Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa ngày sau.
“Đại tỷ, súc vật Joseph đã chết. Đàn em của hắn mời chị đến dự tang lễ!”
Lúc này trong căn biệt thự của Lục Nương, cô nàng đầu vàng Phương Ly đang ngồi mệt mỏi thở dài.
Dường như chẳng quan tâm đến cái sự sống chết của người ta, thay vào đó Lục Nương bắt chéo chân lại tay thì chống cằm lên nhìn Phương Ly nhẹ giọng nói:
“Bình thường em tăng động lắm mà? Sao hôm nay trông mệt mỏi quá vậy?”
“Em...”
Bị Lục Nương nói là tăng động Phương Ly định gân cổ lên cãi nhưng nghĩ gì đó lại thôi rồi lại im hẳn.
Nếu nhìn kĩ thì hôm nay Lục Nương thấy Phương Ly dường như đẹp hơn trước. Cách ăn mặc như con trai lúc trước thì hôm nay lại trở thành một con bánh bèo vụng về. Mà tại sao Lục Nương lại nghĩ là bánh bèo bởi vì Phương Ly mặc đồ của con gái nhưng lại phối đồ không đúng.
Ví như cái áo màu cam lại đi phối với cái váy ngắn màu đỏ, chẳng hợp tông tẹo nào.
“Hôm nay trông em khác quá ha Ly?”
Cùng là phụ nữ với nhau nên Lục Nương hiểu tình trạng của Phương Ly hiện giờ là gì. Là đang yêu.
Đúng vậy. Bỗng nghe Lục Nương nói Phương Ly mặt mày vốn đang ủ rủ bỗng nhiên mắt sang miệng cười quay mặt sang hớn hở nói với Lục Nương:
“Chị chị, chị thấy em khác đúng không? Có đẹp hơn không? Có sức hút hơn không?”
Liên tục hỏi dồn dập Lục Nương mấy câu liền khiến Lục Nương cũng khá bất ngờ về phản ứng của Phương Ly:
“Khác nhưng không đẹp, xưa giờ em có bao giờ ăn mặc vậy đâu...”
“Vậy là không đẹp sao... Thảo nào tên kia hắn...”
Mặt Phương Ly lại chù ụ một đống, má phồng lên mà than vãn nhìn trông rất đáng yêu nếu bỏ cái cặp ngực mất cân xứng kia đi.
“Hôm nay kiểu gì cũng phải đi dự tang lễ Joseph nên Ly này đi với chị, chị sẽ cho em biết thế nào là bánh bèo. Đừng nói thằng cục súc kia cho tất cả mọi đàn ông trên thế giới này ai cũng phải chết mê vì em.”
Vừa nói Lục Nương vừa vui vẻ đứng dậy kéo tay Phương Ly đi một mạch mặc cho cô nàng tóc vàng của chúng ta đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ của Lục Nương, Phương Ly liên tục đòi trở ra bởi cô nàng sợ. Sợ làm đẹp nhưng lại muốn đẹp. Lục Nương hiểu ý của Phương Ly, muốn đẹp thì phải chịu vứt bỏ một vài thứ nên nguyên một buổi trưa hôm nay sau khi ăn cơm Phương Ly là của Lục Nương a.
Chạy trên một dãy phố xa hoa của Quận Bình Phúc “Ùn ùn...” Lục Nương như chẳng coi ai vào mắt bởi con siêu xe của mình, nàng ta rít ga làm một pha đỗ song song đẹp như trên phim đậu ngay ngắn vào bên lề đường. Phía sau xe để lại dấu bánh màu đen in trên đường nhựa.
Phương Ly lúc này ngồi trong xe tim liên tục đập thình thịch vì cứ ngỡ mình sắp chết tới nơi. Có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Ly đi chung xe với Lục Nương mà chính tay Lục Nương cầm tài, dặn lòng lần đầu cũng như lần cuối.
Mở cửa xuống xe một cách rất là phong thái Lục Nương vừa bước ra ngay lập tức các ánh nhìn đổ dồn về cô, không hề ai có suy nghĩ là người phụ nữ này đã tuổi gần bốn mươi cả. Ngược lại Phương Ly mặt cắt không còn chút máu bước xuống xe suýt chút nữa thì nôn ra hết cả buổi trưa.
