Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngồi đi!”
Trong một căn phòng ngập mùi hương nhè nhẹ lúc này Thu Phong cũng Ngũ Tý đang đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp số một số hai cái đất nước này.
Người phụ nữ ấy cũng đã gần bốn mươi tuổi nhưng nhan sắc lẫn vóc dáng cứ như gái hai mươi thì ai mà tin được và phụ nữ ấy nên là Lục Nương.
Lục Nương trên tay đang cầm một chai rựu vang đỏ và một ly rựu vang vốn đã có sẵn rựu trong đó siêu tái bước tới từ trong quầy Bar ra.
Uốn éo cặp mông săn chắc của mình Lục Nương lắc mông tới trước mặt hai người Thu Phong nở một nụ cười quyến rũ chết người với đôi môi đỏ cực mọng ấy. Nụ cười tỏa nắng khiến bao người đàn ông phải chết mê chết mệt Ngũ Tý cũng vậy nhưng Thu Phong lại không, càng chứng kiến Lục Nương càng làm Thu Phong nhớ về một con người khác của Nhược Y.
Lục Nương bước tới trước mặt Thu Phong đặt chai rựu và ly xuống trên quầy Bar sau đó cô ta ngồi lên trên chiếc ghế cao gần đó rồi bắt chéo chân lại, tay đặt lên bàn chống cằm quan sát Thu Phong từ trên xuống dưới.
“Chàng trai trẻ ngồi xuống đi...” – Lục Nương liếc sang Ngũ Tý – “Ông kia cũng ngồi đi cho người ta ngồi bắt đứng như vậy hoài cũng kì...”
Giọng nói quyến rũ của Lục Nương chạy vào trong tai Ngũ Tý khiến lão ta liên tục gật đầu kéo ghế ra ngồi xuống sau đó lão liên tục kéo Thu Phong lại ngồi với mình.
Một chập vài giây sau cô nhân viên xinh đẹp khi nãy dẫn Thu Phong và Ngũ Tý vào cầm hai chiếc ly dùng để uống rựu vang nhẹ nhàng đặt trên quầy Bar.
“Róc róc róc...”
Tiếng rựu được rót vào ly nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này nếu nghe kỹ Thu Phong sẽ nghe được tiếng nhạc du dương không lời nhỏ bé âm thầm vang lên suốt từ nãy đến giờ.
Thu Phong đang nghĩ nơi này thực chất có phải là cái kỹ viện không vậy? Nó giống một nơi dùng để nghỉ ngơi đúng hơn là một nơi dùng để hoang lạc.
“Cậu trai trẻ tên Phong đúng chứ?”
Giọng nói quyến rũ kia tiếp tục vang lên phá tan tâm trạng nhẹ nhàng của Thu Phong lúc này.
“Dạ! Em tên Thu Phong.”
Thu Phong gật đầu nhẹ chào Lục Nương một tiếng sau đó quay sang cầm lấy ly rựu nhấp nháp mà không thèm để ý đến Lục Nương nữa. Bởi càng nhìn Lục Nương Thu Phong càng nhớ đến con người khác của Nhược Y mà con người khác của Nhược Y lại khiến tâm trạng anh không vui khi nhớ về bởi nó mang ký ức của một thế giới khác khiến anh buồn man mác.
“Chị tên...”
“Đây là chị Lục Nương là lão đại của Quận Bình Phúc này, Thu Phong chấn chỉnh lại một tí đi!”
Đúng lúc Lục Nương đang mở miệng ra nói thì Ngũ Tý khó chịu nói chen vào vì thái độ không để ý người phụ nữ xinh đẹp trước mắt kia.
Nhưng cũng nhờ cái miệng lanh lảu thích thể hiện của Ngũ Tý mà khiến ánh mắt Lục Nương nhìn Ngũ Tý có vẻ mất vui.
Bắt gặp ánh mắt không vui của Lục Nương, Ngũ Tý cứ ngỡ rằng mình nói đúng do thái độ không tốt của Thu Phong nên ông ta vỗ vai Thu Phong một tiếng:
“Cái thằng này nghe tao nói gì không vậy?”
