức là sự kết hợp giữa pháp lực/nguyên lực của hai người với nhau để bù đắp điểm yếu. Nguyên lực của Nguyệt nhi là dạng nguyên thủy, không hề có điểm yếu. Bất quá điều này cũng chẳng ảnh hưởng lắm.
Thức thứ nhất, tốc độ là trọng điểm, lướt qua một lăm lẻ tám phương vị quanh địch nhân, bắt ấn thiết lập “dấu công kích”. Khó ở chỗ “dấu công kích” có tầm ảnh hưởng rất ngắn, lại không thể di chuyển. Nếu địch nhân phát hiện mà di chuyển sang chỗ khác, Song Vị Tam Thức lập tức thất bại.
Thức thứ hai, pháp lực của ta xuất phát trước tiên, chia thành tám hướng tấn công địch nhân. Nguyên lực của Nguyệt nhi theo sau nhưng lại tới nơi trước, xẻ pháp lực ta thành mười sáu mảnh nhỏ. Cộng thêm tám luồng nguyên lực hiện hình, bốn luồng ẩn dưới đất, và bốn luồng được ta dùng thuật dịch chuyển biến tới trên không, tổng cộng là ba mươi hai luồng. Tuy số lượng nhiều nhưng mỗi luồng chứa cực ít pháp lực, chủ yếu để giữ chân địch nhân, chuẩn bị cho thức thứ cuối cùng. Điểm khó của thức thứ hai nằm ở chỗ phương vị và thời gian thi triển. Chỉ cần sai một li, địch nhân liền có cơ hội trốn thoát, mọi nỗ lực của thức thứ nhất đều trở thành công cốc.
Thức thứ ba là thức cuối cùng mang tính quyết định của Song Vị Tam Thức. Ta cùng Nguyệt nhi đọc khẩu quyết, kết ấn kích hoạt một trăm lẻ tám “dấu công kích”, qua đó triệu hồi tám vòng Trị Ấn Lực trong không gian. Tám vòng Trị Ấn Lực tương đương với tám hệ nguyên tố, hội tụ thiên địa linh khí sự sản sinh nguyên lực, có thể tùy thời kích phát, , cùng hội tụ tại một điểm bất kì, trở thành một chiêu Nhất Kích Tất Sát! Trọng yếu ở chỗ nếu Nhất Kích Tất Sát bắn trúng “dấu công kích”, nó liền bật trở lại, bắn vào một “dấu công kích” khác. Hơn nữa, bởi chiêu thức này có sự trợ giúp của phong hệ nguyên lực, tốc độ cực kì nhanh, lướt qua tất cả “dấu công kích” chỉ trong một cái chớp mắt.
Nguyệt nhi ban đầu thử điều khiển cả tám vòng Trị Ấn Lực, kết quả không chịu nổi áp lực, từ bỏ giữa chừng. Ta sau đó lại thử điều khiển một vòng hỏa hệ Trị Ấn Lực, phát hiện phải có thiên phú phù hợp mới có thể kiểm soát vòng Trị Ấn Lực. Hơn nữa, Nguyệt nhi nói áp lực của bảy vòng vẫn là quá lớn, nàng không chịu được. Ta nói ta có thể thử hai vòng không gian và chiến sĩ. Ta kiểm soát một vòng vốn không cảm thấy có gì nặng nề lắm, vậy mà đến khi vòng thứ hai được thêm vào, áp lực lại tăng gấp bội, khiến ta giật mình, toát mồ hôi gắng gượng chống đỡ.
Khó học là vậy nhưng thức thứ ba lại không thể thi triển riêng rẽ, cần hai thức trước để kích hoạt. Mỗi một lần như vậy, pháp lực của ta lại hao tổn tới hơn nửa, cần nghỉ ngơi để hồi phục. Thời gian lần nữa bị kéo dài.
Ta và Nguyệt nhi thành công ở lần thử thứ bốn mươi sáu, chứng kiến cấm chế cùng cổng đá bị thức thứ ba xé rách một cách nhẹ nhàng, cảm thấy bao nỗ lực quả thực xứng đáng.
Thông đạo thứ bảy được mở ra, ta ngồi bệt xuống đất thở phào một hơi, quay qua thấy Nguyệt nhi cũng chẳng khá hơn là bao, mỉm cười. “Đợi ta tăng cấp, sẽ giúp nàng điều khiển thêm mấy vòng nữa.”
Vừa nói xong ta lại chợt nhớ ra không có thiên phú thì không thể kiểm soát được, vội sửa. “Thêm một vòng nữa.”
Nguyệt nhi ừ một tiếng, nhắm mắt.
Ta hết nhìn Nguyệt nhi lại nhìn tay nàng, phân vân không biết có nên nắm hay không. Lần đầu tiên thân mật, ta căn bản không ý thức được gì, dựa vào men say mà làm bừa. Lần thứ hai là do tác dụng của Huyết tộc Cấm Dược, sau lại trêu ghẹo nàng buổi sớm lúc hẵng còn ngái ngủ. Những lúc thật sự tỉnh táo như bây giờ đây, ta cảm giác mình không có đủ can đảm chạm vào người nàng bởi dẫu gì…khoảng cách cũng là bốn bậc dài đằng đẵng.
Còn đang mơ hồ tự vấn bản thân, Nguyệt nhi đã đứng dậy, phủi bụi đất bám trên người. “Đi tiếp thôi.”
Ta bật dậy, dũng khí chẳng hiểu từ đâu sinh ra, lấy tay mình đan vào tay Nguyệt nhi, mỉm cười. “Được.”
