Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa điểm mà ba người họ hướng tới không ngờ lại là một trường đấu giá dưới lòng đất. Ta cùng Lạc Tinh vừa bước vào liền bị một đoàn hơn chục người xô đẩy, vô tình mất dấu ba người họ. Đang ngó quanh tìm kiếm tung tích, một tiểu đồng chợt tiến tới, hướng tay tới lầu trên, cung kính. “Hai vị công tử, mời lên lầu trên.”
Lạc Tinh cùng ta dù không rõ chuyện nhưng vẫn đi theo tiểu nhị, bước vào một căn phòng rộng rãi được chuẩn bị sẵn ở lầu hai. Tiểu nhị đợi bọn ta vào xong, cúi người đóng cửa đi ra.
Phía bên trong, thanh âm nữ tử vang lên. “Tới đây ngồi đi.”
Lạc Tinh đi trước, vén rèm bước ra ban công, mỉm cười. “Đi đâu cũng không nói cho mẫu thân đệ một tiếng, lát nữa không chừng sẽ bị trách phạt.”
Ta bước theo sau, ôm quyền. “Sư đệ Chiến Huyền bái kiến ba vị sư tỷ.”
Đại sư tỷ Ái Tư chỉ vào hai chiếc ghế trống bên trái Nguyệt nhi. “Ngồi đi.”
Lạc Tinh nhanh chân bước tới ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng, cố ý để cho ta chiếc ghế bên cạnh Nguyệt nhi. Ba người họ chẳng biết từ khi nào đã mang lên mạng che mặt màu đen, dù là ta ngồi bên cạnh cũng chỉ lờ mờ thấy được diện mạo của Nguyệt nhi.
Sân đấu giá bên dưới, một nữ tử trẻ trung mặc hồng y bó sát lộ ra đường cong mê người chỉ vào bọc đen phía sau, cười ma mị. “Các vị, đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên ngày hôm nay.”
Lời y vừa dứt, hai hán tử cao lớn phía sau liền lật tấm vải đen lên, lộ ra một thiếu niên trẻ tuổi bị vải trắng bịt miệng. Trên người y chỉ có độc nhân chiếc quần dài phía dưới, lộ ra phần thân trên mảnh mai, trắng trẻo. Bên eo phải thiếu niên có một vết sẹo lớn do bỏng.
Hồng y nữ tử đưa ngón tay nâng cầm thiếu niên, cười. “Các vị, có đẹp không?”
Thiếu niên nước da trắng hồng mịn màng, lông mày lá liễu, đồng tử xanh lục hút hồn người nhìn. Nếu y là một nữ tử, tuyệt đối sẽ là đệ nhất mỹ nhân.
Cả một khán đài rộng lớn rầm vang. “Đẹp.”
Hai ngón tay hồng y nữ tử trượt từ má xuống cổ thiếu niên rồi dừng lại trên xương quai xanh của y. “Gương mặt và thân thể này tuyệt đối có thể làm các phu nhân, đại gia hài lòng. Nào, chúng ta bắt đầu. Giá khởi điểm là một ngàn lượng bạc.”
“Ta trả một ngàn một trăm.”
“Một ngàn ba trăm!”
“Hai ngàn.”
“Hai ngàn tư.”
“Bốn ngàn!”
“Năm ngàn!”
Chưa qua được mấy câu, mức giá đã gấp năm lần ban đầu, chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
“Sáu ngàn bảy.”
“Tám ngàn.”
“Tám ngàn mốt.”
Giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên chậm rãi. “Năm vạn.”
Ta giật mình nhìn Nguyệt nhi. Nàng ấy…ở trước mặt ta mua nam nô lệ?
Lạc Tinh cũng ngơ ngác quay sang. “A Nguyệt, tỷ làm gì vậy?”
Trường đấu phút chốc lặng im.
Hồng y nữ tử phía trên cười lớn. “Vị tiểu thư này đã trả giá năm vạn. Còn ai muốn nâng không?”
Căn phòng phía đối diện năm người bọn ta, một nam tử chừng ngoài ba mươi lên tiếng. “Tám vạn.”
Nguyệt nhi lại tăng giá. “Mười vạn.”
“Wa…Mức giá đã lên tới mười vạn, vị đại gia này, ngài có muốn trả thêm không?”
Nam tử mỉm cười, lắc đầu. “Tiểu thư, nhường người.”
Một tiểu đồng gõ cửa vào phòng, từ sau bước tới, cung kính. “Tiểu thư, vật phẩm đầu tiên đã thuộc về người với mức giá mười vạn. Thỉnh người chi chi phiếu. Vật phẩm sau đó sẽ được đưa tới.”
Nguyệt nhi lấy từ không gian nhẫn giới ra một chi phiếu mười vạn đưa cho tiểu đồng. Tiểu đồng giơ hai tay nhận lấy lui về sau.