Có lẽ Thu Phong đang tâm trạng suy nghĩ về một thứ gì đó xa xôi qua tiếng nhạc nhẹ nhàng nơi đây nên không để ý mấy, bị Ngũ Tý vỗ một cái vào vai khiến anh giật mình quay sang nhìn lão ta với nguyên dấu hỏi chấm trên trán.
“Chị Lục Nương hỏi mày kìa?”
Giờ khắc này hai con mắt của Ngũ Tý cứ đảo qua đảo lại gương mặt lão ta biểu cảm trông rất buồn cười.
“À... Dạ!” – Thu Phong chợt nhận ra bản thân mình nãy giờ không chú ý đến người chủ ở đây quá, lẽ lịch sự nó bỗng như biến mất.
Thu Phong gãi đầu nhìn thẳng vào gương mặt đẹp tuyệt trần của Lục Nương khó xử nói:
“Xin lỗi chị Lục tại nãy giờ em mải nghe tiếng nhạc nên có hơi tâm trạng một chút... Em năm nay 27 rồi chị.”
“Hồ!” – Lục Nương nở một nụ cười thật tươi chống cằm nhìn Thu Phong, cặp môi đỏ mọng đầy gợi cảm của Lục Nương nhếch nhẹ lên: “Ban nãy chị đâu có hỏi tuổi em đâu nhỉ? Chị cũng chưa báo tên mà sao em biết được tên chị?”
“Dạ khi nãy em có nghe anh Tý kể về chị rồi ạ!” – lúc này Thu Phong lại quay sang chỗ khác không muốn nhìn trực tiếp vào gương mặt của Lục Nương nữa, mặt quay nơi khác miệng vẫn cứ nói có vẻ hơi bất lịch sự.
Nhưng càng như vậy Lục Nương càng tưởng Thu Phong ngại ngùng vì vẻ đẹp của mình càng khiến cô ta cảm thấy Thu Phong thật đáng yêu.“Thế em nghe anh Tý kể gì về chị nào?”
Vẫn chống cằm nhìn say đắm Thu Phong như thế Lục Nương mở miệng hỏi.
Từ khi Thu Phong bước vào đây Lục Nương lần đầu tiên cảm thấy được khí thế của một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Cái mà Lục Nương cảm nhận được ở Thu Phong không chỉ ở vóc dáng to con bên ngoài mà là cái khí chất hiêng ngang đi không cúi đầu kia, như thể một con người được đào tạo qua và hứng chịu biết bao nhiêu sóng gió.
Một chữ “Vững!” Lục Nương cảm nhận được ở Thu Phong. Lục Nương cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi tên Thu Phong kia có một tâm hồn mờ mịt không lối thoát qua ánh mắt vừa sắc bén vừa ấm áp ấy nhưng cô ta còn cảm nhận con người của Thu Phong dường như thiếu đi một thứ gì đó khiến cô ta cảm thấy Thu Phong mờ mịt.
Con người càng khó hiểu thì lại càng muốn tìm hiểu.
Càng thấy Thu Phong thú vị Lục Nương càng muốn khám phá chứ chẳng phải vì thích hay gì đâu.
Nghe Lục Nương hỏi Thu Phong thuận miệng đáp:
“Anh Tý bảo chị là một người phụ nữ đẹp nhất...!”
Tính nói thêm hai chữ già và ế nhưng nghĩ lại Thu Phong không nên nói thì tốt hơn.
“Ờ hở?” Lục Nương hử nhẹ một tiếng nhẹ nhàng song cùng lúc liếc sang Ngũ Tý thấy lão ta gãi gãi đầu vì ngại thì lúc này Lục Nương lại cười tươi hơn nữa quay sang hỏi tiếp Thu Phong: “Vậy em thấy chị có đúng như lời lão già kia nói không?”
“Hmmmm...” – Thu Phong lúc này lại chống cằm quay sang nhìn chằm chằm vào Lục Nương một hồi sau nở một nụ cười duyên thứ duy nhất là điểm nhấn khiến người ta nhớ đến anh mà nói: “Đẹp! Nhưng chưa là nhất.”
