Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vương Bá rất tốt, ngươi tại sao không để ý tới hắn?” Nữ hài tử tựa hồ đối với hành vi vô lễ này của Trương Dương rất bất mãn.
“Nhưng mà, ta đâu có nói hắn không tốt.” Trương Dương ngẩn ngơ
“Vậy ngươi nhảy cẫng lên như thế làm cái gì?”
“Cái ….đó…… ngươi không rõ đâu……. Thôi, ăn cơm trước, đói bụng rồi, ăn rồi hãy nói.” Trương Dương tính cách lười biếng, đối với chuyện giải thích này cũng không muốn phí công suy nghĩ.
“Ê …… Còn nhà này thế nào?”
Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa chưa được hai mươi thước nàng lại chỉ vào một cái quán cơm nhỏ hỏi ý kiến của Trương Dương.
“Đi, cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi, nơi nào cũng giống nhau cả.”Trương Dương rất đói nên không lựa chọn nữa, có thể no bụng là tốt rồi.
“Lão bản, ăn cơm.”
Trương Dương nhìn bộ dáng nhút nhát của nữ hài tử, có lẽ rất ít bước vào quán xá, hướng vào sau quán cơm hô to, những quán xá bên cạnh trường học phần lớn đề đem việc xào nấu đặt ở phía trước, không khí rất ngột ngạt, bất quá nghe thấy hương ngào ngạt lửa hừng hực thế kia, từ xa cũng cảm thấy được, giá cả cũng rẻ, rất hấp dẫn các học sinh trong trường, học sinh có điều kiện bình thường đều đến chỗ này ăn cơm.
“Ăn thì ăn, quát cái gì? Ăn món gì? Hôm nay cãi nhau, lão bà bỏ về nhà bố mẹ.”
Kẻ xào rau là một người mập mạp cởi trần, khói bốc lên nghi ngút quanh người hắn, nhìn cũng không nhìn Trương Dương, tâm tình tựa hồ không tốt, vẫn như cũ cúi đầu xào rau.
“Ăn cái gì?” Trương Dương quay đầu lại hỏi.
“Ngươi chọn đi.” Nữ hài tử khẽ cau mày nhìn tên xào rau mập mạp, sợ hắn đến nỗi mồ hôi trên tràn chảy ta không ngừng.
“Ok, một bát canh cà chua trứng, một đĩa thịt xào ớt, còn thêm món cà dằm mắm, được rồi, nhiều như vậy, đủ các thứ …. Được rồi, còn có chỗ ngồi tình nhân sao?”
Nữ hài tử nghe được Trương Dương nói chỗ ngồi tình nhân, lập tức trên mặt đỏ lên, mở miệng ra định nói nhưng lại thôi, bởi vì, nàng vào cửa đã thấy, trong đại sảnh bày ra bốn cài bàn thì ba cái đã có người ngồi, toàn bộ đều là học sinh bên trong trường học, một đám đang ngồi uống rượu, uống đên mặt đỏ tới mang tai, cũng may là bọn họ đều không có chú ý tới Trương Dương và nàng.
“Tận cùng bên trong còn có một, tự phục vụ, bây giờ đang bận, bát và đũa ở bên kia.” Mập mạp vẫn như cũ không có ngẩng đầu, cái thía khua vào nồi sắt vang lên “đương đương”.
“Ok.”
Trương Dương khinh xa thục lộ (quen việc dễ làm) chạy đến cầm hai bộ chén đũa mang theo cùng với nữ hài tử đi vào trong một gian phòng nhỏ, loại phòng này được học sinh trong trường gọi là chỗ ngồi tình nhân, bởi vì, không gian nhỏ hẹp, hơn nữa cái bàn chỉ có thể vừa vặn ngồi xuống hai người, hơn nữa, chân lại không thể hoàn toàn mở rộng.
Chỗ phía trước vướng chỗ phía sau, nữ hài tử rất lo lắng, thân thể ra sức co lại nhưng là vô luận thế nào, nàng cũng không thể tránh được sự tiếp xúc với Trương Dương, dù sao, không gian cũng quá nhỏ, thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của nữ hài tử, Trương Dương cũng không có biện pháp, chỉ phải lui người hướng ra phía ngoài thì mới tách được thân thể hai người ra.
“Họ gì?”
“A …. Đỗ Tuyết …..” Nữ hài tử bị Trương Dương hỏi một cái bất ngờ thốt lên không kịp suy nghĩ.
“Tại sao không gọi là Đỗ Khang?”
“A a, hay nói giỡn thôi, được rồi, ta ở trường này tại sao không có thấy qua ngươi?” Trương Dương cười nói.
“Ta mặc dù là học năm 3, kỳ thật mới ở tại trường này nửa năm, bình thường ta đều ở trong kí túc xá hoặc là đọc sách ….” Thanh âm nữ hài tử êm ái, Trương Dương nghe được rất dễ chịu.
“Ra thế, khó trách ….”
Ngồi xuống bên trong xong là bắt đầu một hồi trầm mặc, Trương Dương vốn cũng không nói nhiều, Đỗ Tuyết vừa nhìn chính là loại nữ hài tử lịch sự ít nói, hai người ở cũng một chỗ tự nhiên cũng không biết nói cái gì.
“Trương Dương, ngươi thật là lợi hại.” Nữ hài tử tựa hồ hiểu được loại hào khí bất hảo, dù sao cũng là nàng chủ động mời khách ăn cơm
“Cái …. Kia…”
Trương Dương không biết nói như thế nào, nếu chính mình không lợi hại, ngày đó biểu hiện của mình thật sự quá thần dũng, mà nếu nói lợi hại, chính mình hiện tại sợ yếu không chịu được gió.
