Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nguyên gốc của nó là Hoang Vực Cự Hùng, không quá hung dữ, lại tuyệt đối trung thành, thích hợp làm bạn với ngươi.”
Con gấu dường như đã quen, không gầm gừ khó chịu nữa mà thoải mái để ta xoa bụng nó, mắt lim dim hưởng thụ. Ta bật cười.
“Hơn nữa, khi trưởng thành, nó còn có thể là một linh thú bảo vệ xuất sắc.”
Nghe đến hai từ linh thú, bước chân ta hơi khựng lại. Linh thú…là thứ mọi tu chân giả đều mong muốn có được. Cái giá phải trả để thuần phục linh thú là không nhỏ, đôi lúc là cả mạng sống của một tu chân giả. Đến như phụ thân uy vũ của ta, năm nay đã tám mươi mà cũng chỉ thu phục được một con cấp thấp.
Ta đang định lên tiếng, Mạc tỷ đã tiếp lời. “Là thành ý của ta, hy vọng ngươi đừng trả lại hoặc đem tặng lại cho người khác. Còn nữa, đừng tiết lộ thân phận của ta hay con gấu này cho bất kì ai, tránh rắc rối không cần thiết.”
Mạc tỷ đã nói vậy, ta chẳng còn cách nào từ chối, hai tay ôm con gấu càng chặt hơn.
“Chiến Huyền cảm tạ tỷ tỷ.”
“Không cần khách sáo, tạm thời ơn cứu mạng ta vẫn chưa nghĩ ra nên trả lại ngươi thế nào, cứ nợ đã vậy.”
“Không, tỷ không cần trả đâu. Linh thú này đã là quá đủ rồi, thật đấy!”
Mạc tỷ chợt quay đầu, nhìn thẳng mắt ta, mỉm cười. “Ta cảm thấy mạng sống của mình đáng giá hơn con gấu này rất nhiều.”
“Đệ không có ý đó.”
“Được rồi, lên thuyền nào.”
Nói chiếc thuyền này là một tửu lâu cũng chẳng sai. Nó vốn thuộc sở hữu của một lão bản có tiếng tại Trì An thành, hàng đêm đều cất buồm đón khách nhân quanh bến Trì Hải rồi vươn khơi. Trên thuyền có đủ những món ăn, rượu ngon y hệt như những tửu lâu thông thường, thậm chí còn có cả kĩ nữ. Tất nhiên, giá cho một lần lên thuyền không hề rẻ.
Ta chạy lên trước đưa cho nam tử đứng ở lối vào mười lượng bạc cho chi phí của hai người. Mạc tỷ tặng ta món quà giá trị như vậy, ta đương nhiên phải tìm cách trả lại cho tỷ ấy càng nhiều càng tốt.
Gấu con thấy không gian náo nhiệt, tâm trạng phấn khởi lên không ít, dáo dác nhìn xung quanh. Mạc tỷ chọn lấy chiếc bàn gần mạn thuyền, gọi hai bình Trì Hải Đệ Nhất Tửu cùng một ít món ăn, thoải mái ngả lưng ngắm cảnh biển ban đêm.
Ta ôm gấu con vuốt ve, nhớ ra chưa biết tên nó là gì, hỏi Mạc tỷ. “Phải rồi, nó tên là gì vậy?”
“Chưa có tên, do ngươi đặt thôi.”
“Vậy gọi là Hắc Nhật đi.”
Đồ ăn vừa mang ra, ta liền gắp cho Hắc Nhật ăn thử vài món, ai dè món nào nó cũng ăn, từ rau cho tới cơm, thịt, chẳng chê món nào, hơn nữa còn ăn đặc biệt nhiều, ngang ngửa với sức ăn của ta.
“Quên không nói, nó ăn rất nhiều. Lúc đói lại cực kì khó tính nên nhớ cho nó ăn đủ.”
“Tỷ yên tâm, Chiến phủ có rất nhiều đồ ăn.”
Ba đĩa đồ ăn bị Hắc Nhật đánh sạch bách trong chưa đầy một khắc. Nó ợ một tiếng rồi nằm dài trên đùi ta, mơ màng nhắm mắt, có vẻ như đã buồn ngủ.
Đang nhàn nhã ngắm trăng, phía sau lưng liền vang lên giọng nói quen thuộc của nhị ca Chiến Mông Vân, ta ngạc nhiên quay đầu. Nhị ca là nhi tử của nhị nương Linh Tố, từ năm bảy tuổi đã tới Lam Khinh môn bái sư học nghệ, hàng năm chỉ về phủ hai lần. Thiên phú của nhị ca tuy thấp hơn đại ca nhưng lại cần cù chăm chỉ nên thực lực chẳng kém hơn bao nhiêu, được phụ thân vô cùng coi trọng. Thế nhưng sau khi đại thọ phụ thân kết thúc, huynh ấy đã trở lại Lam Khinh môn, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Nhị ca dáng người thấp bé, so với ta thì kém hơn hẳn một cái đầu, chỉ nhỉnh hơn nữ tử thông thường một chút. Lúc ta quay lại, huynh ấy đang ôm hai kĩ nữ hai bên tay, mặt đỏ bừng nhìn bảo tiêu của con thuyền. “Ta muốn phòng ở lầu ba.”
