Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một kẻ có sức mạnh tuyệt đối không thể đánh bại. Kẻ đó hắn chẳng biết thú vui của việc đánh nhau. Bạn cứ thử nghĩ bản thân bóp chết một con kiến sẽ có hứng thú sao?
Bởi thế một kẻ được tạo ra đã có sức mạnh tuyệt đối của một con người qua mấy năm luyện tập thì chẳng có hứng thú gì để đánh với một kẻ yếu hơn mình.
Nhưng một điều xảy ra khiến anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ mạnh, mạnh so với con người nhưng chẳng là gì so với một vài kẻ nằm ngoài phạm trù con người.
Do đó Thu Phong lao đầu vào luyện tập, con người vốn không có giới hạn. Thu Phong tin điều đó bản thân anh vẫn chưa biết giới hạn của mình là tới đâu, anh vẫn cố luyện tập không ngừng nghỉ ít nhất lúc này anh vẫn duy trì tập luyện ở cường độ cao.
....
Trong phòng luyện tập.
Tiếng quát tháo rầm trời liên tục vang lên:
“ Đứng hết lên! Năm mươi người mà bây giờ gục gần một nửa? Nếu đang trong một trận chiến thực sự các ngươi còn có thời gian mà thở sao? Đứng dậy! “
Gương mặt hung tợn của Thu Phong hiện ra.
Lúc này đây anh đang bắt năm mươi vệ sĩ lần trước quyết tâm đi theo anh. Anh cho họ vào phòng luyện tập này để luyện tập tăng sức chiến đấu để phục vụ cho anh sau này, đó là một điều tất yếu.
“ Vâng thưa thiếu gia! “
Toàn bộ vệ sĩ đồng thanh hét lớn.
Thu Phong cảm thấy vẫn chưa hài lòng về độ luyện tập của họ anh liền quát thêm một lần nữa:
“ Chưa đủ lớn! “
“ VÂNG THƯA THIẾU GIA! “
“ Tốt! Tiếp tục chạy... “
Thu Phong hét lên một tiếng rồi dẫn đầu chạy trước.
Trong phòng luyện tập đang là một sân vận động lớn Thu Phong ép họ phải chạy liên tục như vậy trong vòng bốn tiếng đồng hồ liên tục, nhiều người chịu không nổi đã phải ngất xỉu vì kệt sức Thu Phong cũng quan tâm mà vẫn kêu những người còn có thể chạy tiếp tục.
Đây là một chế độ luyện tập của Thu Phong lấy từ trong quân đội ra. Bình thường anh có thể hiền có thể nói năng nhẹ nhàng với cấp dưới nhưng một khi luyện tập anh giống như một con quỷ không biết sót xa, anh phải như vậy phải nghiêm khắc thì mới hiệu quả được.
Đây chỉ là khởi đầu về sau họ còn phải vác thêm đồ để mà chạy nhưng cái này thì không cần thiết bởi căn phòng luyện tập này có chế độ tăng lực hút của trái đất lên tới gấp một ngàn lần.
Thu Phong không hề biết ở thế giới ngầm này con người ra sao nhưng luyện tập như vậy vẫn là thứ thiết yếu nếu bắt buộc phải rơi vào một hoàn cảnh nào đó, nếu không đủ thể lực thì mọi kỹ năng có tốt đến mấy cũng vô dụng khi ta mệt.
..........................
Một tiếng sau Thu Phong mới kết thúc buổi tập luyện ngày hôm nay của nhóm vệ sĩ.
Sau khi Thu Phong rời khỏi năm mươi tên vệ sĩ bắt đầu ngồi bệt xuống đất mà thở.
Một tên da trắng mắt xanh quay qua nói với tên da đen:
“ Phù... hộc hộc... Thiếu... gia... có cần phải... ép chúng ta chạy đến mức này không? Quả thật... chân tao nó muốn rụng ra hết rồi, mệt như chó vậy. Chúng ta là xã hội đen chứ có phải quân nhân đâu... như vậy dài dài chắc tao chịu không nổi quá! “
Tên da đen đang mệt bỗng nghe thấy tên da trắng nói vậy liền sôi máu đứng dậy xách lấy cổ áo của tên da trắng lên gằn giọng nói:
“ Mày muốn rời khỏi đây? “
Mặt tên da đen khi nổi nóng lên đúng thật rất là đáng sợ, tên da trắng nghe hỏi vậy chỉ biết gật đầu lia lịa.
