Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành
  3. Chương 14 : Ở cùng một chỗ với anh! (1)
Trước /52 Sau

[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 14 : Ở cùng một chỗ với anh! (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

CHƯƠNG 14

Khi đi tới báo danh ở trường trung học, quả nhiên bảng điểm mà lão Tăng “làm giả” đã giúp Vũ Ngôn rất nhiều. Ba năm trước đây hắn đã thi đỗ vào trường trung học, thế nhưng vì một nguyên nhân không muốn cho người khác biết mà phải tạm nghỉ. Bây giờ có được cái danh tiếng “mạ vàng” là học sinh trở về từ trường trung học phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh, cộng thêm với một phiếu điểm vô cùng nổi trội, mặc dù không biết vì sao hắn muốn học “lại” một năm cấp ba nhưng lão Hiệu trưởng vẫn mừng rỡ như điên, lập tức vung bút phân hắn vào học tại lớp tốt nhất toàn khối.

Phải nói ấn tượng đầu của Vũ Ngôn với lão Hiệu trưởng này cũng không tệ. Khi hắn tới văn phòng tìm lão thì lão đang cầm một quyển sách lậu mang tên “Lưỡi Dao Sắc Bén” không biết mua được ở chỗ nào, đang làm trò với cô gái bên cạnh, nước miếng điên cuồng bay ra khắp phòng:

“Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,

Tả khiên hoàng,

Hữu kình thương,

Cẩm mạo điêu cầu,

Thiên kỵ quyển bình cương.

Vị báo khuynh thành tùy thái thú,

Thân xạ hổ,

Khán Tôn lang.” [1]

Dịch nghĩa:

Lão đây giở thói điên cuồng của thuở trẻ,

Trái dắt chó vàng,

Phải mang ưng xanh,

Mũ gấm áo điêu cầu,

Ngàn quân kị cuốn ra bãi bằng.

Vì báo ơn người khắp thành mà theo Thái thú,

Tự mình bắn hổ,

Nhìn Tôn lang.

Dịch thơ, không đảm bảo đúng 100%:

Già đây giở thói trẻ cuồng điên,

Dắt chó vàng,

Mang ưng xanh,

Mũ gấm áo cừu,

Ngàn quân kị đuổi ra gò phẳng.

Đền ơn khắp thành, phò quan Thái thú,

Tự mình bắn hổ,

Học chàng Tôn xưa. — Tiếu Ngạo Nhân dịch.

Cuối cùng, lão gào lên như giống đực lên cơn cao trào:

“Thiên hạ anh hùng thuỳ địch thủ?

Tào, Lưu

Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu.” [2]

Dịch thơ, không đảm bảo đúng 100%:

Anh hùng thiên hạ đâu đối thủ?

Tào, Lưu

Sinh con nên tựa Tôn Trọng Mưu. — Tiếu Ngạo Nhân dịch.

“Lưỡi Dao Sắc Bén” là một cuốn tiểu thuyết miêu tả về lính đặc chủng rất hay. Trong lúc nhất thời, Vũ Ngôn không khỏi nảy sinh cảm giác như gặp được người tri kỷ, quả thật rất muốn xông lên bắt tay lão ta rồi hô to:

- Cuối cùng cũng tìm thấy tổ chức rồi!

Hắn tới gõ cửa, lão Hiệu trưởng ngẩng đầu lên nhìn một cái, nói:

- Báo danh đi bên trái, WC bên phải.

Vũ Ngôn thầm nghĩ: “Được rồi, lão già này còn là một tên mê tiểu thuyết!”

Hắn cười, nói:

- Em vừa mới vào WC rồi, bây giờ tới tìm hiệu trưởng báo tên đây.

Cô gái bên cạnh đỏ mặt cười.

Vũ Ngôn tiến lên một bước, nói tiếp:

- Em tên Vũ Ngôn.

Mắt lão già kia liền tỏa sáng, đi tới cầm tay hắn rất nhiệt tình:

- Em chính là Vũ Ngôn? Hoan nghênh hoan nghênh. Hoan nghênh em tới chỉ đạo công tác giúp tôi.

Vũ Ngôn có cảm giác choáng váng: “Rõ ràng mình tới đây để học, sao lại thành ‘chỉ đạo công tác’ rồi? Hai chuyện này khác nhau xa cơ mà?”

