Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta tức tốc bật dậy thắp nến mài mực, nhanh chóng viết một phong thư rồi chạy xuống lầu dưới đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị đòi một lượng bạc chẵn, ta chèo kéo một hồi, rốt cuộc chỉ phải trả nửa lượng, vui vẻ đưa bạc rồi chạy lên lầu.
Ban nãy ta chạy vội nên chưa kịp khép cửa, cố gắng đi nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến Mạc tỷ. Chẳng ngờ khi vừa tới cửa phòng, mắt liền nhìn thấy ánh sáng trắng từ thanh đoản đao đang lơ lửng trên giường Mạc tỷ. Ánh nến mập mờ từ dưới lầu hắt lên, mập mờ chiếu rõ một cánh tay thò xuống từ trần giường. Ta hốt hoảng, tiện tay ném thỏi bạc trắng trên tay về phía giường, hét lên. “Cẩn thận.”
Hên xui làm sao, thỏi bạc vừa hay đánh trúng đoản đao đang giáng xuống đánh keng một tiếng.
Ta không nhìn thấy những việc xảy ra trong phòng, chỉ nghe được những tiếng vút vút của gió, bản thân thì bị kình lực xô lùi lại. Còn chưa kịp đứng vững trở lại, cổ áo đằng sau đã bị ai đó nắm lấy, xềnh xệch lôi đi. Gáy chợt nhói đau, loáng thoáng nghe được giọng nói của người kia trước khi ngất đi. “Ranh con chết tiệt, làm hỏng đại sự của bổn tọa.”
Lúc ta tỉnh lại lần thứ tư, xung quanh vẫn là một mảng đen. Hai tay hai chân ta bị khóa lại bằng xích, đứng bất động tại đó. Cảm giác đau buốt từ khắp cơ thể truyền lại, đôi chỗ còn cảm nhận được dòng máu nóng đang ứa ra. Ý thức ta dần trở lại, cơn đau cũng mỗi lúc một mãnh liệt.
Một trung niên nhân béo lùn, nét mặt hung ác cầm theo ngọn đuốc bước vào, rọi chiếu căn phòng ẩm thấp, tăm tối. Y thắp lên ngọn nến duy nhất ở góc phòng, để ngọn đuốc vào thanh chắn, lấy chiếc roi da bên tường xuống từ từ bước đến. “Lâu như vậy mới tỉnh lại à?”
Ta gắng gượng ngẩng đầu nhìn y.
Y trợn mắt, vút một tiếng quất roi lên người ta. “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau khai ra, ngươi có quan hệ gì cùng Mạc Triều Nguyệt?”
Ta lúc ấy chẳng nghĩ gì nhiều, trong lòng chỉ ồ một tiếng, hóa ra đó tên của Mạc tỷ là Triều Nguyệt. Một cái tên thật đẹp.
Trung niên nhân lại quất thêm hai roi da lên người ta, nhắc lại. “Ngươi có quan hệ gì cùng Mạc Triều Nguyệt”.
Cổ họng ta khô khốc, khàn khàn phát ra thứ âm thanh khó nghe. “Chỉ là người qua đường.”
Y quất thêm ba roi nữa, nhướng mày. “Qua đường? Ta không tin! Nói! Sắp tới ả đi đâu?”
Cảm thấy bản thân sắp ngất đi lần nữa vì mất máu quá nhiều, ta ngẩng đầu, từ tốn. “Có biết cũng chẳng nói cho ngươi.”
Thời gian ta tỉnh táo càng lúc càng ít, chỉ chịu được vài roi rồi lại ngất đi. Trong mơ hồ ta cảm nhận được có ai đó tát nước vào mặt ta, rồi lại có ai đó ép ta uống thứ nước gì đó… Tiếng leng keng của xích sắt vang lên, ta cảm nhận được cơ thể ngã khụy xuống, tựa lên cơ thể một ai đó.
Kế đó, tiếng hò hét hô hoán vang lên khắp nơi. Ta bị những âm thanh chói tai ấy làm cho tỉnh dậy lần thứ mười lăm, lờ mờ thấy được một nhân ảnh uy vũ quen thuộc phía trước, tay cầm Phục Tinh kiếm dũng mãnh xông lên, mấp máy. “Phụ…phụ thân.”
…
Tỉnh lại lần kế tiếp, bản thân đã chăn ấm nệm êm nằm ở phòng mình. Ta vừa mơ màng mở mắt, mẫu thân đã vội vã bước tới, ngồi xuống bên giường, lo lắng. “Huyền nhi, con cảm thấy thế nào rồi.”
Ta thử cử động một chút, nghiến răng chịu đau, gượng cười nói. “Hơi đau một chút.”
