Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bối Hải là một vùng đất bị cô lập bởi dòng Ngọa Bối chảy xiết quanh năm, nằm ở phía Tây của đế quốc. Nghe đồn vùng đất này trước kia là nơi cư ngụ của một con nguyên thủy yêu thú cường đại. Sau khi bị tổ sư sáng lập Lam Khinh tông cùng tám vị sư huynh đánh bại, con yêu thú bằng lòng giao lại vùng đất, nguyện ý trở thành yêu thú trấn phái. Thế nhưng đã mấy trăm năm qua, chẳng ai còn thấy con yêu thú ấy xuất hiện, không biết thực hư câu chuyện ấy ra sao.
Đối với phàm nhân và tu chân giả mới nhập môn, tự mình vượt qua dòng Ngọa Bối là điều không thể. Sức nước chảy xiết ấy không phải thứ một người trần mắt thịt có thể đối chọi được, ấy là còn chưa kể tới những sinh vật ăn thịt dưới dòng nước sâu không thấy đáy.
Đạo giả hôm trước dẫn tám người vượt qua khảo nghiệm bao gồm cả ta vượt qua nhiều Chuyển Không Môn khác nhau. Bởi lẽ quãng đường phía trong Chuyển Không Môn không tương ứng với quãng đường của thực tại nên bằng cách đặt cổng vào và cổng ra ở hai địa điểm thực tế cách xa nhau, người di chuyển có thể lợi dụng quãng đường ngắn phía trong để rút ngắn quãng đường và thời gian di chuyển thực tế. Đường tới Bối Hải vốn cần một tháng đi đường nay chỉ rút ngắn lại vỏn vẹn trong chưa tới một tuần.
Khi bọn ta tới bờ bên này của Bối Hải, đạo giả ra hiệu cho mọi người dừng lại, dựng lều nghỉ ngơi chờ đệ tử trong môn tới đón. Hóa ra để vượt qua dòng Ngọa Bối, Lam Khinh tông cũng sử dụng Chuyển Không Môn. Thế nhưng Chuyển Không Môn ấy có chút đặc biệt, muốn mở ra cần có đệ tử canh giữ tông môn sử dụng kim bài thích hợp làm chìa khóa.
Ta không rõ đạo giả làm cách nào liên hệ được với đệ tử giữ cửa, chỉ biết rằng chưa đầy một ngày sau, Chuyển Không Môn được mở ra, dẫn mọi người bước vào Bối Hải – lãnh địa của Lam Khinh tông.
Ta tròn nhìn khung cảnh nguy nga tráng lệ phía trong Bối Hải, cảm thấy những lời ba vị ca ca mô tả quả thực không sai. Cổng lớn oai vũ, mười người chồng lên nhau ắt hẳn cũng chẳng vượt qua nổi. Ấy vậy mà hai vị đệ tử giữ cổng mở ra nhẹ nhàng như không, lễ phép lên tiếng với đạo giả. “Sư thúc, mừng ngài trở lại.”
Đạo giả gật đầu, đưa tay ra hiệu cho mọi người vào trong. Người cuối cùng vừa bước vào, hai vị đệ tử ấy lập tức đóng cổng, trên mặt trước sau không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Hai bên lối đi là dòng nước trong vắt, ẩn hiện đàn cá ngũ sắc tung tăng bơi lội, không gian rộng rãi, chẳng hề có chút cảm giác gò bó. Đi được một quãng xa, một cánh cổng bằng đá mới xuất hiện. Đạo giả nhắc nhở mọi người. “Đây là tòa viện thứ tám mươi bảy của Lam Khinh tông, là nơi ở của những người chờ xem xét nâng cấp thành đệ tử chính tông. Trong đó có người mới đến, cũng có người đã tới được chục năm, tu luyện chút ít tâm pháp bản môn. Các ngươi tùy ý chọn lấy một phòng trống để ở, hành xử cẩn trọng, tránh gây ra rắc rối. Rõ chưa?”
“Rõ rồi, đạo giả.”
Đạo giả nói có việc cần giải quyết, lập tức rời đi. Ta cùng bảy người còn lại bước qua cổng đá, bắt gặp khung cảnh nhốn nháo vui vẻ của những người phía trong. Vài tốp đang ngồi ghế đá tán gẫu, vài tốp lại chơi cờ ở phía xa, đám người xung quanh liên tục hò hét. Một nam tử chừng hai tám hai chín nhận ra bọn ta, ồ một tiếng rồi chỉ tay vào phía trong. “Người mới, đi vào phía trong chọn phòng đi.”