“ Mày không biết rằng bên ngoài kia biết bao nhiêu vấn đề? Thiếu gia không làm vậy mà để mày mặc sức ra ngoài thì chẳng biết được mấy ngày mày đã bỏ xác ngoài đó! Mày nghĩ cuộc sống này đơn giản à? Hãy biết ơn thiếu gia vì đã chọn mày đi! Trả ơn thiếu gia bằng cách phục vụ thiếu gia chứ không phải là ngồi đó mà than đâu thằng ngu. “
“ Bịch! “
Nói xong câu cuối cùng tên da đen đẩy mạnh tên da trắng ngã xuống đất rồi hặt hòng đi. Tên da đen này không ai khác chính là tên cố gắng đấm vào mặt Thu Phong tuần trước Abid.
Đối với Abid Thu Phong không chỉ là một ân nhân của hắn mà là còn thiếu gia, là mục tiêu hắn cần phải vượt qua tất nhiên không phải tạo phản mà là mạnh hơn Thu Phong.
..........................................
Một nơi nào đó không thuộc bất cứ một vũ trụ nào, nơi này dù ngày hay đêm vẫn chỉ là một mảng tối om không thấy ánh sáng. Dù có cũng chỉ là thứ anh sáng màu đỏ lập lòe trong bóng tối.
Nơi này mặc dù không thuộc bất cứ một vũ trụ nào nhưng nó lại liên kết với tất cả các vũ trụ khác, bởi chính nó chứa vô số các linh hồn tội lỗi.
Một vùng đất khắp nơi đều là đầu lâu xương người chất thành từng đống như ngọn núi nhỏ.
Sâu tận bên trong vùng đất ấy là một tòa cung điện hình đầu dê to khủng khiếp.
Chính giữa tòa cung điện có một chiếc ghế dành cho người đứng đầu cung điện này một hình ảnh đã từng xuất hiện trước đây.
Chiếc ghế này không hề nhỏ mà từ chiều cao đến bán kính của nó chỉ dành cho người khổng lồ. Hiển nhiên người ngồi trên đó là một bóng người màu đen có thân hình với hai chiếc sừng dê, chiều cao khi ngồi của hắn tới tận ba mét. Ngoài cặp sừng tiêu biểu ấy ra con mắt màu đỏ sắc bén như đèn xuất hiện giữa bóng đêm một khung cảnh sặc mùi tanh tưởi.“ Rầm! “
Rầm một tiếng cái bóng khổng lồ kia đập tay lên thành ngai của hắn.
“ Trong cái con ai ai ai! Ai đưa thằng út qua một nơi không phải của nó... Hả!!!! Nói ngay cho ta. “
Trước mặt bóng hình to lớn ấy là mười hai bóng hình nhỏ bé hơn đang quỳ một chân dưới đó.
Lúc này kẻ có vẻ là đứng đầu trong mười hai người đang quỳ kia đứng lên một bước cúi thấp người nói với giọng kính sợ:
“ Thưa quốc vương tụi con không hề biết chuyện cậu út bị đưa đi, tới tận giờ tụi con vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân tại sao cậu út lại sang được bên đó... “
“ Câm mồm cho ta! “
Bóng hình to lớn bỗng quát lên một tiếng rầm trời, tiếng hét ấy như mang theo một nguồn lực khủng khiếp khiến tất cả mười hai người con kia bỗng chốc ọc máu. Nhưng hiển nhiên mười hai đứa con ấy vấn y nguyên không nhúc nhích nửa bước.
“ Thằng út bị ta đầy đi các con thấy chưa vừa lòng? Nếu để cho ta biết một trong số các con đứng sau chuyện này dù chủ mưu hay kẻ bao che ta nhất quyết không nương tay... “
...................