Lão Hiệu trưởng lấy một bao thuốc nhãn hiệu “Trung Hoa” từ ngăn kéo ra, đưa cho Vũ Ngôn một điếu. Hắn vội nói:

- Không, không, hút của em đi!

Thuốc lá “Đặc cung” chuyên cung cấp trong quân đội!

Đôi mắt lão già sáng lên: “Ái chà! Đúng là kẻ học ở trường phụ thuộc vào quân khu Thiên Kinh có khác, ra tay không giống người thường!”

Khinh bỉ ném điếu “Trung Hoa” lên bàn, hai người ngồi xuống ghế salon đối diện nhau, bắt đầu trò chuyện.

Lão Hiệu trưởng nói rằng lão ta có rất nhiều bạn bè làm trong trường trung học phụ thuộc quân khu Thiên Kinh nên cũng rất quen thuộc và cũng rất có tình cảm với từng gốc cây ngọn cỏ nơi đó. Lập tức hỏi:

- Trò Vũ, em có khí độ phi phàm, trí tuệ tuyệt luân như thế, không biết là vị danh sư nào có phúc, dạy được một học trò xuất sắc như vậy?

Ngay cả cái bóng của cái trường ấy Vũ Ngôn còn chưa nhìn thấy thì làm sao biết tên ông thầy nào. Vậy nên đành nhắm mắt nói là học trò của thầy Tăng Thiên Nguyên.

Lão Hiệu trưởng vỗ tay vui mừng:

- Có phải là thầy Tăng, người được xưng là một trong tam bảo của trường không? Em đúng là có phúc. Thầy ấy là một thầy giáo rất giỏi! Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ở giữa còn biết dạy cả đạo đức.

Lão già này quả là am hiểu đạo lý “tự tâng bốc lẫn nhau”[3], biến “thầy Tăng” thành một danh sư hiếm có trên đời. Mà lão Tăng chân đạp phải cứt chó, từ miệng lão Hiệu trưởng lại nhanh chóng biến thành một thầy giáo đức cao vọng trọng, một trong tam bảo của trường trung học phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh, quả thực khiến Vũ Ngôn phải cảm thán: “Không phải là ta không hiểu mà là thế giới này thay đổi quá nhanh đi!”

Hắn tặng cho lão Hiệu trưởng ba điếu thuốc “Đặc cung”, cuối cùng mới không phải hưởng thụ cái cảm giác nước bọt tung bay trước mặt nữa. Lão Hiệu trưởng thấy hắn nhả ra một vòng khói, lại kêu lên “ái chà” một tiếng:

- Trò Vũ, em nhả vòng khói thật đẹp! Muốn làm được như thế phải chú ý rất nhiều chỗ như…

Nghe tới đây Vũ Ngôn lập tức có cảm giác muốn nhảy ngay xuống lầu chạy trốn.

Không để ý tới nước miếng của lão già kia đang văng tung toé ra, hắn quay sang nhìn nhìn cô bé bên cạnh.

Mỏng manh khiến người ta đau lòng, mái tóc dài đến lưng, làn mi tinh tế, đôi mắt trong suốt như pha lê, môi anh đào hồng nhuận, khuôn mặt mềm mại yếu đuối hơi nhợt nhạt. Đúng là một cô bé vô cùng xinh đẹp. Vũ Ngôn thấy cô nhíu mày nhìn khói thuốc trên đầu hắn với lão Hiệu trưởng, trong mắt hiện vẻ không vui, hắn liền vội vàng đưa tay ra xua khói thuốc đi rồi áy náy cười với cô. Cô bé đỏ mặt, cười lại với hắn, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu trên gò má xanh xao.

- À, Hiệu trưởng Đỗ, xin hỏi việc học của em được sắp xếp thế nào rồi?

Vũ Ngôn vất vả lắm mới đợi tới lúc lão già dừng lại, vội vàng hỏi.

- À, về chuyện này thì tôi đã thu xếp ổn thỏa cả rồi. Trò Vũ, em sẽ tới lớp 12A1 để chỉ đạo công tác. Đó là lớp tốt nhất của trường chúng ta. Còn đây là Đỗ Uyển Nhược, thành tích của em ấy hơi kém một chút. Hy vọng sau này em có thể chỉ đạo bạn ấy nhiều hơn!

Vũ Ngôn vội nói “nhất định nhất định” nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng. Lão đầu này cứ chốc chốc lại “chỉ đạo, chỉ đạo”, đề cao hắn như thế, không biết trong này có ý đồ đặc biệt nào khác không nữa?

