Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau Thu Phong cùng ông chủ Minh đi đến xưởng gỗ để làm việc.
Dù hôm qua ở nhà ông chủ Minh, Thu Phong có tắm qua nhưng anh vẫn giữ lại vẻ nhếch nhác của mình.
Theo như thông tin Thu Phong nhận được tối hôm qua, bên mật vụ đã cho người tiếp xúc gây gổ với tên trọng tài Minh Thuận nhưng hai bên vẫn chưa động tay động chân.
Và đó cũng chỉ là cái cớ cho cuộc phục kích hôm nay.
Vẫn giống như hôm qua, Thu Phong làm việc tới trưa thì vợ ông chủ Minh đem cơm đến cho hai người.
"Phúc này, chú làm tốt quá. Tiếc rằng tôi không có tiền thuê chú nếu không..." Đang ăn cơm ông chủ Minh bỗng nói với Thu Phong, sự thật là xưởng gỗ của hắn trước sau gì cũng phải đóng cửa, hắn chỉ muốn cầm cự để sống qua ngày mà thôi. Nếu không thì hắn cũng đã thuê Thu Phong vào làm việc rồi, ít nhất bây giờ hắn chỉ lo cho Thu Phong ăn uống được.
Nhưng ông chủ Minh không biết bản thân hoàn toàn đã sai. Thứ nhất Thu Phong có thân phận đặc biệt, dù được nhận vô thì chắc chỉ vài ba ngày xong việc là anh trốn đi mất tích. Thứ hai mật vụ cũng đã cho điều tra về những xưởng gỗ hay bất cứ nơi có việc làm lao động tay chân nào ở gần nơi của tên trọng tài Minh Thuận hết rồi.
Và xưởng gỗ của ông chủ Minh là nơi thích hợp nhất, chẳng những gần ngay nhà đối tượng mà ông chủ Minh cũng có một vài giao tình nhỏ với tên trọng tài. Lý do xưởng ông chủ Minh còn trụ lại được một phần cũng nhờ tên trọng tài ấy.
"Rầm rầm rầm"
"Mở cửa, mở cửa"
"Thằng con chó Thuận xuống đây tao bảo"
"Rầm rầm..."
Thu Phong đang định mở miệng nói lời khách sáo thì lúc này bỗng có rất nhiều giọng nói và tiếng ồn từ ngoài đường truyền vào tai anh và ông chủ Minh.
"Ra xem" "Ừm" Ông chủ Minh hiếu kì kêu Thu Phong cùng ra ngoài xem chuyện gì đang diễn ra. Nên biết bây giờ cũng hơn mười hai giờ trưa rồi, đa số mọi người đều đang ăn cơm hoặc đã nghỉ ngơi, mà giờ này còn có ai đếm tìm người, giọng điệu nghe như những tên du côn ngoài đường.
Thu Phong cùng ông chủ Minh đã ra trước cửa xưởng để xem coi chuyện gì đang diễn ra.
Lúc này bên kia đường đang tụ tập khoảng mười mấy gần hai chục người tuổi từ mười tám đến hai lăm đang đứng đập cửa một ngôi nhà. Nhìn bộ dạng của những tên này liền biết ngay bọn chúng không lương thiện gì cả.
Nhưng có một điều làm Thu Phong khẽ mỉm cười là ngôi nhà những tên đó đang đập cửa gọi người chính là nhà của tên trọng tài Minh Thuận.
"Ê ê. Giữa trưa nắng nóng thế này các anh tới đây gây ồn ào mất trật tự làm gì vậy?" Ông chủ Minh đi qua phía nhóm người đang đập cửa nói.
Dù gì ông chủ Minh lúc trước cũng là người trong giang hồ nên căn bản cũng chẳng sợ những thằng oắt đầu trâu mặt ngựa này. Vả lại đây cũng là nhà người quen của hắn nên hắn cũng phải đứng ra, nỡ đâu chủ nhà không có ở đây thì bọn này giở trò ăn cướp thì chẳng ai biết được.
Một tên đang đập cửa rầm rầm bỗng nghe được giọng nói của ông chủ Minh liền quay sang dùng gương mặt bậm trợn của mình nghênh mặt lên nói "Ông là thằng quái nào? Tôi đang kiếm thằng chủ nhà này không phải kiếm ông, biết đường thì tránh ra dùm".
"Mày..." "Thằng điên nào giữa trưa qua đập cửa nhà tao vậy?" ông chủ Minh tức giận định lên tiếng thì bên trong nhà tên trọng tài bỗng vang ra một tiếng nói.
"Lạch cạch" Tiếng mở khoá cổng vang lên, từ sau cảnh cống bước ra một người đàn ông cao chừng mét bảy mang vẻ mặt đầy sương gió cộng thêm mái tóc đã lốm đốm bạc.
Người đó chính là trọng tài Minh Thuận.