Nguyệt nhi chẳng phản ứng gì, xoay lưng đi vào trước tiên.
Thông đạo thứ bảy nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua một lúc. Nguyệt nhi đi trước, ta đi sau, cộng thêm cái nắm tay, trông chẳng gì tỷ tỷ đi trước dẫn đường, bảo vệ đệ đệ phía sau.
Hiệu quả này…không giống ta tưởng tượng cho lắm.
Ta nhìn thấy ánh sáng phía trước, tò mò hỏi. “Phòng thứ bảy có thắp sẵn đèn ư?”
“Không, là Chuyển Không Môn.”
Ta chưa kịp hỏi là Chuyển Không Môn dẫn tới đâu, Nguyệt nhi đã bước vào, rơi xuống khoảng không. Ta cũng bị kéo theo, ngã nhào xuống.
Nguyệt nhi kịp thời vận nguyên lực, đằng không giữ cơ thể lại, ngăn ta rơi xuống. Câu cảm ơn của ta còn chưa ra khỏi miệng, phía eo đã bị vật gì đó nhơm nhớp cuốn lấy, giật mạnh một cái. Ta tuột khỏi tay Nguyệt nhi, bùm một tiếng bị lôi xuống biển, uống liền mấy ngụm nước, hoảng sợ đánh ra mấy chưởng vào vật quanh eo kia. Ai ngờ nó chẳng si nhê gì, hơn nữa còn quấn càng mạnh. Phía trên đầu, những tiếng nổ lớn vang lên.
Ta mỗi lúc bị kéo một sâu, hoàn toàn không thở được, giãy giụa trong vô vọng một lúc rồi ngất đi.
Mơ màng tỉnh lại, bên tai liền nghe thấy giọng nói ủy khuất của trẻ con.
“Mẫu thân, sao người đánh con?”
Ta mở mắt ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn nam hài tử đang trần truồng đứng ôm má, mắt ngập nước. Ta theo ánh mắt của nó nhìn về sau, phát hiện vẻ mặt không mấy vui vẻ của Nguyệt nhi.
Hài tử đó vừa gọi hai tiếng mẫu thân…là gọi Nguyệt nhi sao?
Nam hài thoạt nhìn chỉ khoảng năm, sáu tuổi, dáng người bụ bẫm đáng yêu. Nó đột nhiên ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc lớn. “Mẫu thân không cần con nữa.”
Ta ngây người, quay đầu ngập ngừng hỏi Nguyệt nhi. “Ai đây? Hài tử của nàng à?”
Nét mặt Nguyệt nhi sầm xuống. Ta liền biết bản thân nói sai rồi, vội ngậm miệng.
Hài tử khóc mỗi lúc một lớn, ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn Nguyệt nhi, gọi hai tiếng đến là thảm thiết. “Mẫu thân…!”
Ta thân là nam tử mà nghe xong cũng cảm thấy mủi lòng, bước tới gần nó, hỏi. “Tiểu hài tử, ngươi là ai? Phụ mẫu đâu rồi?”
Hài tử bật dậy, chạy thẳng một mạch tới ôm lấy chân Nguyệt nhi, gào lên. “Mẫu thân, tiểu Vân sai rồi, mẫu thân đừng bỏ tiểu Vân lại một mình.”
Ta lấy từ không gian nhẫn giới ra một chiếc áo mỏng để nó mặc tạm vào, khó hiểu hỏi Nguyệt nhi. “Chuyện là thế nào?”
Nguyệt nhi bị nam hài làm phiền, đưa tay day day thái dương. “Chàng bị Thủy Vực Ác Ngư kéo xuống, ta liền thi triển vài bí kĩ kéo nó lên, đánh nó mấy cái. Sau đó thì nó biến thành dạng nhân hình như vậy.”
Ta giật mình, chỉ vào nam hài chỉ cao tới bắp đùi của mình. “Nó là Thủy Vực Ác Ngư?”
Nam hài đưa tay quệt nước mắt, nài nỉ. “Mẫu thân đừng bỏ tiểu Vân lại nữa, tiểu Vân sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, không làm người buồn nữa.”
Ta thấy được hình bóng hồi nhỏ của bản thân trong nam hài, động tâm, ngồi xổm xuống trước mặt nó, hỏi lại. “Tiểu hài tử, phụ mẫu của ngươi đâu?”
“Đây là mẫu thân của tiểu Vân.” Nó vừa nói vừa chỉ vào Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi lấy tay kéo nó ra, nó lại khăng khăng ôm lấy đùi nàng, kiên quyết. “Không! Tiểu Vân không bỏ!”
“Ta nói bỏ! Ngươi có bỏ không?”
Nam hài vừa nín được một lúc, bị Nguyệt nhi quát liền khóc lớn trở lại. “Mẫu thân thực không cần tiểu Vân nữa sao?”
Ta nhìn quanh một vòng chỉ thấy toàn biển là biển, hỏi Nguyệt nhi. “Chướng ngại lần này là gì đây?”
Nguyệt nhi nhắm mắt, hít sâu một hơi như để bình tâm lại, hạ giọng. “Chuyển Không Môn ở đâu?”
Nam hài lau nước mũi, lắc đầu. “Không nói. Nói rồi mẫu thân sẽ bỏ đi.”
Nó vừa dứt lời, cả thân hình liền bị Nguyệt nhi ném qua bên này. Ta vội vàng ôm lấy, cười gượng. “Tiểu hài tử, tính tình tỷ tỷ này không tốt lắm, ngươi cẩn thận chút.”