Cô bé họ Đỗ kia cũng đi tới bên cạnh hắn:

- Xin chào, mình tên là Đỗ Uyển Nhược!

Vũ Ngôn gật đầu mỉm cười:

- Mình tên Vũ Ngôn, hy vọng về sau bạn học Đỗ có thể giúp đỡ mình nhiều hơn!

- Đâu có, mình mới cần sự chỉ đạo của bạn chứ!

Nét mặt cô gái hiện lên một nụ cười tinh nghịch, cho dù là một người có da mặt dày như Vũ Ngôn cũng không thể không đỏ lên. Tất cả đều là do lão già kia hại ta.

Tiếp theo lão già bắt đầu trịnh trọng giới thiệu quyển sách trong tay lão cho Vũ Ngôn:

- Trò Vũ, thanh niên các em đều là những người hăng hái, có lòng nhiệt huyết sục sôi. Bởi vậy tôi trịnh trọng giới thiệu cho em quyển sách này…

Vũ Ngôn ngẩn người nhìn quyển sách trên tay lão, còn cần ông giới thiệu sao, chuyện của tôi cũng có thể viết thành một đống sách như vậy đấy!

- Trò Vũ, em thấy thế nào?

Lão Hiệu trưởng tạm nghỉ giữa giờ, đưa quyển sách tới trước mặt Vũ Ngôn hỏi.

Vũ Ngôn cười khổ:

- Hiệu trưởng, có việc này chẳng lẽ thầy không biết? Quyển sách này đã bị cấm phát hành rồi.

“Ặc”. Lão già vội vàng giấu quyển sách ra sau lưng.

- Mặt khác…

Vũ Ngôn trợn trừng mắt, nhưng mồm vẫn cười tươi:

- Em nghĩ chúng ta cần phải ủng hộ việc dùng hàng thật và nói không với sách lậu.

Đỗ Uyển Nhược đứng bên cạnh “Phì” một tiếng, bật cười.

* * *

Vũ Ngôn thu xếp toàn bộ vật dụng ở ký túc xá rồi tới tìm Diệp Tử. Cô đang học khối cao nhất của trường. Khi ăn cơm tại căn tin, hắn kể về chuyện tìm Hiệu trưởng báo tên. Diệp Tử cười không ngừng. Lúc nói đến Đỗ Uyển Nhược, Diệp Tử vội hỏi:

- Cô ấy có xinh không?

Vũ Ngôn nhớ lại dáng vẻ của Đỗ Uyển Nhược, gật gật đầu nói:

- Rất đẹp!

Diệp Tử chu miệng:

- Đương nhiên rồi, người ta được công nhận là một trong những nữ sinh đẹp nhất trường mà. Lại có một ông bố làm hiệu trưởng nữa.

Vũ Ngôn giật mình hỏi:

- Hiệu trưởng Đỗ là cha cô ấy sao?

Diệp Tử hừ một tiếng:

- Sao vậy, có phải định để cô ấy làm chị dâu của em không?

Vũ Ngôn véo véo mũi cô, cười nói:

- Nói linh tinh. Anh trai em vẫn còn trẻ, còn chưa tới lúc để em quan tâm đến chuyện chị dâu.

Trong lòng hắn lại nghĩ: “Một lão già sáu mươi tuổi có cô con gái mới mười tám tuổi. Lão Đỗ này tới hơn bốn mươi tuổi mà vẫn còn khoẻ như rồng như cọp nha!”

Thấy dáng vẻ vẫn còn hầm hừ tức giận của Diệp Tử, hắn cười nói:

- Tức giận người ta làm chi. Diệp Tử nhà ta cũng rất xinh đẹp mà, đâu có kém Đỗ Uyển Nhược đâu.

Diệp Tử lại vui vẻ, gắp hai miếng xương sườn vào bát hắn:

- Thưởng cho anh!

Nhìn cái vẻ ăn như chết đói của hắn, cô càng cười tươi hơn.