Phía trên sàn đấu, thiếu niên bị hai nam tử cao lớn lôi ra sau. Ngay lập tức, một bọc đen khác lại được lôi ra.
Hồng y nữ tử lại mỉm cười giới thiệu. “Vật phẩm thứ hai là một tiểu nữ tử có song hệ thiên phú thủy thổ, năm nay vừa tròn mười sáu, dung nhan yêu kiều. Bước giá khởi điểm là năm vạn.”
Thế nhưng lần này, lớp vải đen kia lại không được hai nam tử lật ra.
Một vài người lên tiếng kháng nghị. “Bỏ vải đen ra! Không nhìn “vật phẩm” thì làm sao đấu giá?”
Hồng y nữ tử xòe quạt, che miệng cười. “Đại gia, đây là món hàng đặc biệt. Nếu để tất cả mọi người cùng thấy, giá trị sẽ không còn cao nữa. Thế nhưng ta có thể lấy danh dự trường đấu bảo đảm với người, đây tuyệt đối là món hàng đáng giá!”
Có thể lấy danh dự của cả một trường đấu giá ra để bảo đảm, người được đấu giá chắc chắn không tầm thường.
Mọi người dưới lầu một còn đang lưỡng lự không quyết, nam tử phía đối diện đã lại lên tiếng. “Mười vạn.”
Đại sư tỷ Ái Tư cách hai ghế nối tiếp tăng giá. “Mười hai vạn.”
“Mười lăm vạn.”
“Hai mươi vạn.”
Tiếng mở cửa lạch cạch vang lên. Tiểu đồng lúc trước quay lại, mang theo thiếu niên được đấu giá ban nãy. “Tiểu thư, vật phẩm đã được đưa tới.”
Nguyệt nhi “ừ” một tiếng, tiểu đồng liền loạt xoạt cởi trói cho thiếu niên rồi trở ra.
Thiếu niên tiến tới, đứng phía sau Nguyệt nhi, cúi người. “Chủ nhân.”
Ban nãy ta rõ ràng nhìn y còn thấy đẹp mắt…bây giờ sao lại có chút khó coi a.
Ta lấy ra từ không gian nhẫn giới một chiếc áo đưa cho thiếu niên. “Mặc vào đi.”
Thiếu niên đưa hai tay nhận lấy, mỉm cười. “Cảm tạ.”
Yêu nghiệt…Thực sự là yêu nghiệt mà.
“Hai mươi tám vạn.”
“Ba mươi vạn.”
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, Nguyệt nhi bên cạnh đã lại lên tiếng. “Bốn mươi vạn.”
Trung niên nhân phòng bên lần đầu lên tiếng. “Năm mươi vạn.”
Nam tử đối diện cũng không chịu thua kém. “Sáu mươi vạn.”
“Một trăm vạn.”
Cả ta lẫn Lạc Tinh đều sững sờ nhìn Nguyệt nhi.
Nam tử đối diện nhíu mày, nói mấy câu với hạ nhân phía sau rồi cắn răng. “Một trăm lẻ ba vạn.”
Toàn trường đấu giá như vỡ òa, lời ra tiếng vào không ngớt.
“Vậy mà lại ra tới hơn một trăm vạn!”
“Thiếu nữ kia rốt cuộc là nhân vật nào a?”
Đại sư tỷ Ái Tư cười nhẹ, hỏi. “Nguyệt nhi, tăng giá nữa không?”
Nhị sư tỷ ngồi giữa hai người nhún vai. “Hay tăng thêm một chút? Tốt nhất để hắn tiêu hết tiền, đừng động vào món tiếp theo.”
Nguyệt nhi ngoái đầu ra sau nhìn thiếu niên. “Ngươi còn tiền không?”
Thiếu niên mỉm cười. “Chủ nhân khéo đùa, đến bản thân ta còn bị bán làm nô lệ, sao có thể có tiền được chứ?”
Nguyệt nhi dựa lưng vào ghế, nhìn xuống sàn đấu, thản nhiên. “Trở lại nguyên hình đi.”
“Ai da, thật là không giấu nổi Nguyệt nhi mà…”
Ta nghe giọng nói nũng nịu của thiếu niên, cảm giác được điều không hay.
Vài thanh âm loạt xoạt vang lên. Ta quay đầu, ngây người nhìn chiếc đuôi trắng muốt cùng cặp tai hồ ly mọc trên đầu thiếu niên. Đây là tộc nhân…hồ li tộc?
Hồ li giang hai tay định ôm lấy cổ Nguyệt nhi. Ta trừng mắt, đưa tay chặn lấy. “Làm gì thế?”
Ban nãy hồ li vẫn còn dịu dàng e thẹn, bây giờ ánh mắt lại tràn ngập sự gian xảo, liếc ta. “Ta đoàn tụ cùng Nguyệt nhi, ngươi cản gì chứ?”
