Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tính từ hôm Thu Phong và Nhược Y gặp bang hội tới giờ cũng qua một ngày rồi. Thu Phong nói là nội trong hai ngày sẽ kiếm đủ nhân viên cho công ty bất động sản nhưng tới tận giờ anh chưa kiếm được một nhân viên nào cả chứ đừng nói tới việc thành lập công ty.
Đang vò đầu bức tóc bất chợt điện thoại anh reo lên, màn hình hiện tên Đạt, là Huỳnh Đạt cậu bạn của anh. Thu Phong nhấc máy “Alo! Có gì không mày?” Đầu dây bên kia lên tiếng “Hôm nay ngày họp lớp mày có đi không?” “À có chứ! Mày không nhắc mém tí tao quên.”.
Bây giờ đã là 25 tháng 9 rồi. Tính tới giờ Thu Phong xuất ngũ đã được hai tháng, cuộc sống của anh cũng thay đổi khá nhiều so với lúc trước. Đây cũng coi như là một trang vở khác cho cuộc đời anh.
Tám giờ sáng trước cổng trường cấp hai Nguyễn Văn Linh. Thu Phong xách con xe của mình chạy tới ngôi trường cấp hai cũ đó anh từng học. Dù nói là trường cũ lúc trước anh từng học nhưng giờ nhìn lại nó đã thay đổi quá nhiều. Ngôi trường lúc trước anh học chỉ có mấy căn phòng lẹt đẹt gần xuống cấp. Vậy mà khi anh ra trường được vài năm thì nó xây lên thành ngôi trường hoành tráng bốn tầng với một sân banh mini, một hồ bơi, một sân bóng rổ và cả phòng học thể dục được lát sàn bằng gỗ cao cấp. Đến cả tên trường cũng được chạy bằng bảng đèn LED. Các phòng học gắn cả máy lạnh và tất nhiên tiền học cũng mắc khủng khiếp.
Thu Phong vừa tới đã thấy có khá nhiều người đựng xe đứng trước cổng trường đang nói chuyện rất xôm xả. Từ xa anh thấy bóng dáng của Huỳnh Đạt đang đứng vẫy tay gọi anh lại “Hú! Đây này.”. Thu Phong chạy xe tới rồi xuống xe, lần lượt những tiếng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc cất lên “Ê thằng Phong kìa.” “Phong …” “Lâu quá không gặp nha.” “Ê thằng quỷ sao đô vậy mày! Đánh nhau chơi.”
Ký ức thời cấp hai của anh chợt ùa về. Nếu ai hỏi anh muốn trở lại quá khứ thì anh muốn trở lại thời gian nào nhất. Thu Phong không ngần ngại trả lời là thời học cấp hai. Ở đó có những người bạn thật thà, không vu lợi, không nham hiểm. Người ta thường trả lời là thời cấp ba nhưng với anh thời cấp ba của anh thật sự tẻ nhạt. Anh học trong một ngôi trường chỉ toàn là đánh nhau rồi lợi dụng nhau để sinh tồn. Ngôi trường ấy cũng là một xã hội thu nhỏ, đầy rẫy những điều tối tăm mà thời cấp hai không có. Cả ba năm cấp ba anh chả có nổi một người bạn đàng hoàng, may ra có bạn du đảng đánh nhau thì có.
Thu Phong lần lượt chào tất cả, có vài người anh nhớ mặt mà chả nhớ nổi tên nhưng anh cũng cười hà hà rồi mặt dày hỏi mày tên gì tao quên rồi.
Tuy cả lớp chưa tụ hợp đông đủ nhưng cũng phải đi trước vì không thể nào đứng đợi mãi được. Mọi người đều quyết định đi uống cafe trước.
Tại một quán café trà sữa. Bàn của nhóm Thu Phong là bàn ngồi bệt dùng những tấm nệm để lót mông. Quang cảnh của quán nhìn khá là xinh đẹp với những trang trí ngộ nghĩnh trên tường. Nhìn xung quanh một hồi Thu Phong quay sang nói với cả lớp “Nghĩ sao già cái đầu rồi đi vào cái quán này vậy?”