* * *

Cuối cùng Vũ Ngôn đã biết lão Hiệu trưởng huỷ đi bao nhiêu “đất diễn” của hắn. Cụ thể, bạn học Đỗ ngồi cùng bàn với hắn, người mà hắn mà phụ trách “chỉ đạo”, lén hỏi ra mới biết hai năm liền người ta đều đứng đầu những cuộc thi cấp thành phố. Đó hoàn toàn là do huyết thống. Hơn nữa, một núi không thể có hai hổ, vậy thì đâu đến lượt một tên tân binh vừa mới nhảy vào trường cấp ba như hắn “chỉ đạo”? Vũ Ngôn khinh bỉ nghĩ thầm: “Hừ, thì ra lão già nhà ngươi muốn cắt ‘đất diễn’ của ta. Uổng cho mấy điếu ‘Đặc cung’ của ta mà!”

Bài kiểm tra ngay tuần đầu nhập học đã lập tức giáng cho hắn một đòn phủ đầu. Đây là bài kiểm tra đầu tiên của hắn tại trường trung học. Có thể giải thích là vì đây là tác phẩm đầu tay nên tạm thời không nói tới điểm số bao nhiêu mà chỉ nhìn cái bảng xếp hạng. Trong gần sáu mươi người thì hắn xếp thứ hai mươi, Đỗ Uyển Nhược đương nhiên vẫn đứng đầu.

Lão hiệu trưởng thấy trước đây Vũ Ngôn tranh thủ đi đường vòng thì nghĩ: “Thật là, lúc trước thấy hắn dùng bao ‘Đặc cung’ để hối lộ mình, mình đã biết ngay tên này không phải là một tên ham học tập cái chim gì cả, lại còn vỗ vai mình hô mưa gọi gió trong văn phòng. Mà ma xui quỷ khiến thế nào mình lại để cho hắn vào lớp đầu cơ chứ? Quả nhiên là một tên lăn lộn chán ở trường phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh mà không qua mới ôm đầu chạy về đây. Phải nhanh chóng điều tên này đi, không thể để hắn làm hỏng thanh danh con gái mình được!”

Đỗ Uyển Nhược cũng có chút buồn bực: “Nghe nói hắn trở về từ trường trung học phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh với một bảng thành tích ‘mạ vàng’. Tuy nói ngày đó trong văn phòng hắn hô mưa gọi gió, mồm nhả khói trắng với cha mình, tạo cho mình ấn tượng không được tốt lắm. Nhưng mà không thể phủ nhận con người hắn rất dễ gần. Đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất tự nhiên, bộ dáng không cường tráng lắm nhưng khiến người ta cảm thấy toàn thân hắn tràn ngập sức mạnh. Trên người lại có vẻ tao nhã không nói thành lời, có chút gì đó trưởng thành. Khi hắn cười lại thấy hơi xấu xa song vẫn có chút mê người, tư thế hút thuốc trông cũng rất manly.”

Cô suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận giống hệt Số 9:

- Tiểu tử nửa mùa, làm bộ trưởng thành!

Theo như cha con họ Đỗ quan sát, đối với thành phố Thanh Sơn nhỏ bé này, kẻ trở về từ trường trung học phụ thuộc Quân khu Thiên Kinh thì cũng tương đương với cấp bậc “rùa biển” rồi. “Rùa biển” thật thì đương nhiên phải có thực lực, thế nhưng hai người đâu biết rằng tên Vũ Ngôn này ngay cả rong biển còn chưa đạt nữa là. Mà bảng điểm “mạ vàng” kia cũng là chuyện tốt mà “thầy” Tăng Thiên Nguyên thông đồng với lão Hiệu trưởng trường trung học phụ thuộc Quân khu tạo ra. Nghiêm khắc mà nói, Vũ Ngôn chính là có chút oan uổng. Cho tới bây giờ hắn cũng không cho rằng mình là rùa biển hay rong biển gì cả.

(*) Tác giả chơi chữ đồng âm. “Hải quy” vừa có nghĩa là “rùa biển”, vừa là viết tắt của cụm từ “Hải ngoại quy lai” (trở về từ hải ngoại, du học sinh).

Đương nhiên, cái khiến Vũ Ngôn cảm thấy oan uổng không chỉ có mấy thứ này, oan uổng nhất vẫn chính là thành tích kì thi. Chương trình trung học rất đơn giản đối với hắn, nhưng chết tiệt ở chỗ đây là lần đầu tiên hắn tham gia một kì thi ở trung học nên hoàn toàn không có khái niệm gì. Tin rằng những ai có kinh nghiệm khi làm bài thi đều biết việc phân phối thời gian quan trọng cỡ nào.