Ta nghe lời đạo giả, lễ phép cúi đầu cảm tạ rồi dẫn đầu đoàn người bước đi. Ta vừa đi vừa đếm số phòng đã có người ở tại tòa viện này, tổng cộng đếm được hai trăm lẻ tám phòng! Ta chọn căn phòng thứ hai trăm mười ba, hào hứng bước vào. Có lẽ bởi căn phòng này từng có người ở trước đây không lâu nên cũng khá sạch sẽ, bày trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường cùng một chiếc bàn trà nhỏ chừng hai gang bàn tay.
Ta đi đường có chút mệt mỏi, lập tức ngả lưng xuống giường, đặt tay nải xuống bên cạnh. Nhắm mắt nghỉ ngơi chưa được bao lâu, phía người liền vang lên âm thanh gọi tới ăn cơm của ai đó. Ta chạy ra, theo đoàn người tới phòng bếp cách đó không xa, xếp hàng nhận cơm. Đồ ăn ở đây tất nhiên chẳng thể nào so với Chiến phủ, ta ăn chẳng được bao nhiêu rồi dọn dẹp, nhanh chóng về phòng luyện võ.
Hải bá nói sắp tới bá ấy sẽ tớ Bối Hải sau ta mấy ngày để làm một số việc giúp Mạc tỷ, dặn ta cẩn thận. Bá ấy nói thông thường vào giữa tháng này, các vị tiền bối trong tông sẽ tụ hợp lại một lần, cùng lúc xem xét những người vượt qua khảo nghiệm để nhận đệ tử mới.
Trong thời gian chờ đợi, để tránh gặp rắc rối, ta ít khi rời phòng, chỉ thi thoảng ra ngoài đi đạo và ăn cơm, phần lớn thời gian dành để luyện võ. Được chừng tám ngày nhàm chán như thế, một trung niên nhân đứng tuổi vận đạo bào đến thông báo, nói hai ngày nữa sẽ dẫn mọi người tới đại điện tham dự buổi chọn đệ tử tiếp theo.
Ta từng nghe ba vị ca ca kể qua khá nhiều lần, thành thử đối với buổi chọn đệ tử không bỡ ngỡ cho lắm, theo chân đạo bào trung niên nhân bình tĩnh bước vào. Thế nhưng trước khung cảnh uy nghiêm của đại điện, ta vẫn là bị choáng ngợp, trong lòng dâng lên chút sợ hãi. Đại điện rộng lớn được lát toàn bộ bằng lam ngọc, phỏng chừng dẫu là đêm đến vẫn sẽ sáng như ban ngày. Trụ lớn được trạm chổ hoa văn tinh tế, lớn tới mức tám người ôm không xuể. Phía trên thềm cao, mười tám vị chi chủ uy nghiêm ngồi trên ghế, dõi ánh mắt quan sát mọi người. Ta không dám nhìn tiếp, cúi đầu nhìn sàn nhà.
Đạo bào trung niên nhân hô lớn. “Hành lễ.”
Ta cùng mọi người lập tức quì xuống, thể hiện lòng thành kính với các vị chi chủ phía trên.
Giọng nói uy nghiêm của một vị vang lên ở đỉnh đầu, âm vọng khắp đại điện. “Bắt đầu đi.”
Đạo bào trung niên nhân rõ một tiếng, yêu cầu hàng đầu tiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn các vị chi chủ.
Ta không dám ngẩng đầu, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa vị chi chủ nào đó với một nam tử trẻ tuổi.
“Ngươi tên gì?”
“Bẩm chi chủ, tiểu bối họ Vương, tên chỉ một chữ Tạp.”
“Thiên phú không tồi. Lai lịch thế nào?”
“Bẩm chi chủ, tiểu bối là người Dự Nguyệt thành, năm nay hai mươi ba tuổi. Phụ thân là thất phẩm quan trong triều, chỉ có mình vãn bối là nhi tử.”
“Tiểu tử này ta muốn nhận làm đồ đệ, có ai muốn tranh không?”
Không thấy ai trả lời, chi chủ lại nói tiếp. “Vậy được rồi, ngươi mau tới đứng sau vị sư huynh thứ ba bên phải.”
“Dạ, chi chủ.”