Phụ nữ ai cũng muốn mình đẹp nhất là đối với những người phụ nữ cực kì xinh đẹp họ chỉ muốn trong mắt đàn ông mình là người đẹp nhất dù là đối với bất kì người đàn ông nào.
Lục Nương nghe xong tuy khó chịu nhưng vẻ bề ngoài của cô ta vẫn tươi cười đáp lại lời Thu Phong:
“Ồ! Chị không tin còn ai khác đẹp hơn chị đấy, hay đúng hơn chị chưa từng thấy...”
Thu Phong lại nở nụ cười duyên của mình:
“Mẹ em là người phụ nữ đẹp nhất đời em, dù chị có đẹp như tiên chăng nữa vẫn không hơn được mẹ em!”
Nói thật cái tài dẻo miệng của Thu Phong cũng khá giỏi ấy mà không hiểu sao mãi đến bây giờ mới tán được gái nhờ cái tài đánh nhau của mình.
“Thú vị!” – Lục Nương nhẹ giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình cô ta nghe được mà Thu Phong tai vốn rất thính vẫn nghe được.
Nhưng Thu Phong lại làm ngơ như không nghe thấy gì mà im lặng quay mặt sang chỗ khác tiếp tục nhâm nhi ly rựu vang của mình.
Hiếm khi có một người đàn ông nào khi gặp Lục Nương mà không ngắm nhìn cô, Thu Phong cũng không ngoại lệ nhưng cách nhìn của Thu Phong không phải nhìn vì cô quá đẹp, hay nhìn vì muốn cô là thứ sở hữu dCXiA. Đơn giản ánh nhìn của Thu Phong chỉ mang tính chất đẹp thì nhìn chứ chẳng có một suy nghĩ gì nữa, nhìn đủ rồi thì lại không quan tâm.
Đơn giản Thu Phong không có khái niệm chiếm hữu, điều đó Lục Nương cảm nhận được. Dù là ít nhất cánh mày râu trước giờ ngắm nhìn cô cũng đều có ý định nào đó không tốt hay đơn giản là có thể yêu được cô, Thu Phong thì Lục Nương lại không cảm nhận được.
“Phong này! Chị Lục dạo này có chút khó khăn về mặt nhân mã nên thời gian sắp tới đây anh giao em cho chị Lục được chứ?”
Dường như cuộc nói chuyện này quá khô khan, Ngũ Tý không thể chen vô được nhưng ít nhất ông ta muốn làm xong cho nhanh để còn yên tâm mà ngủ tránh đêm dài lắm mộng. Có sự đảm bảo của Lục Nương rồi Ngũ Tý chẳng sợ bố con thằng nào nữa nhưng cũng không phải là lão có quyền đi gây chiến với người ta mà thay vào đó chỉ ngồi yên thôi.
“Hô! Anh Tý này, chuyện của tôi với anh hôm sau nói nhé, hôm nay tôi muốn dẫn cậu Phong đây đi chơi một chút được chứ?”
Lục Nương nghiêng cái đầu qua nhìn về phía Ngũ Tý mà nói trực tiếp đuổi về mà không cần nể mặt.
Mục đích gặp được Thu Phong bà ta đã đạt được, bây giờ chỉ có việc thả thính cho Thu Phong theo hoàn toàn một mình bà ta thôi còn Ngũ Tý bà ta không quan tâm nữa.
Dù khó chịu nhưng Ngũ Tý cũng không dám dị nghị, đã lỡ dắt Thu Phong đến đây rồi là phải đánh cược một phen thôi.
Ngũ Tý vươn người đứng dậy vỗ lên vai Thu Phong một cái nhẹ giọng nói:
“Hôm nay đi chơi cho vui đi rồi ngày mai cận lực làm việc, anh đi trước. Ở lại mạnh khỏe nha Phong!”
Nói xong Ngũ Tý trực tiếp rời khỏi không muốn ở lại thêm bởi lão ta đang rất là kiềm nén sự tức giận của mình, lão giờ đang trách tại sao lúc đó lại lôi cái thằng ôn này vào cuộc đời mình làm gì để rồi thành ra như vậy.
Thu Phong quay mình sang nhìn Ngũ Tý khó hiểu đang rời đi sau đó anh lại quay qua nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.