Vũ Ngôn thì vẫn làm bài thật chậm rãi như trước, phân phối thời gian hoàn toàn không hợp lý chút nào. Tới khi chuông báo hết giờ vang lên, không ngờ còn mấy bài “Tìm giá trị Min, Max” chưa làm. Đó không phải là hắn dốt mà là do không biết sử dụng thời gian. Đối với hắn, kiến thức thì nắm rất vững nhưng về kỹ năng làm bài thì chỉ là một con gà mờ không hơn không kém. Với thành tích như trên, đừng nói là Đại học Thiên Kinh, cho dù là Địa Kinh cũng không có phần. Có điều trải qua bài kiểm tra lần này, rút cục hắn cũng đã biết việc thi cử ở trường trung học là như thế nào. Lần sau sắp xếp thời gian hợp lý một chút, chỉ sợ còn đứng lên nộp bài trước ấy chứ.

Bạn học Đỗ cũng là một người tốt, cô không hề kỳ thị chuyện “hải quy”. Khi trả bài kiểm tra, thấy Vũ Ngôn vẫn nhe răng cười hì hì thì cô không khỏi có chút tức giận, nói:

- Bạn còn cười sao?

Khóe miệng Vũ Ngôn nhếch lên một đường cong đẹp mắt, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu. Bạn học tiểu Đỗ cảm thấy dường như tâm hồn mình bị hút vào đó, trái tim đập loạn thình thịch, khuôn mặt đỏ ửng nhưng vẫn hơi tái nhợt khiến người ta đau lòng.

Vũ Ngôn thấy sắc mặt cô như vậy, vội vàng hỏi:

- Bạn làm sao vậy?

Đỗ Uyển Nhược nhanh chóng lấy một viên thuốc từ trong cặp ra rồi bỏ vào miệng, nuốt một ngụm nước bọt xong mới khẽ nói:

- Không sao, mình chỉ không thoải mái chút thôi.

Vũ Ngôn nhìn cô, khuyên nhủ:

- Không thoải mái thì phải nghỉ ngơi. Đừng cố học quá mà làm hại thân thể. Không đáng!

Đỗ Uyển Nhược nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Vũ Ngôn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn mới hơi yên tâm lại, hỏi:

- Tiểu Đỗ, giờ bạn học là vì cái gì?

Đỗ Uyển Nhược đáp:

- Bây giờ là để thi đại học, sau này vì cái gì thì còn chưa nghĩ ra. Thế còn bạn?

Vẻ mặt cô có chút ngẩn ngơ, ngay cả từ “Tiểu Đỗ” cũng không chú ý. Vũ Ngôn cười nói:

- Mình học là vì muốn làm một số chuyện.

Đỗ Uyển Nhược lại hỏi:

- Bạn muốn làm cái gì?

Vũ Ngôn cười nhẹ:

- Có một số chuyện không tiện nói cho bạn. Nhưng mình cho rằng, mục đích cuối cùng của việc học là để khiến bản thân vui vẻ. Nếu thấy mệt mỏi thì cũng nên thả lỏng một chút.

Đỗ Uyển Nhược cảm thấy dường như trong mắt hắn ẩn chứa rất nhiều chuyện không tương xứng với tuổi tác. Rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại xen lẫn chút ưu thương khó tả.

Ánh mắt hòa nhã của hắn nhìn chăm chú lên khuôn mặt của cô, khiến bạn học Đỗ có cảm giác tim mình lại bắt đầu đập nhanh, vội hỏi:

- Mình giảng cho bạn về bài kiểm tra nhé?

Vũ Ngôn cười đáp:

- Không cần đâu, mình hiểu mà!

Đỗ Uyển Nhược trừng mắt nhìn hắn, không hiểu thì là không hiểu, còn giả bộ gì nữa. Vũ Ngôn mỉm cười, cầm lấy bài kiểm tra rồi hoàn thành hết những câu hắn chưa kịp làm, nhanh chóng mà rất chuẩn.

Đỗ Uyển Nhược nhìn bài kiểm tra của hắn, trong lòng tự nhủ: “Đúng là chữ cũng như người, đẹp mà có chút xấu xa!”

Vũ Ngôn đưa bài làm đã điền hết đáp án cho cô rồi hỏi:

- Bạn xem có đúng hay không?

