Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Kịch... két...! “
Thu Phong khẽ đẩy cánh cửa khá cũ kĩ của phòng trọ anh ra, bên trong mạng nhện giăng kín lối do phòng lâu quá không ai ở, mùi nấm mốc xộc lên tới mũi của anh.
Vung tay kéo ba cái mạng nhện xuống Thu Phong đi cả giày bước vào trong mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Nhìn xung quanh căn phòng một lượt anh thầm đánh giá.
Phòng trọ này cũng khá rộng, khoảng 20 mét vuông, có gác lửng, có nhà vệ sinh, có cả bếp và một cái tủ gỗ sắp mục đến nơi. Nhiêu đây cũng đủ một thằng đàn ông như anh sống rồi, đồ đạc anh cũng không nhiều lắm vài bộ quần áo cũ kĩ và một số vật dụng cần thiết để luyện tập mà thôi.
Đặt ba lô sang một bên Thu Phong khóa cửa phòng lại rồi bật điện thoại lên Google map tìm cái chợ gần nhất để mua vài thứ gia dụng.
“ Cô lấy cháu cái này... cái này... cái này... “ – Thu Phong đi tới một quầy hàng gia dụng ở chợ chỉ vào từng món đồ cần mua.
Sau nửa tiếng ngồi taxi về lại dãy nhà trọ Thu Phong từ đi tay không vác về một đống đồ.
“ Rắc rắc... “ – Thu Phong bẻ cổ hai cái “ Chiến thôi! “
Lao vào căn phòng đầy bụi bặm mặt thì đeo khẩu trang tay đeo găng, tay cầm chổi điên cuồng dọn dẹp.
.........................................................................................
Sau ba tiếng đồng hồ lau chùi sạch sẽ căn phòng Thu Phong lại tiếp tục ra khỏi phòng kiếm cái gì đó ăn sẵn tiện hỏi xem quanh đây có việc nào cần làm không.
“ Lấy cho cháu một dĩa sườn trứng đi chú! “
Ngồi trong một quán cơm vỉa hè Thu Phong hô lên với ông bác già bán cơm.
“ Có ngay ngay! “ – Giọng ông bác trong xe cơm hô ra.
Một lát sau ông bác đem món mà Thu Phong gọi đặt lên trước mặt anh rồi nói:
“ Của cháu đây! “
Song ông bác vừa quay người đi Thu Phong liền lao vào ăn, chuyện hỏi việc để sau đi từ sáng đến giờ anh chỉ gặm mỗi ổ bánh mì sắp không đủ calo để duy trì rồi. Chưa kể khí hậu ngoài Bắc thật sự anh không thể thích nghi nổi.
Mà đó là những khi lười Thu Phong mới có cái suy nghĩ cái gì cũng khó chịu khó thích nghi nhưng khi xảy ra chuyện gì đó thì mọi hoàn cảnh đối với anh đều như nhau không có gì gọi là khó thích nghi ở cái chốn này được.
Mười phút sau ăn xong Thu Phong đưa tiền cho bác bán cơm rồi hỏi:
“ À chú ơi! Quanh đây có chỗ nào cần tuyển công nhân lao động chân tay không chú, cháu tỉnh khác sang đây để lập nghiệp, chú biết chỗ nào chỉ giúp cháu được không ạ? “
Thấy chàng thanh niên trước mắt khá lễ phép ông bác bán cơm cũng hiền hậu mà trả lời:
“ Cháu đến đây lâu chưa? “
“ Dạ mới chuyển đến hôm nay thôi chú, cháu vừa mới kiếm được phòng trọ ở gần đây ạ! “ – Thu Phong đáp.
“ Ừm... tướng tá cháu thế này chắc làm mấy công việc nặng không sao, được rồi. Cháu đi hết con đường này rồi rẽ phải đi thêm tẹo nữa tầm mấy căn nhà ở đó có một xưởng hàng hóa, dạo này họ đang thiếu công nhân cháu có thể vào đó hỏi. Còn không có thì lại đây chú chỉ cho chỗ khác. “
Ông bác bán cơm vừa chỉ đường vừa quay sang nhìn Thu Phong.
“ Dạ cháu cám ơn chú, tối chú có bán không tối cháu ghé ăn nữa! “ – Thu Phong cúi đầu cám ơn rồi hỏi chuyện linh tinh với ông bác bán cơm một tí rồi đi tới chỗ ông bác chỉ để xin việc làm.
.........................................................................................
“ Nhanh cái chân lên! Không đủ người rồi các anh còn lề mề thế này đến bao giờ mới xong việc? “
Trong một nhà kho đầy hàng hóa như bột giặt, nước xả, kem đánh răng, xà phòng... nói chung là những vật dụng của mấy bà tạp hóa hay bán trừ mấy thứ ăn được thôi thì cái nhà kho này cái gì cũng có.
Vừa bước tới trước cổng nhà kho Thu Phong thấy gần mười người đàn ông liên tục chuyền thùng hàng cho nhau để chất lên xe tải. Bên cạnh đó có một bà chị hơi béo khoảng 40 tuổi nói đặc giọng thủ đô liên tục thúc giục mấy công nhân kia.
Trên tay bà ta có cầm theo một quyển sổ ghi ghi chép chép cái gì đó, lúc thì thúc giục mấy người kia lúc thì tự mình ngồi xuống kiểm mấy đơn hàng lẻ.
Chừng hơn một tiếng sau khi họ xong việc, xe tải cũng bắt đầu công cuộc vận chuyển hàng hóa của mình cho cả thành phố thì lúc này Thu Phong mới bước vào hỏi thăm.