Hôm nay Minh Thuận đang đang quần áo để chuẩn bị đi sang nhà chiến hữu cũ đánh cờ uống trà như mọi khi. Nhưng không ngờ chưa kịp đi thì phiền phức lại kéo tới làm hắn thầm hô xui xẻo, hôm qua uống cafe đã gặp phải một thằng đáng tuổi cháu mình kiếm chuyện đã vậy hôm nay lại gặp lũ này làm hắn chẳng biết nói gì với lũ trẻ thời nay.
Thấy chủ nhà bước ra thì tên lúc nãy gây với ông chủ Minh liền không quan tâm tới hắn nữa, quay sang nói "Ông tên Thuận sẹo đúng không?". "Đúng thì sao?" Minh Thuận ngông nghênh trả lời.
Từng là một tên xã hội đen Minh Thuận cũng có cái ngông của mình, cho dù đã về hưu những không để cho lũ đi sau bố láo với những người đi trước như hắn được.
"Lên!" Trả lời cho câu nói của Minh Thuận chỉ là một lời ngắn gọn. Tên đứng đầu vừa dứt câu hắn liền rút trong túi quần ra một cây vũ "Roẹt... cạch".
Vung cho vây vũ dài ra ngay lập tức hắn liền xông lên đánh tên Minh Thuận, lần lượt phía sau tên đó mỗi tên đều rút trong người ra một cây típ hay một cây vũ và hoàn toàn không mang theo đao kiếm.
Minh Thuân thấy đòn tới chỉ vừ kịp đưa cánh tay ra đỡ một cái. Hắn nhăn mặt chịu đau, bước chân hẳn ra ngoài kéo cổng đóng lại. Làm gì thì làm hắn cũng không muốn liên luỵ tới vợ con mình ở trong nhà và hắn cũng không ngờ mấy kẻ choi choi trước mắt này nói đánh liền đánh chẳng giải thích gì cả.
Minh Thuận đẩy tên vừa đánh mình ra rồi chạy về hướng khác, vô tình ngay hướng ông chủ Minh đang đứng. Trong ẩu đả kị nhất là bị dồn vào góc tường, rất khó để xoay sở.
Thấy Minh Thuận ôm đầu từ trong đám người chạy ra, ông chủ Minh không biết từ khi nào trong tay đã cầm hai cây gỗ, vừa lúc Minh Thuận chạy lại ông chủ Minh liền đưa cho hắn.
Có vũ khí trong tay thì ngay lập tức Minh Thuận và ông chủ Minh hai người xông vào nhóm gần hai mươi thanh niên ẩu đả. Riêng Thu Phong thì bị bỏ xó chả ai thèm ngó tới, vừa nãy để tránh phiền phức cho Thu Phong, ông chủ Minh có lòng tốt dặn anh vào trong xưởng để tránh bị vạ lây.Thấy ông chủ Minh tình nghĩa như vậy Thu Phong cũng không đành lòng muốn vào giúp nhưng rồi lại thôi, vì bây giờ chưa phải lúc thích hợp, cứu người lúc này cũng không có nghĩa lý gì.
Nhưng có một điều ông chủ Minh lẫn Minh Thuận không biết rằng gần hai mươi người trước mắt này hoàn toàn không dễ chơi như họ nghĩ. Mỗi người trong nhóm người kia đều là những học viên trong mật vụ, từng người trong đây thân thủ yếu nhất cũng có thể một địch ba.
Dù vậy đây cũng chỉ là nhiệm vụ, tới đây mục đích chính vẫn là để Thu Phong ra tay cứu người, họ cũng không làm quá tới mức đánh cho đối phương nhập viện.
Khi Minh Thuận vừa lao lên đánh về phía một kẻ trước mặt thì bất ngờ hắn vừa vung cây lên lại bị một đạp ngang hông làm ngã lăn đùng ra dưới đất.
Vừa ngã ra hắn ngay lập tức đập cây vào mắt cá chân của kẻ gần nhất. Tên bị đánh trúng mắt cá chân đau đớn ngã nhào về phía trước ngay đúng nơi Minh Thuận đang nằm, không chịu thiệt thòi hắn liền vung ống típ vào người Minh Thuận.
Thấy vậy Minh Thuận liền lăn sang chỗ khác nhưng vẫn không kịp, một gậy đó nằm trọn vẹn trên lưng hắn.
Minh Thuận cũng không ngờ những kẻ mà hắn cho là chưa đủ tuổi ra đời lại chơi ăn liều tới vậy. Hắn gượng ép đứng dậy, dù sao một đòn đó vào lưng vẫn tiếp nhận được. Nếu không chịu được thì những năm tháng trước kia của hắn có mà vứt cho chó gặm.
Nhưng vừa đứng lên thì Minh Thuận không biết mình đã bị bao vây từ lúc nào. Bảy tên bao vây Minh Thuận liên tục vụt cây vào người hắn. Vừa chịu đòn Minh Thuận cũng liều chết xông lên đập một gậy vào đầu tên bên cạnh, nhưng không ngờ hắn cúi xuống né được, chưa kịp phản ứng Minh Thuận lại bị đạp một cú vào bụng ngã lăn quay ra một lần nữa.