“Nhanh chân lên, trong vòng 3 tiếng chị sẽ thay đổi em.”
Lục Nương lúc này làm gương mặt phải nói không có chút tình cảm chị em nào với Phương Ly cả khiến cô nàng đang mệt lên mệt xuống vì trong xe từ nãy đến giờ liền chẳng còn tí sức nào nữa ngoài việc than vãn:
“Nhưng mà chị Lục...”
“Nhanh lên, nếu không muốn thằng kia nó vẫn đối xử tàn bạo với em như trước đây!”
Cái thằng kia mà Lục Nương nói hiển nhiên là Thu Phong rồi. Ngoài Thu Phong ra chẳng ai dám động vào cộng lông của Phương Ly chứ đừng nói đến việc khiến Phương Ly tơ tưởng đến thế này.
Phải rồi, một người đặc biệt so với tất cả người khác đương nhiên sẽ khiến một cô nàng ương bướng cứng đầu như Phương Ly phải lòng. Thu Phong toàn làm những chuyện trước giờ chưa ai, đánh cô, không nể mặt cô, thậm chí chửi cô như chửi chó. Nhưng chẳng biết từ bao giờ những trò nghịch ngợm cô hay true Thu Phong dần dần biến mất. Thay vào đó là những lần quan tâm mua đồ ăn thức uống đem tới cho Thu Phong.
Chỉ là cô nàng này không biết nấu ăn nên mới phải đi mua ngoài, cô cũng từng thử nấu một vài món nhưng chẳng ra thể thống gì cả. Trứng thì vừa mặn vừa khét, cơm thì trên sống dưới khét bốn bề nhão nhoét. Đến những món tầm thường còn như vậy thì làm sao mà có thể nấu một món ngon mà đem tới cho Thu Phong người đàn ông lúc nào cũng một mình chẳng bao giờ để ý đến một người phụ nữ HiBXp8i nào xung quanh dù là Lục Nương đi nữa khi Phương Ly nhìn vào ánh mắt Thu Phong cô thấy Thu Phong không hề có chút suy nghĩ nào đối với Lục Nương.
Là phụ nữ đấy là thứ duy nhất Phương Ly nhận ra được ở Thu Phong rằng hắn ta không hề mê gái đẹp. Từ lúc biết Thu Phong tới giờ cô cũng đã tự ngộ nhận mình thích hắn ta rồi chỉ là từ lúc nào thì không rõ thôi. Và cũng từ lúc đó tới giờ Phương Ly không hề biết Thu Phong thích cái gì, có hỏi hắn ta cũng chỉ nói ghét thì có còn thích thì chưa từng thích thứ gì.
Nhưng được cái Phương Ly cũng biết được Thu Phong ghét những cái gì, ví dụ như món ăn. Phương Ly không bao giờ mua cá kho, hay cá chiên xã vân vân và mây mây... Bởi Thu Phong không hề thích ăn cá, hay là khi lúc ngủ Phương Ly biết Thu Phong rất ghét khi người khác ồn ào bên tai mình bởi dường như lỗ tai của hắn ta khá thính. Có lần cô đứng rửa chén dưới bếp lẩm bẩm có vài câu cũng bị hắn ta chu mỏ lên mà chửi.
Cũng không biết từ khi nào mà Thu Phong đánh hẳn cho Phương Ly một chiếc chìa khóa căn hộ của mình để cô ta vô dọn dẹp. À không phải nói là vô để phá hơn là dọn dẹp, phải mất đến một tuần tất cả đồ gia dụng trong phòng của anh mua mới thêm một lượt nữa do chính cô nàng hậu đậu kia phá hỏng. Từ sau tuần đó trở đi Phương Ly mới làm tốt hơn được, số lần mua chén dĩa hay cây chổi cây lau nhà mới cũng ít hơn.
Nhưng trong suy nghĩ của Thu Phong lại cực kì đơn giản, anh chỉ xem Phương Ly như cô em gái ngang ngược mà thôi, anh chẳng có suy nghĩ gì với nó cả bởi anh chỉ có mình Nhược Y thôi không cần nhiều.