“ Chị ơi cho em hỏi ở đây còn tuyển công nhân không chị? “
“ Xong việc rồi, tất cả ngồi nghỉ tí đi lát nữa dọn dẹp nốt mấy thùng hàng rồi về cũng chiều rồi... Hả? “ Bà chị kia đang nói chuyện với mấy công nhân khác thì lại nghe Thu Phong hỏi.
Thân hình của người phụ nữa hơi béo này cũng chỉ 1 m 50 khi quay sang thấy thân hình cao 1 m 80 của Thu Phong liền giật mình.
“ Ôi trời ơi! “ – Quay sang thấy một chàng trai vừa cao vừa to đô bà chị kia bị giật mình la lên một tiếng.
Với thân hình của người Châu Á thì cái chiều cao 1 m 80 là hiếm khi gặp lắm.
Thấy vẻ mặt giật mình của bà chị kia, Thu Phong không hiểu gì mặt đần thối ra chẳng nói được câu nào mà cứ nhìn chằm chằm bà ta.
“ Mém tí mày hù chết tao rồi! “
Bà chị kia thấy gương mặt Thu Phong cũng hiền hậu liền nói giỡn đánh nhẹ một cái lên vai anh. Khi đánh bà ta cảm nhận được từng tảng thịt săn chắc trên vai anh tồn động lại trên bàn tay của mình.
“ Dạ... em tới xin việc làm chị ạ... “
“ Chu choa má ơi! Tướng tá ngon lành thế này... Em có tập tạ không vậy cậu bé? “
Bà chị béo kia đánh giá Thu Phong từ trên xuống dưới sau đó mở miệng khen chê các kiểu.
Bị người khác đánh giá như vậy Thu Phong không gại nhưng với bà chị này thì có, từ khi anh xác định mục đích với Nhược Y thì khi mà gặp mấy bà chị như thế này anh luôn có cảm giác không an toàn.
“ Dạ thi thoảng chị, em hay tập thể thao khi rảnh rỗi... “
Dù đâm chém giết người không sợ thằng con mẹ nào nhưng Thu Phong vẫn luôn bó tay với mấy suy nghĩ điên loạn của các bà phái yếu này, chẳng hạn như chuyện anh sợ nhất bà chị này sắp nói ra:
“ Được rồi, bên chị cũng đang thiếu người... em cởi áo ra cho chị xem, đủ tiêu chuẩn chị nhận vào luôn... Còn hồ sơ thì nộp sau... “
“ Dạ? “ – Thu Phong lỏ hai con mắt ra ngạc nhiên nhìn bà chị trước mặt mình.
Đáng sợ... quá đáng sợ a.
Lúc này mấy anh công nhân kia đang nhìn Thu Phong bằng ánh mắt đáng thương, họ đang cố nhịn cười lắm mà không được. Cuối cùng vẫn có người phì cười ra một tiếng.
Tình huống ngượng ngùng này Thu Phong chẳng biết nói thế nào mà cứ thế im lặng, một hồi sau có một ông chú tấm năm mươi tuổi tiến đến vỗ vai Thu Phong cười nói:
“ Chị giỡn với mày thôi làm gì mà mặt mày như sắp chết vậy cháu? “
‘ cứu tinh đây rồi... ‘
Thu Phong quay sang nhìn ông chú đang cười thân thiện với mình bằng vẻ mặt cảm kích không thể nói được bằng lời.
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha... “
Y rằng một lát sau cả kho hàng cười ầm lên khiến Thu Phong khó hiểu.
Căn bản là bà chị này rất vui tính, mỗi khi mà ai đến xin việc đều chọc người ta như vậy để khi họ vào làm rồi thì mang trong mình tâm tình thoải mái để mà làm việc tốt hơn.
“ Chị giỡn với mày chút thôi... Giờ cũng sắp hết giờ làm rồi, muốn làm quen công việc chút cũng không được... ngày mai đi, em có thể đến thử việc một ngày đến được thì chị sẽ nhận vào làm luôn. Hồ sơ để sau... “
“ Dạ dạ... em cám ơn chị! “
Như được đặc xá cho một tội lỗi lớn lao Thu Phong liên tục nói lời cám ơn nhìn mặt trông rất tội lỗi. Nhưng họ nào biết tất cả chỉ là vẻ bề ngoài đóng kịch sau một cái bản chất làm việc lớn của một con người.
“ Được rồi, còn chút thời gian... rảnh thì đi theo chú Phương, chú chỉ cho em một chút về công việc trước để ngày mai đỡ bỡ ngỡ! “
Chú Phương mà bà chị kia nói là ông chú năm mươi tuổi vừa rồi vỗ vai cười với Thu Phong.
Đi theo ông chú Phương nghe ông ta hướng dẫn cho nơi để đồ, nơi bốc đồ và xách xếp thùng khi hàng về, cách lấy thùng khi hàng đi... Được một hồi sau khi chỉ sơ qua một lượt Thu Phong mới bắt đầu bắt chuyện với ông chú có tên giống với ông già nhà mình này:
“ Chú Phương... chú làm ở đây lâu chưa? “
“ Ở đây thì chú mới làm có hơn một năm thôi... Còn cái nghề bốc vác này theo chú cũng hơn ba mươi năm rồi... Từ cái tời chiến tranh bọn nước Hoa nó sang gây chiến với mình... “
Ông chú bắt đầu thở dài kể về chuyện hồi xưa trong khi Thu Phong chỉ hỏi có một câu là làm ở đây lâu chưa...