Hàng thứ nhất có duy nhất một người được chọn.
Hàng thứ hai có hai người
Hàng ba lại chẳng có ai…
Đến hàng thứ sáu, tình huống tranh chấp giữa các chi chủ đột ngột phát sinh. Người được chọn là một thiếu nữ chỉ mới mười sáu tuổi, thiên phú thuộc diện hiếm. Bốn vị chi chủ ba nam một nữ tranh chấp nhau một hồi, rốt cuộc đồng ý để thiếu nữ kia chọn lựa. Thiếu nữ lựa chọn vị nữ chi chủ kia, đồng dạng đi tới đứng sau lưng một sư tỷ trong tông.
Mười lăm hàng ba trăm người phía trước, tổng cộng chỉ có mười lăm người được chọn.
Ta đứng ở hàng thứ thứ mười sáu, cũng là hàng cuối cùng.
Ta theo lời đạo giả ngẩng đầu nhìn mười tám vị chi chủ, ánh mắt dừng lại ở vị chi chủ dáng người cao lớn uy vũ ngồi gần chính giữa. Nếu ta đoán không sai, đó hẳn là sư phụ của đại ca và tam ca – Hỏa Sư Diệm Tà La.
Diệm chi chủ dường như thấy được ánh mắt của ta, nhìn xuống hỏi. “Ngươi, tên gì?”
Ta giật mình nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cung kính trả lời. “Tiểu bối Chiến Huyền ra mắt các vị chi chủ.”
“Là tứ đệ của Nam Kiến sao?”
“Dạ phải, chi chủ."
“Thể trạng tuy không tốt như Nam Kiến nhưng cũng không tồi. Ai muốn nhận làm đồ đệ
không?”
Không thấy vị chi chủ nào lên tiếng, Diệm chi chủ lại nói tiếp. “Dạ chi chủ đã chín năm không nhận thêm đồ đệ, lần này nếu còn không nhận ai, e rằng không phù hợp với tông qui?”
Vị chi chủ bên cạnh cũng lên tiếng. “Diệm sư huynh nói đúng. Đã mười chín lần liên tiếp Dạ sư huynh không nhận đệ tử, như vậy có chút không hợp lí.”
Vị chi chủ ngồi ghế thứ năm từ trái sang nhìn ta, dáng vẻ tùy ý. “Vậy thì nhận hắn vậy.”
Ở phía bên trái, một sư huynh chừng hai tám, hai chín tuổi nháy mắt ra hiệu với ta. Ta hiểu ý, lập tức bước tới đứng sau huynh ấy.
Vị đạo giả ban đầu tuyên bố buổi tuyển chọn kết thúc, hô lớn lệnh cho mọi người quì xuống. Các vị chi chủ phía trên bắt đầu đứng dậy, rời bước đi khỏi.
Đợi các vị chi chủ khuất bóng rồi, mọi người mới dám đứng dậy. Vị sư huynh đứng trước mặt ta quay đầu, nét mặt hào hứng. “Ai da, tiểu sư đệ, đi nào, sư huynh dẫn đệ về chi.”
Vị sư huynh đứng bên cạnh nhướn mày. “Ngươi phải để đệ ấy đi lấy hành lí đã chứ? Không định giới thiệu à?”
Sư huynh phía trước ta ngượng ngùng gãi đầu. “Tiểu sư đệ thông cảm nhé, sư phụ lâu lắm rồi không nhận đệ tử nên ta không quen thuộc với loại việc này cho lắm. Ta họ Quân, tên Tử Sắc, đệ gọi Quân sư huynh được rồi.”
Ta gật đầu, gọi một tiếng Quân sư huynh.
“Phải rồi, đệ tên gì ấy nhỉ? Lúc nãy ta không để ý lắm?”
“Đệ tên Chiến Huyền.”
“Là tiểu đệ của Chiến Nam Kiến sao?”
“Dạ phải.”
“Đệ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đệ mười chín.”
“Ấy dà, vậy là nhỏ nhất chi ta rồi. Đệ là đệ tử thứ sáu sư phụ nhận. Phía trên có bốn sư huynh, à không, ba và một sư tỷ nữa.”
“Chi mình có ít người vậy sao? Đệ nghe đại ca nói chi của huynh ấy có tới hơn trăm đệ tử.”
“À…Thôi lát nữa nói tiếp, ta dẫn đệ tới tòa viện lấy đồ rồi còn về chi kẻo muộn.”