Có kĩ nữ đương nhiên sẽ có chỗ để vui chơi. Ba tầng lầu phía trên con thuyền cũng là giành cho việc đó. Ta từng nghe nói chiếc thuyền này từng được gia cố thêm trận pháp, không chỉ giúp ngăn cản những rủi ro không đáng có mà còn để ngăn những âm thanh kia ảnh hưởng tới lầu một chỉ cung cấp đồ ăn thức uống.
“Người quen à?”
Nghe Mạc tỷ hỏi vậy, ta à một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi người nhị ca, trả lời. “Là nhị ca của đệ.”
Tới khi nhị ca chuẩn bị nhìn về phía bên này, ta mới hốt hoảng quay đầu lại, cầm bát rượu trên bàn uống cạn một hơi. Hắc Nhật chẳng hiểu đã ngủ từ lúc nào, tiếng thở đều đều khe khẽ vang lên. Chuyện của nhị ca, ta vẫn là không nên xen vào thì tốt hơn. Địa vị của ta trong phủ không giống như các ca ca, nếu thực sự có chuyện xảy ra, e là không còn những ngày tháng êm đẹp nữa.
Mạc tỷ một mình uống hết một bình Hải Triều tự lúc nào, ung dung. “Ngày nào tới đây cũng thấy y như vậy. Nhị ca ngươi sức lực sung mãn quá nhỉ?”
Ta cười gượng. “Huynh ấy ở trên Lam Khinh môn bí bách đã lâu, chắc muốn giải tỏa một chút thôi.”
“Cuốn sổ kia ngươi xem hiểu không?”
Nhắc tới cuốn sổ, ta liền nhớ ra chuyện cần nói, à một tiếng ngượng ngùng. “Phải rồi, đệ đã xem qua cuốn sổ đó, có nhiều kí tự đệ không biết, phải tìm hiểu thêm, chắc sẽ mất kha khá thời gian mới xong.”
“Cứ từ từ. Ta cũng không vội. Vài ba ngày sẽ tìm ngươi nói chuyện một lần, cần gì thì cứ nói, đừng ngại.”
“Tỷ định lưu lại Trì An thành bao lâu?”
“Không biết. Có thể là ba tháng, cũng có thể là hai tuần.”
“Đệ biết rồi. Đệ sẽ cố hoàn thành nhanh để đưa lại tỷ cuốn sổ đó.”
Ta thấy Mạc tỷ vẫn đang tiếp tục uống, đưa tay ngăn lại. “Đừng uống nhiều quá, không tốt cho sức khỏe.”
Mạc tỷ nhìn ta, bật cười. “Ngươi yên tâm, với cấp bậc của ta, chưa uống tới bình thứ ba tuyệt không thể say.”
Ta cầm lấy chiếc bình rượu trên tay tỷ ấy, uống một hơi cạn sạch rồi đặt xuống bàn. “Không uống vẫn hơn.”
Ta cùng Mạc tỷ trò chuyện một hồi, phần lớn đều là chuyện liên quan đến Hắc Nhật như thói quen ăn uống, cách chăm sóc nó. Mạc tỷ còn nói cuốn sổ kia là về tung tích một vật rất quan trọng, sau khi ta dịch xong sẽ theo đầu mối đó tìm vật kia. Ta đưa Mạc tỷ tấm lệnh bài của ta, bảo tỷ ấy lần sau có thể đàng hoàng đi cổng chính Chiến phủ tìm ta, không cần nhảy cửa sổ vào nữa. Thời gian thấm thoát trôi đi, chẳng mấy chốc trời đã qua hai canh giờ. Ta vội vàng cáo biệt rồi ôm theo Hắc Nhật trở về phủ.
Cả một đêm không ngủ, ta đã thấm mệt, đặt Hắc Nhật lên giường rồi leo lên nằm cạnh đó chợp mắt một lúc. Lúc mở mắt tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh. Thấy Hắc Nhật vẫn chưa tỉnh, ta đành đánh thức nó dậy rồi ôm nó tới phòng bếp tìm thứ gì ăn. Chẳng ngờ đúng lúc mẫu thân cũng ở đó.
Mẫu thân tò mò hỏi Hắc Nhật ở đâu ra, ta lại không thể nói ra tung tích Mạc tỷ, đành lấp liếm bảo rằng thấy có người chuẩn bị giết nó nên mua lại. Mẫu thân cũng chẳng hỏi gì thêm, chia cho nó một phần ba số đồ ăn người vừa làm. Mẫu thân đối với số đồ ăn mà hạ nhân làm ra thường không ưng ý nên thỉnh thoảng vẫn tự vào bếp nấu nướng. Trù nghệ của người tất nhiên khó ai sánh bằng.