Hồ li “hự” một tiếng, bị nguyên lực đánh bay ra xa.
Nguyệt nhi chống tay lên thành ghế, đầu dựa vào các đốt ngón tay, chậm rãi. “Nếu muốn có thêm mấy vết sẹo thì cứ việc.”
Hồ li lồm cồm bò dậy, ai oán nói. “Nguyệt nhi không thể đối xử với ta nhẹ nhàng chút sao?” Y phủi lớp bụi bám trên áo ngoài, lại tiến đến. “Ta còn hơn bốn trăm vạn. Chỉ cần Nguyệt nhi nói ba tiếng ta yêu chàng, ta liền đưa cả cho Nguyệt nhi.”
Lạc Tinh bên cạnh truyền âm tới tai ta, nhắc nhở. “Ngươi không nhanh, con hồ ly kia sẽ chiếm mất A Nguyệt.”
Ở bên cạnh, đại sư tỷ Ái Tư lại tăng giá. “Một trăm ba mươi vạn.”
Nhị sư tỷ Đông Phương Ngọc nhìn ra sau. “Có người tới.”
Cửa lớn rầm một tiếng bị đạp ra. Một tốp gồm hơn chục người bịt mặt xông vào phòng.
“Việc của ngươi đấy, xử lí đi.”
Hồ li nghe Nguyệt nhi nói, cười rúc rích. “Nguyệt nhi đã lên tiếng, ta đương nhiên dốc sức hoàn thành.”
Lời vừa dứt, hồ li liền hóa thành một đạo bạch ảnh, thần tốc lướt qua đám người. Ta còn chưa kịp nhìn rõ y ra chiêu thế nào, đám bịt mặt đã mất hết sức phản kháng, vô lực ngã xuống.
Lạc Tinh nhíu mày. “Con hồ li này…trẻ như vậy đã đạt tới bát cấp.”
Hồ li dừng lại, đá vào mặt nam tử cao lớn đi đầu. “Lần sau thấy mặt ta thì tránh ra chỗ khác.”
Nam tử phòng đối diện trừng mắt, tiếp tục tăng giá. “Một trăm năm mươi vạn.”
Đông Phương sư tỷ mỉm cười. “Vậy được rồi đại tỷ.”
Chờ hồi lúc không thấy ai lên tiếng, hồng y nữ tử vui mừng tuyên bố. “Vật phẩm thứ hai đã thuộc về công tử với mức giá một trăm năm mươi vạn!”
Hai nam tử phía sau lại lôi thiếu nữ đi, nhường chỗ cho một chiếc rương nhỏ.
Hồng y nữ tử lần này cẩn thận đeo bao tay, cẩn thận mở chiếc rương, lộ ra một viên lam ngọc rồi đóng khóa lại ngay, mỉm cười. “Vật phẩm đấu giá chính ngày hôm nay, Lôi Long Phục Thiên Ngọc! Xin mời ra giá.”
“Tám vạn.”
“Mười vạn.”
“Mười hai vạn.”
“Ba mươi vạn!”
“Ba mươi lăm vạn.”
Hán tử phòng bên lên tiếng. “Bốn mươi vạn kèm hai viên thất cấp tinh hạch.”
Hai viên thất cấp tinh hạch, mỗi viên có giá chừng một trăm vạn lượng. Tổng giá trị của hai viên là hai trăm vạn lượng.
Nam tử phòng đối diện nổi giận ném ly nước trong tay xuống đất đánh choang một tiếng, lớn tiếng chửi thuộc hạ. Đông Phương sư tỷ chỉ cười nhẹ.
Tại lầu một, giọng nói của ai đó vang lên. “Tám mươi vạn kèm hai viên thất cấp tinh hạch.”
Hai người giằng co không dứt.
“Một trăm vạn kèm hai viên thất cấp tinh hạch.”
“Năm viên thất cấp tinh hạch.”
…
Bọn họ giằng co được chừng một chén trà thời gian, đại sư tỷ Ái Tư mới lên tiếng. “Một bát cấp tinh hạch.”
Một bát cấp yêu thú có thể cùng lúc chống trả mười thất cấp yêu thú. Nói cách khác, giá trị của một viên bát cấp tinh hạch chính là mười lần giá trị của thất cấp tinh hạch – một ngàn vạn lượng.
Nam tử phòng đối diện gân xanh nổi lên đầy trán, gằn giọng. “Hai viên bát cấp tinh hạch.”
“Đại tỷ, tăng thêm một viên đi.”
“Ba viên.”
Thế nhưng rồi giá vẫn tiếp tục tăng.
“Ba viên bát cấp, ba viên thất cấp.”
“Ba viên bát cấp, sáu viên thất cấp.”
“Năm viên bát cấp!”