:Ngươi có thể hay không thật sự giết người?” Nữ hài tử đột nhiên hỏi.
“Khái khái …. Tại sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Không biết, ta cảm giác ngày đó ngươi hình như có giết người, ta rất sợ ….” Nữ hài tử mở to hai mắt, tựa hồ trong lòng còn sợ hãi, ngày đó nàng ngồi ở bên người Trương Dương, tự nhiên có thể cảm thấy Trương Dương lúc ấy sát khí dày đặc vô cùng.
“Chính ta cũng không biết nữa, được rồi, trước kia ngươi học ở địa phương nào?” Trương Dương thay đổi đề tài.
“Tại tỉnh thành.”
“Tại sao lại chuyển tới C thị? Trường học này rất kém đấy.”
“Không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn thay đổi không khí.” Nữ hài tử tựa hồ không muốn nói về chuyện của chính mình
“Ừm …”
Hai người lại rơi vào trầm mặc, nhìn bàn tay cầm đũa. , Trương Dương phát hiện, tay nữ hài tử rất khiêu gợi, rất đầy đặn múp míp, trên bàn tay có rất nhiều chỗ lúm nhỏ, trắng trẻo vô cùng, Trương Dương hận không được cắn một cái …
“Canh cà chua trứng, thịt xào ớt, cà dằm mắm (ND: cái du là dầu nhưng ta không có món nào là cà ngâm dầu cảYour browser may not support display of this image.Your browser may not support display of this image.) ……gì cơ? Hai cái miệng nhỏ mà ăn lắm thế?” tên đầu bếp nọ bưng cái thác bàn tiến tới, thấy Trương Dương cùng Đỗ Tuyết không nói lời nào liền cười nói.
“ …..” Trương Dương không nói gì.
“…. Không phải không phải, chúng ta chỉ là đồng học, không phải là hai cái miệng nhỏ ….”
Trương Dương không nói chuyện, Đỗ Tuyết vốn đã nóng nảy, vội vàng trả lời, khuôn mặt trắng hồng lại càng thêm đỏ lựng.
“Biết rồi biết rồi, có người nào đấy bên trong trường học này đã cùng ai đó có quan hệ không phải chỉ đơn thuần là đồng học, ta đã hiểu được rồi….”
Tên mập mạp vẻ mặt dường như đã hiểu được điều gì đấy, cuống quít gật đầu rồi rời đi.
Đỗ Tuyết buồn bực nhìn tên béo buông rèm cửa xuống rồi cứ thế bỏ đi, chính là bản thân nàng càng cố gắng thanh minh lại càng bị hiểu lầm hơn
“Được rồi, ăn cơm ăn cơm, cơm ở ngoài cửa, tự mình lấy, mẹ ta đã nói, nam nhân không thể lấy cơm cho nữ nhân…..” sau khi Trương Dương thấy Bàn Tử rời khỏi đây liền chạy ra bên ngoài lấy một chén cơm. Cầm chén ăn ngay. Hắn đã sớm đói bụng.
Nữ hài tử ngây người ngẩn ngơ, cũng đi ra ngoài lấy một chén cơm.
“Tại sao nam nhân không thể lấy cơm cho nữ nhân?” Nữ hài tử tò mò hỏi.
“Mẹ ta nói, nếu nam nhân lấy cơm cho đàn bà, có thể lẫy cho đàn bà nước rửa chân, lấy nước rửa chân có thể nấu cơm, nấu cơm có thể giúp nữ nhân sinh đứa nhỏ….”
“Sau đấy thì sao?” Nữ hài tử mở to hai mắt nhìn Trương Dương, nàng không thể tưởng tượng được chỉ là chuyện lấy cơm mà Trương Dương cư nhiên có thể diễn giải ra một câu chuyện như thế.
“Sau đó ….. cái …. Này quá đúng rồi …… bởi vì, nam nhân nọ không phải là nam nhân nữa rồi.”
Trong khi đang nói chuyện, Trương Dương đã xử lý xong chén cơm trong tay, chạy ra bên ngoài lấy thêm chén nữa
“Ăn đi, tại sao không ăn?” Trương Dương ngẩng đầu cả miệng đầy cơm thấy Đỗ Tuyết vẫn còn không nhúc nhích.
“Ừm.”
Trương Dương tựa như bị bỏ đói bên trong tù lao đến chết, phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan) trong chốc lát tiêu diệt hết ba chén cơm mới cảm giác thấy bụng mình thoải mái hơn rất nhiều, mà lúc này Đỗ Tuyết mới ăn được một chút.
“thoải mái a …..”
Trương Dương giản tứ chi ra một chút vỗ vỗ bụng, toàn thân phát ra một tiếng thỏa mãn.
“hi…. hi….”
Đỗ Tuyết thấy bộ dáng Trương Dương như vậy nhịn không được cười lên một tiếng, nụ cười này giống như ngày xuân trăm hoa đua nở, khuôn mặt xinh tươi như hoa làm tâm thần Trương Dương nhất thời rung động, vẻ mặt si ngốc nhìn khuôn mặt Đỗ Tuyết, đối với nữ nhân, năng lực chống đỡ của Trương Dương là con số không.
“Nhìn cái gì …..” Đỗ Tuyết thấy Trương Dương cứ nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng cúi đầu làm bộ ăn cơm.[/SIZE]