“ Con trai. Con nhất quyết phải chọn năm mươi tên phế vật kia để huấn luyện sao? “
Trong thư phòng của Nhất Phương ông đang ngồi nhâm nhi điếu xì gà rồi cùng trò chuyện với Thu Phong.
Nghe bố già mình nhắc đến năm mươi vệ sĩ anh đang huấn luyện Thu Phong lắc đầu không cho là đúng đáp:
“ Ba sai rồi! Ba cứ chờ xem, con chỉ cần ba tháng! Đúng ba tháng con sẽ cho ba thấy thành quả của năm mươi con người mà ba cho là phế vật. “
“ Ừ hửm? “
Nhất Phương hử một tiếng cùng lúc ông búng miếng thuốc đã tàn được một nửa nhìn thẳng vào mặt con trai mình cười thật sâu nói:
“ Ta trước đó chuẩn bị cho con hàng trăm dong binh tinh nhuệ vậy mà con không cần, vậy ta sẽ xem con làm được gì với năm mươi con người ấy. So về ánh mắt chưa chắc con đã hơn ông già này đâu... “
“ Ưm...yaaaaa... “
Thu Phong đứng dậy vươn vai một cái, sáng hôm nay anh mới luyện tập xong vậy mà trưa bố già đã gọi tới nói toàn chuyện gì đâu khiến anh cảm thấy muốn đi ngủ.
Anh quay người hướng ra cửa để lại một câu nói:
“ Ba cứ đợi đi, điều ngạc nhiên còn nhiều lắm. “
..............
“ Thiếu gia! “
Trong phòng quần áo của Thu Phong một hầu gái chạy vội vàng vào cúi thấp đầu lễ phép kêu anh.
“ Chuyện gì? “
Thu Phong đang nhìn vào gương chỉnh sửa lại chiếc cà vạt màu nâu sọc ca rô của mình vừa nói chuyện với cô hầu gái.
“ Bạn bè và tất cả các khách mời đã tới đông đủ rồi thưa thiếu gia. Phu nhân cho tôi lên gọi thiếu gia! “
“ Nói với mẹ tôi tôi xuống liền! “
“ Vâng thưa thiếu gia... “
Hầu gái cúi đầu chào Thu Phong một tiếng rồi đi mất.
Tuần trước đúng như lời ba anh nói anh bỏ ra mấy ngày đi gặp các thành viên cấp cao trong bang của ba mình và mấy người đó bày ra trò muốn mời anh đi ăn này nọ để thêm thân thiết với nhau hơn.
Do quá nhiều người mời anh đi ăn uống riêng nên anh quyết định mời tất cả tới dinh thự của mình bày tiệc với lý do mừng anh khỏi bệnh.
Chưa kể những bạn bè khi trước biết tin anh mất tích đều tìm đến và muốn tham dự buổi tiệc. Tất cả bọn họ đều con cháu của các nhà tài phiệt hoặc con cán bộ, cũng có một vài người có mối quan hệ thâm sâu với Thu Phong như...
“ Nhân vật chính hôm nay của chúng ta đã xuất hiện, một trong tứ đại thiếu gia của thành Châu Lang cũng như thiên tài quân sự trẻ tuổi bậc nhất thế giới! Hôm nay là ngày mừng anh ấy tai qua nạn khỏi, tất cả các vị khách quý có mặt tại nơi đây hãy cùng chúc mừng anh ấy cũng như thưởng thức buổi tiệc ngoài trời ngày hôm nay!!!! “
Thu Phong vừa xuất hiện tại sân vườn khu A của tòa dinh thự thì tên MC không biết do ai thuê đến liền nói một lèo rồi lặn mất tăm chẳng thấy mặt mũi đâu. Dù cho tên kia nói không đỏ mặt nhưng Thu Phong thật sự chẳng còn lỗ nào để mà chui cho vừa.
Lúc này khi thấy Thu Phong tất cả các con cháu đại thiếu gia lẫn các ông bạn già hay những người trong quân đội muốn kéo quan hệ với anh liền liên tục tới trước mặt anh hỏi han chúc mừng.
Trong số đó anh thấy một bóng mình quen thuộc, cực kì quen thuộc đang bị đám người kia xô bồ không có chỗ đi.
“ Nhược Y? “