“Đầu tiên là phải tẩy hết lông đi, sau đó... Thôi mệt quá. Gọi hai thằng kia lại đây!”
Lục Nương lúc này một tay khoanh trước ngực một tay vuốt vuốt cái cằm của mình nhìn Phương Ly từ trên xuống dưới phán đoán xong cuối cùng không tự mình làm được mà phải gọi người tới.
Nơi mà Phương Ly đang đứng đây là một tòa nhà tích hợp về việc làm đẹp của phụ nữ. Từ dịch vụ Spa, làm tóc, shop quần áo cho đến những túi xách hang hiệu hay đơn giản như những đôi giày đôi guốc nói chung cái tòa nhà này là thiên đường của phụ nữ thiên đường của sự vung tiền.
Hiền nhiên Lục Nương không thể sở hữu một tòa nhà như vậy được, dù gì thì cô ta cũng chỉ là lưu manh mà thôi. Tòa nhà này là một trong số hang trăm công ti con của một nhà kinh doanh thời trang hàng đầu thế giới. Chỉ cần có tiền khi bước vô tòa nhà này thì dù là con vịt xấu xí cũng lột xác thành một con thiên nga tuyệt trần.
Lúc này Lục Nương cho gọi hai thằng con trai tới:
“Em chào chị Lục ạ, hôm nay chị vẫn là người đẹp nhất đó nha...”
Giọng điệu ưỡn ẹo của tên mà đa số bị người khác kì thị gọi là bóng này lươn lẹo trước mặt Lục Nương khiến người khác nhìn vào cảm thấy khó chịu khi hắn ta cứ vuốt lên vuốt xuống cánh tay của Lục Nương.
Dường như đã quá quen với chuyện này rồi nên Lục Nương trực tiếp gạt hẳn tay tên bóng trước mặt ra rồi nhẹ nhàng nói:
“Bé này tên Ly là em của chị, mấy cưng làm sao thì làm, bốn giờ chiều nay mà chị nhìn không vừa mắt là hai cưng không xong đâu.”
Nói xong Lục Nương liếc sang Phương Ly nháy mắt một cái khiến cô nàng tóc vàng của chúng ta giật nảy mình.
“Hmmm ok” – hai tên bóng đồng thanh một béo một gầy đầu tóc quần áo thời thượng bước đến trước mặt Phương Ly mỗi tên kẹp lấy một tay của Phương Ly cứ thế mà kéo đi.
Không hiểu do mệt hay do muốn làm đẹp thật sự mà Phương Ly lại dễ dàng để cho hai thằng bê đê này lôi mình đi dễ dàng như vậy.
Cười tít mắt bái bai Phương Ly xong sau đó Lục Nương bước tới một cửa hàng túi xách vừa lựa đồ vừa móc điện thoại ra gọi cho Thu Phong:
“Alo, Phong à?”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy ngay lập tức trả lời:
“Em đây chị Lục.”
“Chuyện Joseph em xắp xếp đi, trong đêm nay phải đánh địa bàn của hắn.”
“Em biết rồi!”
Đầu dây bên kia một nụ cười thật sâu nổi lên trên mép Thu Phong.
Nói xong anh trực tiếp cúp máy rồi âm thầm lắc đầu. Phụ nữ đúng là phụ nữ, ác độc thật. Đến người chết cũng không cho người ta nghỉ ngơi mà đã lợi dụng tình thế rồi.
Dù nghĩ thì nghĩ vậy thay vào Thu Phong cũng sẽ làm thế, nếu để sau khi tang lễ kết thúc biết đâu chừng đại cục đã định khó lòng mà bước tiếp được.
Lúc này ở phố đèn đỏ Thu Phong đã tụ tập đủ người gồm sáu trăm nhân mạng, nhưng chỉ số ít thôi. Lục Nương còn tới hơn bảy tám địa bàn khác nằm rải rác ở cái Quận Bình Phúc này. Mỗi địa bàn đó nếu gom đi cũng hơn hai ngàn mạng nữa. Như vậy là quá đủ rồi, chỉ cần để lại số ít đề phòng bấc trắc thôi.