Đỗ Uyển Nhược càng xem càng giật mình. Toàn bộ câu trả lời trên bài kiểm tra đều chính xác, hơn nữa trình bày mạch lạc rõ ràng, ngắn gọn súc tích. Rất nhiều phương pháp mà cô không thể nghĩ ra đều được vài nét bút của hắn giải thích rõ, khiến bài giải dễ hiểu hơn nhiều.

“Hẳn là tên này đã khổ công dùi mài sau khi làm bài kiểm tra xong đây, xem ra cũng không phải là loại gỗ mục.” Trong lòng Đỗ Uyển Nhược cho ra một kết luận như vậy.

Vũ Ngôn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé này, trong lòng rất cảm kích, nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn bạn, Tiểu Đỗ!

- Anh gọi tôi là gì?

Lần này Đỗ Uyển Nhược nghe rất rõ cách xưng hô của hắn, lập tức vung nắm tay nhỏ vù vù như vũ bão. Đời này của Vũ Ngôn, đây là thứ ba bị hành hung bởi một cô bé bằng cùng một chiêu thức.

—————o Hết chương 14 o—————

[1] Đây là khổ đầu của bài từ “Giang Thành tử - Mật Châu xuất liệp” của nhà thơ Tô Thức thời Bắc Tống. Nguyên văn Hán Việt:

Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,

Tả khiên hoàng,

Hữu kình thương,

Cẩm mạo điêu cầu,

Thiên kỵ quyển bình cương.

Vị báo khuynh thành tùy thái thú,

Thân xạ hổ,

Khán Tôn lang.

Tửu hàm hung đởm thượng khai trương,

Mấn vi sương,

Hựu hà phương?

Trì tiết Vân Trung,

Hà nhật khiển Phùng Đường?

Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,

Tây bắc vọng,

Xạ Thiên Lang.

Dịch thơ, không đảm bảo đúng 100%:

Giang Thành tử - đi săn ở Mật Châu

Già đây giở thói trẻ cuồng điên,

Dắt chó vàng,

Mang ưng xanh,

Mũ gấm áo cừu,

Ngàn quân kị đuổi ra gò phẳng.

Đền ơn khắp thành, phò quan Thái thú,

Tự mình bắn hổ,

Học chàng Tôn xưa.

Rượu say gan dạ thấy đang hăng,

Tóc đốm sương,

Có hề chi?

Đi sứ Vân Trung.

Bao giờ lại tới sai Phùng Đường?

Kéo căng cung cứng, tròn như vành nguyệt,

Trông về tây bắc,

Bắn rụng sao Lang. — Tiếu Ngạo Nhân dịch.

[2] Đây là câu cuối của bài từ “Nam Hương tử - Đăng Kinh Khẩu bắc cố đình hữu hoài” của nhà thơ Tân Khí Tật thời Nam Tống. Nguyên văn Hán Việt:

Hà xứ vọng thần châu?

Mãn nhãn phong quang bắc cố lâu.

Thiên cổ hưng vong đa thiểu sự?

Du du!

Bất tận trường giang cổn cổn lưu.

Niên thiếu vạn đâu mâu,

Toạ đoạn đông nam chiến vị hưu.

Thiên hạ anh hùng thuỳ địch thủ?

Tào, Lưu!

Sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu.

Dịch thơ, không đảm bảo đúng 100%:

Nam Hương tử - lên đình cũ ở Bắc Kinh Khẩu nhớ xưa

Nơi đâu ngắm Thần Châu?

Phong cảnh đã mắt bắc địa đầu.

Muôn kiếp hưng vong bao việc hiếm?

Đằng đẵng!

Sông dài chảy mãi chẳng lơi đâu.

Thuở trẻ ngàn binh mã

Hùng cứ đông nam đánh bấy lâu

Anh hùng thiên hạ ai địch thủ?

Tào, Lưu

Sinh con nên tựa Tôn Trọng Mưu. — Tiếu Ngạo Nhân dịch.

[3] Nguyên văn là “Hoa hoa kiệu tử nhân sĩ nhân” - dập dìu kiệu hoa người nâng người: Kiệu là thứ cần phải có người nâng mới có thể đi đường, người cũng cần phải có người khác nâng đỡ mới có thể tiến thân trên đời. Có thể hiểu là tự khen lẫn nhau, đôi bên đều được đề cao.

Quảng cáo
Trước /52 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hắn Tựa Lưu Tình

Copyright © 2022 - MTruyện.net