Bên kia ông chủ Minh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hắn bị đánh cho tới nổi cả người toàn máu. Nếu nói mật vụ chỉ làm nhiệm vụ thôi tại sao đánh ác vậy? Nhưng cũng phải hiểu cho họ, nếu không làm vậy thì chả ai tin.
Nhưng Thu Phong đứng kia lại thấy ánh mắt của một tên trong nhóm người đó đầy vẻ độc ác. Cũng chính tên đó đạp Minh Thuận ngã lăn ra thì hắn liên tục dùng cây vũ vụt liên tục vào người Minh Thuận một cách điên cuồng.
Lần này Thu Phong không đứng nhìn nữa, ngay lập tức anh lao đến.
Minh Thuận bị đánh tới nổi không thể đứng lên, tên kia cứ đánh hắn liên tục vào người làm Minh Thuận chỉ biết vừa ôm đầu vừa chịu đau lăn sang chỗ khác.
Khi lăn ra khỏi tầm đánh của tên đó, Minh Thuận chống hai tay xuống đất định ngồi dậy thì tên kia chạy lại sút một cú đến ngay mặt hắn.
"Bụp, bộp.."
Bàn chân gần đá tới mặt Minh Thuận thì lúc này lại bị một bàn chân khác đá văng ra. Không dừng ở đó, bàn chân ấy còn bồi thêm một cú ngay bụng đối phương.
Thu Phong ra chân cản đòn vừa rồi cũng thầm giật mình, lực của tên này không hề yếu, theo như Thu Phong thì đòn đá vừa rồi hắn dồn hết lực vào, nếu như Thu Phong không cản thì chỉ cú sút đó cũng khiến cho tên trọng tài Minh Thuận ít nhất là xuất huyết não.
Tên kia bị đá văng ra liền dừng lại cay độc nhìn Thu Phong, thấy vậy anh chỉ nhìn hắn rồi lắc đầu nhè nhẹ ý rằng chuyện vừa rồi không nên quá tay. Bản thân Thu Phong cũng thầm bực mình, nếu như anh không cản kịp thì vụ này coi như vứt.
Dường như tên đó không quan tâm đến hành động của Thu Phong, hắn lao đến vung cây về phía anh. Nhận thấy ánh mắt của đối phương thì Thu Phong biết thằng này điên rồi, nó đánh về phía anh hoàn toàn dùng hết lực.
Thu Phong nghiêng người né, cùng lúc anh móc bàn chân trung ngay mặt đối phương. Dính đòn tên đó lùi ra nhưng vẫn không hề hần lại tiếp tục lao đến.
Vừa rồi hoàn toàn Thu Phong không dùng lực, vì đây là người của mình, nếu anh quá tay sẽ xảy ra chuyện không hay.
Lần này hắn lại tới một đòn nữa, đòn này ngay thái dương Thu Phong. Anh hơi nhún người xuống làm cây vũ vụt vào khoảng không, ngay lúc này Thu Phong lại thấy một cái đầu gối ngay trước mặt mình.
"Xoẹt..." Thu Phong vừa kịp nghiêng đầu qua một bên, nhưng vẫn bị xoẹt ngang ngay má. Ma sát làm một bên má của Thu Phong cảm thấy nóng ran.
Bây giờ Thu Phong thực sự điên rồi, nếu để cho thằng này tiếp tục đánh chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện.
Nhưng tên đó lại không biết cứ tưởng là mình hay, tiếp tục một cú đấm móc bằng tay trái ngay huyệt thái dương của Thu Phong.
Đấm vừa tới Thu Phong gạt phăng tay hắn xuống "pặc". Anh hừ lạnh một tiếng, tay nắm thành đấm siết chặt lại thục một phát ngay bụng tên kia khiến cả người hắn nhấc bổng bên, chân không chạm mặt đất.
Buông tay ra Thu Phong để tên kia gục xuống, miệng hắn bây giờ đầy nước miếng, và hiển nhiên hắn đã bất tỉnh do đòn vừa rồi.
Xử lý xong tên này Thu Phong lập tức đánh văng những tên khác. Gần hai mươi người bị Thu Phong đánh cho chạy toán loạn trong vòng một phút. Đó là do bản thân anh đã nương tay, nếu không chỉ với mười mấy tên nghiệp dư này sao chạy khỏi tay Thu Phong được.
Cũng có một việc Thu Phong không biết là sự điên cuồng vừa nãy của tên kia hoàn toàn có lý do.
Vừa rồi khi Minh Thuận lần đầu ngã xuống, hắn đã đánh một gậy vào mắt cá chân của một tên. Do không cẩn thận tên đó đã dính đòn và làm mắt cá chân của hắn nứt ra, máu chảy lênh láng, ít nhất cũng bó bột mấy tháng trời.
Trùng hợp tên đó chính là bạn thân của tên nổi điên vừa rồi, vì muốn trả thù cho bạn mình nên hắn cũng đã quên mất nhiệm vụ của mình.
Chuyện này khi xong nhiệm vụ thì Thu Phong mới biết được. Bây giờ anh chỉ biết là mình đã thuận lợi tiếp cận đối phương.