Hắc Nhật ăn xong vẫn còn thèm thuồng, quay sang ăn cả chỗ mỳ của ta. Mẫu thân thấy vậy lại xắn tay áo làm thêm hai phần nữa. Ta nhanh chân đi tới bên cạnh ăn một phần, Hắc Nhật cũng chẳng kém cạnh, lon ton chạy tới đứng cạnh xử lí nốt chỗ còn lại. Được ăn ngon, nó liền vui vẻ ôm lấy chân mẫu thân, dụi đầu nịnh bợ. Mẫu thân cũng thích Hắc Nhật, từ đó hàng ngày đều làm thêm không ít đồ ăn để dành cho nó. Ăn uống xong xuôi, Hắc Nhật nằng nặc theo đuôi mẫu thân đi dạo, ta chẳng ý kiến gì trở lại phòng mình, mang cuốn sổ Mạc tỷ đưa cho tiếp tục nghiên cứu.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Sáng ta thức dậy cùng Hắc Nhật tới phòng bếp ăn cùng mẫu thân, sau lại trở về phòng nghiên cứu trong khi Hắc Nhật dạo chơi. Chiều tới lôi vài quyển sách về võ tìm được ra dạy và luyện tập cùng Hắc Nhật. Tối đến tiếp tục nghiên cứu, thi thoảng tới bến Hải Triều cùng Mạc tỷ trò chuyện.
Hắc Nhật lớn cực kì nhanh, chỉ mới qua hơn một tháng đã đứng tới ngang ngực ta, càng lúc ăn càng nhiều, cơ thể béo tròn núc ních. Ngày trước Hắc Nhật chỉ cùng mẫu thân ta đi dạo buổi sáng, giờ cả ngày đều bám lấy người. Nó hiểu được mọi người nói gì, lập tức gầm gừ đáp trả nếu bị chê. Ta thương lượng với nó một hồi, rốt cuộc yêu cầu được nó chiều mỗi ngày đều phải dành ba canh giờ cùng ta luyện tập, tối đến phải trở về phòng ta ngủ, không được đi linh tinh.
Mạc tỷ bất ngờ gửi thư tới nói có chuyện cần giải quyết, trong thời gian tới chưa thể trở lại, dặn ta ngày hôm sau tới Hồng Viên trại tìm gặp Đặng Cẩn thúc nhận một vài thứ.
Hồng Viên trại là một doanh trại huấn luyện cho tu chân giả nổi tiếng tại Trì An thành. Ở đó, tu chân giả được xếp hạng dựa trên thực lực, nhận lệnh bài phù hợp và có quyền đi vào những phòng tập phù hợp khả năng. Chỉ khi nào có được trung cấp lệnh bài, tu chân giả mới có quyền ghi danh khảo nghiệm vào những môn phái tu chân lớn.
Ta chưa từng gặp Đặng Cẩn thúc trước đây, tốn hơn một canh giờ mới có thể gặp được thúc ấy. Đặng thúc gặp ta, ban đầu tỏ vẻ ngạc nhiên xong lại thở dài, trở vào phòng mang tới một chồng lỉnh kỉnh đồ đạc, cẩn thận dặn dò. “Chồng sách màu đỏ là cho ba tháng luyện tập đầu tiên. Bốn tháng tới là chồng màu xanh. Năm tháng cuối là quyển màu vàng. Ngươi theo hướng dẫn trong đó mỗi ngày tới đây kiên trì luyện ít nhất ba canh giờ, sáng sớm là tốt nhất, bắt Hắc Nhất luyện cùng. Qua một năm Mạc tiểu thư sẽ có chỉ dẫn tiếp theo. Nhớ kĩ, số sách này không thể để bất kì ai biết được. Luyện xong lập tức đem đốt.”
Ta chưa kịp hiểu tường tận mọi thứ, Đặng thúc đã dẫn ta tới đại sảnh làm một tấm sơ cấp lệnh bài không qua khảo nghiệm, lại đưa thêm chìa khóa của một gian phòng trống tại phía Đông Hồng Viên trại, bảo có thể tới đó luyện tập bất cứ lúc nào.
Ta ôm chồng sách trở lại Chiến phủ, cẩn thận làm một ngăn kéo bí mật dưới gầm giường giấu toàn bộ vào đó rồi lôi chồng sách đầu tiên ra nghiên cứu. Quyển đầu tiên gồm ba chiêu thức, mỗi thức năm biến, tổng mười lăm biến, động tác không khó thực hiện nhưng lại yêu cầu phải hít thở theo đúng chỉ dẫn từng biến, dần dần tăng tốc độ, hoàn thành mười lăm biến chỉ trong thời gian một nửa chén trà. Quyển thứ hai gồm hai thức bốn biến, tổng tám biến, yêu cầu tương tự. Quyển ba chỉ có một thức nhưng lại có tới hai mươi tư biến, yêu cầu tương tự.