Mẫu thân sai Liễu An a di mời Hoa thúc tới, cầm khăn tay lau mồ hôi cho ta, nghẹn ngào. “Tiểu quỷ, mẫu thân đã bảo con đừng xuất thành, tại sao còn cứ cố chống đối?
Nhỡ con có mệnh hệ gì, mẫu thân biết phải làm thế nào?”
Ta muốn cầm tay người an ủi mấy câu nhưng lại chẳng thể cử động nổi, đành dịu giọng trấn an. “Mẫu thân, xin lỗi. Là con sai.”
Hoa thúc vừa lúc tới nơi, “ồ” một tiếng, phe phẩy chiết phiến. “Tiểu tử, vẫn tỉnh dậy được, xem ra vận khí không tồi nhỉ?”
Hoa thúc là chiến hữu lâu năm của phụ thân, tu vi cao cường, y thuật cao minh, được người đời vô cùng kính trọng.
Thúc ấy bắt mạch chưa được bao lâu thì phụ thân tới phòng ta, hỏi. “Thế nào rồi?”
Hoa thúc đặt lại tay ta xuống đệm, nhún nhún vai. “Tốt.”
Phụ thân nhíu mày. “Tốt thế nào?”
Hoa thúc đứng dậy, mở chiết phiến, phe phẩy. “Chưa chết, tốt! Tỉnh lại, tốt! Ít nhất trong hai tháng tới không thể dùng sức, không gây chuyện được nữa, tốt!”
Mẫu thân nghe xong, hai hàng lệ châu lăn đầy trên má, ngồi xuống đệm cầm tay ta.
Nhìn mẫu thân như vậy, ta lại càng đau hơn, vội nói. “Mẫu thân, người đừng khóc nữa, là con không tốt. Con sai rồi.”
Hoa thúc nhìn ta, bình tĩnh liệt kê lại. “Xương sườn gãy mất năm chiếc, xương tay, chân không có cái nào lành lặn, toàn bộ cơ thể đều có vết thương do roi da để lại, trúng xà độc, kinh mạch loạn xạ. Rốt cuộc ngươi gây thù chuốc oán với ai thế hả?”
Ta thành thật đáp lại. “Cháu không biết.”
Hoa thúc thở dài một hơi, vỗ vai phụ thân ta, cảm thán. “Sao con cáo già này lại sinh ra một con nai ngơ ngác là ngươi được nhỉ?”
…
Ngày đi đêm đến, chẳng mấy chốc ta đã nằm trong phòng được tròn nửa tháng. Ta nhẩm tính một chút, thầm nghĩ giờ này có lẽ Mạc tỷ cũng đang ở Trì An thành này giải quyết một số việc, thật mong tỷ ấy có thể tiện đường ghé thăm ta một chút. Thế nhưng nghĩ tới cảnh Chiến phủ canh phòng cẩn mật, ta đành thở dài nuối tiếc một hơi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chợt bị che khuất. Một bóng người thân vận bạch y nhẹ nhàng nhảy vào từ cửa sổ, hỏi. “Thở dài gì thế?”
Cơ thể ta đã khá hơn chút, nghe giọng người vừa tới liền ngồi bật dậy, vui vẻ. “Mạc tỷ, là tỷ à?”
Mạc tỷ phủi lớp bụi dính trên tay áo, nhẹ nhàng bước tới. “Giải quyết mọi việc xong rồi, rảnh rỗi nên ghé thăm ngươi.”
Ta gắng gượng đứng dậy, chỉ vào bàn trà ở giữa căn phòng. “Tỷ ngồi đi, ta rót trà cho tỷ. Tỷ làm thế nào qua được đặc vệ Chiến phủ thế?”
Mạc tỷ tay bưng chén trà, khó hiểu nhìn ta. “Đặc vệ nào? Chỉ thấy mấy tên lính đi qua đi lại thôi?”
Ta ngạc nhiên nhìn ra phía ngoài. Thường ngày ngoài thị vệ gác đêm, Chiến phủ còn có cả đặc vệ canh phòng khắp nơi, chẳng lẽ hôm nay có việc gì đột xuất nên phụ thân triệu tập họ làm việc khác?
Ta không suy nghĩ nhiều tới vấn đề này nữa, bước tới bên giá sách cạnh giường, cầm lấy chiếc hộp gỗ mới cứng rồi đặt tới trước mặt Mạc tỷ. “Mạc tỷ, đây là lễ vật gặp mặt của ta, hy vọng tỷ sẽ thích.”
Mạc tỷ tò mò cầm lấy chiếc hộp gỗ. “Lễ vật?”
“Ừm, cũng may sáng nay người ta mang tới, không thì không kịp tặng tỷ mất rồi.”
