Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Lục Nguyên Chi cao thủ như mây, cường giả như mưa, tất cả mọi cao thủ và cường giả đều có một tên chung: Đồ Đằng Sư!
Một người một khi trở thành Đồ Đằng Sư cường đại tự nhiên sẽ truyền thụ bí kỹ độc môn của y cho đời sau của mình, nếu đời sau thông hiểu kinh doanh thì sẽ giống như quả cầu tuyết, hình thành một ‘Đồ Đằng thế gia’ cường thịnh.
Đồ Đằng thế gia cường thịnh nhất trên đại lục không thể nghi ngờ là gia tộc Reinhardt mệnh danh ‘đệ nhất gia tộc Đồ Đằng ngàn năm’.
Chủ nhân của Giang Nam – bá tước Wester, chính là một trong số thành viên của gia tộc Reinhardt.
Đương nhiên y chỉ là một thành viên ngoại vi tịnh không trọng yếu. Nông trường của y cũng cách tổng bộ Reinhardt vài ngàn km.
Những chuyện bên trên kia, Giang Nam đã dần dần biết rõ, nhưng khi trên đường tới sân đập lúa, Tom vẫn lải nhải luyên thuyên nói một lượt.
Giang Nam nghe có chút bực mình, bèn nhún nhún vai, nghía mây đen trên trời nói:
- Được rồi, ánh trăng đêm nay thật đẹp, ngươi có thấy thế không?
- Rồi, rồi, ta nói qua loa là được mà!
Tom nghe vậy hiểu rõ ý tứ của Giang Nam, cười ngượng ngập:
- Cơ hội chúng ta thoát khỏi thân phận nô lệ có liên quan tới tổng bộ của nhà Rein!
- Tối qua, tổng bộ nhà Rein cử tới một đại nhân vật, kêu là quản gia ‘Gigi’! Ngươi biết hắn đến làm gì không?
Tom hưng phấn hoa chân múa tay nói:
- Quản gia Gigi nói, tổng bộ nhà Rein cần rất nhiều thanh niên trai tráng. Hắn ra lệnh cho bá tước, trước buổi trưa ngày mai nhất thiết phải cống hiến hai ngàn nam nô cường tráng nhất. Bảo chúng ta tới sân đập lúa chính là để quản gia Gigi lựa chọn đấy.
Nói xong, Tom chìm vào trong ảo tưởng tuyệt đẹp,
- Hắc hắc, một khi chúng ta được quản gia Gigi lựa trúng thì sẽ tự động trừ bỏ thân phận nô lệ, trở thành thứ dân thuộc gia tộc Reinhardt!
- Roddy, chúng ta đều là nô lệ trẻ tuổi nhất, cường tráng nhất, chúng ta nhất định sẽ được quản gia Gigi lựa trúng!
Thứ dân…
Đối với kẻ tổ tiên bảy đời đều là nô lệ, mất cả cha lẫn mẹ, không gì vướng mắc như Tom mà nói, đây thật là một tin tức tốt vô cùng lớn.
Nhưng Giang Nam lại nói không ra lời, thần sắc hắn ảm đạm, chần chừ rất lâu mới nói:
- Chỉ có nô lệ thanh niên trai tráng mới có tư cách à?
Tom cũng trầm mặc:
-Ừm.
Chỉ có thanh niên trai tráng mới có tư cách, vậy dì Elisa thì sao đây?
Chẳng nhẽ mình có thể bỏ dì, bản thân đi làm một thứ dân cao quý ư? Như vậy, dì chỉ có mỗi con đường chết!
Giang Nam khựng chân.
Tom nhìn ra suy nghĩ của Giang Nam, an ủi nói:
- Roddy, ngươi đầu tiên có thể làm bình dân kiếm tiền, sau đó chuộc thân cho dì Elisa mà!
- Tom, thân thể dì Elisa ngươi cũng biết, chỉ e trước khi ta chuộc thân thì bà đã chết rồi!