Lúc này một cô gái lên tiếng “Lâu lâu đi cho nó trẻ mà chú!”. Người kêu Thu Phong là chú thực ra không phải ý kêu là chú em hay gì mà thực sự gọi là chú. Cô gái ấy tên là Lan Nhi, thời cấp hai thường chơi cái trò gia đình tào lao gì ấy và Thu Phong lại vào vai chú cô gái này và họ xưng hô với nhau như vậy cho tới giờ mặc dù chả còn ai trong trò chơi lúc đó xưng hô với nhau nữa. Thu Phong quay sang nhìn “Nhi đấy à! Dạo này nhìn xinh quá ha cháu.”
Lan Nhi một cô gái cao 1m67, tóc dài mượt được cột lên theo kiểu các cô gái bên nhật. Làn da trắng mượt cộng với gương mặt dễ thương chuẩn loli mặc dù bây giờ cô đã 24 tuổi (thua Thu Phong một tuổi do thời cấp hai anh ở lại lớp và vào cái lớp này) nên nhìn cô trẻ hơn so với tuổi bản thân như gái mười tám.
Thời cấp hai lưng của Lan Nhi hơi gù nhưng bây giờ cô đã sửa được cái tật đó và ưỡn theo thói quen tạo thành một đường chữ S vừa vặn. Ngực và mông của cô thuộc dạng vừa phải nhìn vào rất có cảm tình cộng với khuôn mặt loli làm bao chàng trai muốn vô tù vì cô.
Không những xinh đẹp mà cô con học rất giỏi. Cấp ba đậu vào trường chuyên của thành phố với điểm số thủ khoa môn chuyên văn. Lên đại học cô học ngành quản trị kinh doanh ở một trường đại học danh tiếng bậc nhất thành phố Hồ Chính Minh trường RMIT trong đó có nhiều sinh viên quốc tế đến từ khắp nơi trên thế giới như Úc, Trung Quốc, Pháp, Đức, Nga, Malaysia, Singapore, Nam Phi, Anh, Mỹ và nhiều nước khác. Sau khi tốt nghiệp cô xin vào làm ở một công ty nổi tiếng trên Sài Gòn, nhưng do công ty đấy không biết tận dụng sự tài năng của cô nên cô đã xin nghỉ cách đây không lâu. Tuy là một cô gái tài giỏi nhưng từ trước tới giờ cô chưa có một cuộc tình nào vắt vai. Có lẽ vì sinh trong một gia đình danh giá lại giỏi giang nên chẳng ai dám cua hoặc là khó tính quá chăng?Cô còn có người anh chị họ học cũng không kém là Tú Anh một cô gái đa tài tốt nghiệp từ trường Đại Học danh tiếng tại Hoa Kỳ đại học Harvard chuyên ngành luật kinh doanh quốc tế. Còn người anh họ tên Hạ Vũ là một nhà khoa học trẻ tuổi từng được giải Nobel về khoa học kinh tế ở Pháp.
Lan Nhi cười nhẹ nhàng nói “Xinh đẹp cũng vậy à chú ơi …”. Thu Phong thắc mắc hỏi “Sao thế? Chuyện tình cảm à?”. Lan Nhi lắc đầu thở dài “Cháu mới nghỉ làm ở công ty tháng trước. Giờ bị thất nghiệp đang chán đời đây!”. Thu Phong ngạc nhiên, theo như anh biết nhà của cô có tài lực rất lớn, nhất là bên dòng họ của cô. Việc kiếm việc làm cho cô rất dễ, chứ đừng nói tới việc thất nghiệp.
Thu Phong liền hứng thú hỏi “Cháu làm ngành gì?” “Quản trị kinh doanh!”. Nghe xong Thu Phong vui mừng như gặp được vàng, anh đang cần người để quản lý công ty của anh. Lý do tới giờ Thu Phong chưa kiếm được ai cũng vì anh không quen biết ai với lại công ty của anh toàn đu côn du đảng nên để người quen là thích hợp nhất.