Kì thực trong chiếc hộp gỗ đó chẳng phải món quà đáng giá gì, chỉ là một chiếc vòng tay bằng lam ngọc mà ta nhờ nghệ nhân trong thành điêu khắc dựa trên bản vẽ của ta. Chi tiết trên vòng không nhiều, là hình ảnh một con phụng hoàng cuộn tròn ôm lấy vầng trăng khuyết, bên cạnh khắc thêm hai chữ Triều Nguyệt viết theo kí tự cổ.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc tỷ mơ hồ xuất hiện một nụ cười. Tỷ ấy cầm chiếc vòng lên, chăm chú nhìn hoa văn trên đó. “Nếu gặp ai cũng tặng lễ vật thế này, Chiến thiếu gia có đủ tiền chi trả nối không?”
Cách xưng hô xa lạ của Mạc tỷ khiến ta lo lắng, hỏi. “Tỷ không thích sao?”
“Vô công bất thụ lộc. Ngươi cứu ta một mạng, giờ lại tặng lễ vật gặp mặt, ta không đáp lễ không được.”
Ta xua tay. “Chỉ là món quà nhỏ, tỷ đừng để tâm làm gì. Đệ ít ra ngoài, bằng hữu chả có được mấy người. Đêm nay tỷ qua đây trò chuyện là đệ vui rồi, không cần đáp lễ.”
Mạc tỷ chăm chú nhìn hai kí tự cổ, ngập ngừng. “Kí tự này là…”
“À, là tên của tỷ viết theo ngôn ngữ Vân La cổ.”
“Ngươi biết ngôn ngữ này?”
“Đệ có tìm hiểu chút ít.”
Phía ngoài chợt vang lên tiếng bước chân. Mạc tỷ chẳng hiểu lấy từ đâu ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho ta nói. “Vậy nhờ ngươi dịch cuốn sổ này. Giờ tý ngày mai gặp ở bến Trì Hải.”
Chờ Mạc tỷ khuất bóng ngoài cửa sổ, ta mới ra ngoài mở cửa cho mẫu thân, tò mò.
“Mẫu thân, muộn rồi người tìm con có việc sao?”
Mẫu thân đứng ngoài cửa, thấy ta thì thở phào, lo lắng nói. “Chiến bá vừa tới báo toàn bộ đặc vệ phía Tây bị hạ gục, ta sợ con có chuyện gì nên chạy tới. Không sao là tốt rồi.”
Hướng cửa sổ phòng ta vừa hay là hướng tây. Đừng nói là…Mạc tỷ một mình hạ gục một đội đặc vệ?
Ta nghĩ vậy nhưng ngoài mặt chẳng thể hiện gì, lắc đầu. “Con không sao, người yên tâm.”
“Lát nữa sẽ có thêm hai đội đặc vệ tới bảo vệ con, đừng lo.”
“Con biết rồi.”
…
Bởi sự việc tối qua, canh phòng Chiến phủ được tăng cường gấp nhiều lần, khó khăn lắm ta mới trốn thoát nổi lúc nửa đêm. Tức tốc chạy đến bến Trì Hải thì Mạc tỷ đã đứng chờ sẵn ở đó.
Ta chạy tới gần, thở hổn hển. “Tỷ đợi lâu không?”
Mãi đến khi tiếng ư ử từ dưới chân vọng lên, ta mới để ý đến con vật lông đen đang ôm lấy chân Mạc tỷ, chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tỷ ấy mặc đồ đen, hèn gì lúc chạy đến không nhìn thấy nó.
Mạc tỷ lắc đầu. “Vừa tới.” Nói rồi bế con gấu con lên đưa cho ta. “Lễ vật gặp mặt của ta.”
Con gấu đen nhìn ta, gầm gừ mấy tiếng, tỏ vẻ thù địch.
Ta gượng cười, khó xử. “Con gấu này…có vẻ thích tỷ hơn.”
Mạc tỷ tiến lên một bước, đặt hẳn con gấu lên tay ta, giải thích. “Chỉ mới mấy tháng tuổi, ai cho ăn nó liền thích người ấy.”
Mạc tỷ vừa thả tay, con gấu liền tỏ vẻ kháng nghị, giãy nảy muốn thoát ra. Ta sợ nó ngã, liên tục tìm cách ôm nó trở lại. Qua một lúc, chẳng hiểu là mệt hay chán, nó bỗng ngưng cựa quậy, nằm im trong tay ta, mắt vẫn đăm đăm nhìn Mạc tỷ.
Mạc tỷ chỉ vào con thuyền sắp cập bến. “Lên đó tìm chút đồ ăn cho nó.”
Ta đi theo Mạc tỷ, tay vuốt ve con gấu đã ngoan ngoãn, cảm giác mềm mại từ bộ lông của nó truyền lại khiến tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. “Sao tỷ lại tặng ta con gấu này vậy?”