Giang Nam bỗng xoay người lại,
- Ta về nuôi heo, ngài Tom, chúc ngài may mắn!
- Ê này, ngươi không tới sân đập lúa tham gia tuyển chọn à?
Giang Nam dợm bước kiên định, gần như không chút lưỡng lự.
Nhưng lúc này, sân đập lúa đã gần ngay trước mắt, một tráng hán quỷ đen nhìn thấy Giang Nam và Tom, cũng nhìn thấy bọn họ thân thể trẻ tuổi cường tráng, bèn vẫy vẫy tay:
- Ui chu choa, đây quả là hai nô lệ không tệ nghen, qua đây nào, để người ta ngắm cái!
Tên quỷ đen cao hơn hai thước, bắp thịt cuồn cuộn, mặc trường bào lụa vàng, đội chiếc mũ quả dưa vừa mở miệng ra… không ngờ là một tên ẻo lả!
Lập tức có ác bá tới thúc Giang Nam:
- Roddy, đồ con heo nhà ngươi còn ngây ra làm gì? Vị này chính là quản gia Gigi tổng bộ gia tộc cử tới, mau, mau đi qua!
Giang Nam thở dài, thân là nô lệ, hắn không sao cự tuyệt nổi tay ác bá.
Thôi được, cứ biểu hiện mình là một bệnh nhân, cố ý đánh rớt ở lại chiếu cố dì là xong!
Nghĩ đến đây, Giang Nam ghìm hơi, lại nhấn nhẹ một cái trước xương sườn thứ ba và thứ tư của mình…
Nhất thời, sắc mặt hắn trở nên ửng đỏ, hệt như bị cảm phát sốt.
Đối với một giáo sư y học mà nói, giả bệnh thật quá dễ dàng.
Quả nhiên, quản gia Gigi vừa tới gần nhìn thì thấy Giang Nam thân thể cường tráng thực tế lại có vẻ xanh xao, không khỏi trừng mắt hắn một cái, quay người ngắm Tom nói:
- Ui chu choa, nô lệ cường tráng, ngươi tên gọi gì nhỉ?
- Ngươi biết không? Ta tên Tom!
Giang Nam đứng ở trong đội ngũ nô lệ, hắn không hứng thú đi nghe hai người trò chuyện, sao nhãng đánh giá tình hình gần đó.
Chỉ liếc vài lần, hắn chợt phát hiện không khí có chút không đúng!
Thường thường, sân đập lúa chỉ có hai ba trăm nô lệ lao động, cho nên ác bá duy trì trật tự cũng tương đối ít, cho dù hôm nay là ngày lớn nô lệ tập hợp lại, 280 tên ác bá trong nông trường toàn bộ điều động cũng đã đủ duy trì trật tự rồi. Nhưng hôm nay… ngoại trừ ác bá, phụ cận sân đập lúa không ngờ còn hai ba ngàn quân nhân vây quanh!
Trọng giáp màu đen, áo choàng đỏ rực, trường cung đoản kiếm thuần một màu, vài ngàn quân nhân đứng nghiêm thẳng tắp vây bên ngoài sân đập lúa, chẳng ngờ không gây lên một tiếng dị động!
Quân đội thật tinh nhuệ!
Mà ngay đằng sau quân đội, còn sừng sững mười hai cây cột thật lớn, kích cỡ vại nước, cao mười hai thước, toàn bộ đều che vải đỏ.
- Ngươi biết những cây cột này để làm gì không?
Vừa nghe câu đầu môi, Giang Nam liền biết ngay là Tom trở lại, đầu chẳng buồn ngoảnh lại, ngó cây cột.
- Chẳng nhẽ ngươi biết?
- Hắc hắc, quản gia Gigi đã nói cho ta biết. Những cây cột này tên là ‘Cột Đồ Đằng’, chuyên môn để kiểm tra ‘thiên phú Đồ Đằng’!
- Kiểm tra thiên phú Đồ Đằng?