Thu Phong liền vui mừng nói “Cháu về làm cho công ty chú không?”. Lan Nhi đang chán nản chống cằm uống nước thì bỗng giật mình. Không phải do cô không có khả năng kiếm việc mới mà là cô không muốn dựa hơi gia đình. Cô chỉ muốn tự thân đứng lên, công ty cô làm vừa rồi cũng do bản thân tự xin chứ chẳng nhờ gia đình như bao ngời.
Lan Nhi cong môi lên “Công ty của chú? Cháu nhớ không nhầm chú vừa ra ngũ mà kiếm đâu ra vốn mở công ty! Mà công ty gì?”. Thu Phong vỗ ngực tự hào nói “Nói sơ qua cho cháu là công ty đa hợp. Gồm các công ty như bất động sản, bảo vệ, nhà hàng, khu vui chơi mua sắm. Trước mắt là nhiêu đó thôi!” Lời Thu Phong vừa nói ra làm Lan Nhi trợn to mắt. Theo như lời của Thu Phong thì việc anh mở công ty cứ như đi chợ vậy, đùng một cái có ba bốn công ty hợp lại.
Không tin cho lắm về thanh niên ăn chơi như Thu Phong (Theo suy nghĩ của Lan Nhi thì thời cấp hai Thu Phong là tên đỉnh cấp bại hoại, toàn đi đánh nhau rồi trốn học chả làm được tích sự gì cho đời. Được cái là rất tốt tính thôi, đó là cái thiện cảm của cô dành cho anh) liền hỏi “Chú nói thật sự?” Thu Phong vẫn nụ cười ấy “Thật sự!”. Lan Nhi vỗ tay cười tươi “Vậy được. Ngày mai cháu đến phỏng vấn luôn nhé!”.
Thu Phong lắc đầu “Không cần ngày mai. Chiều nay chú với cháu đi xem công ty, công ty xong hết rồi chỉ còn thiếu nhân sự thôi. Chiều nay đi với chú chú sẽ cho cháu đi gặp một người! À mà đổi cách xưng hô đi. Lớn rồi! Ta lớn hơn mi gọi bằng anh đi em!”. Nhi cười thật tươi “Ok! Anh Phong, hihi”.
Cả hai cùng trao đổi số điện thoại với nhau rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với những người khác. Nếu lời Thu Phong nói là thật thì Lan Nhi phải cố nắm bắt cơ hội. Theo như Thu Phong nói thì công ty chỉ đang thành lập. Chính tay cô, tài năng của cô sẽ đưa công ty đó lên tầm cỡ quốc gia với những chuyên ngành mới hơn nữa.
Tham vọng cháy hừng hừng của một cô gái bỗng chốc được thắp lên ngọn lửa hừng hựng.
Khi tất cả tụ họp đầy đủ xong cả nhóm đi thăm thầy cô cũ rồi đường ai nấy về. Không có tăng hai tăng ba gì nữa vì tất cả ai cũng có công việc của mình. Riêng Huỳnh Đạt thì chiều nay phải về lại quân ngũ gấp nên anh tranh thủ đi chơi với cô người yêu rồi. Còn mỗi mình Thu Phong với Lan Nhi là rảnh.
Cả hai cùng đi ăn trưa rồi về nhà tắm rửa. Tới chiều Thu Phong gọi là sẽ qua đón Lan Nhi rồi cả anh và cô cùng đến trước tòa nhà mà sau này nó sẽ là công ty của anh. Nhược Y đã đứng sẵn trước công ty đợi Thu Phong.
Cả hai người bước lại phía Nhược Y, Thu Phong đưa tay chào “Yo! Người đẹp, khỏe không?”. Nhược Y lạnh nhạt nhìn Thu Phong “Anh không nhận sự giúp đỡ từ tôi mà tự đi tìm người ra là kiếm cô gái xinh đẹp này sao?”. Lan Nhi vừa tới đã nghe những lời châm chọc từ Nhược Y liền “Ồ hố” Thầm trong đầu.