Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Đô Thị Quỷ Vương
  3. Chương 7 : Về Đồn !!!
Trước /182 Sau

[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương

Chương 7 : Về Đồn !!!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thu Phong giải quyết xong tên thanh niên, nói đúng hơn là chơi đùa xong quay sang nhìn nhóm người vừa rồi cầm đồ lao về phía mình “Chúng mày “ Thu Phong chỉ vào tất cả “Lên hết một lượt hay lên từng thằng? Tốt nhất lên cả đi mất công lại bảo tao ăn hiếp … Khặc khặc..” Thu Phong cười một cách quỷ dị khiến người ta sợ.

Cả nhóm người nhìn nhau rồi nhìn qua nhìn lại xung quanh, rồi tất cả bỗng nhiên gật đầu. Một người trong số đó đứng ra “Lên hết đi, ở đây có bao nhiêu người mà sợ hắn “ Vừa nói vừa chỉ vào Thu Phong, chỉ thấy Thu Phong đứng đó nhún vai. “Anh ơi, đánh chết tụi mất dạy đó đi” Một tiếng nói như muốn đứt hơi la lên. Đó là Hà Hải, dù đang nằm chèm bẹp nhưng thấy Thu Phong tới nó như được uống thuốc kích thích cố gắng gào rống.

“Mày cầm mồm “ “Bốp” Một tên đứng gần Hà Hải thấy cậu vẫn còn la hét được liền tiện chân sút một phát vào đầu thằng nhỏ. “Đừng …” Thu Hương đứng cách đó không xa la lên, cô vùng vẫy chạy về phía em mình. Tên thanh niên vừa đánh Hà Hải thấy một em xinh tươi lao tới hắn cũng chả ngần ngại giơ cây cậy đánh về phía cô.” Ế ế, sao lại đánh phụ nữ như thế!” Thu Phong từ lúc nào đã đứng phía sau tên đó. Thu Phong giơ bàn tay lên “Cháttttttttttt..” một cú táng trời giáng của Thu Phong đánh ra. Tên vừa rồi lãnh trọn cú bay thẳng sang một bên đập mình vào khúc cây gần đó rồi nằm bất động luôn.

Thu Phong nhìn sang rồi lại quay lưng về phía nhóm người cầm vũ khí, mặc kệ Thu Hương đứng đó ngơ ngác nhìn Thu Phong. Suýt nữa thì cô đã bị tên vô lại kia đánh trúng, may mà Thu Phong xuất hiện kịp thời (Các bác đừng thắc mắc tại sao một người bình thường lại bỗng nhưng xuất hiện bất thình lình như thế. Chỉ là Thu Phong có cặp chân quá nhanh đi, mang theo cái quần 200kg mà vẫn di chuyển chạy nhảy nhẹ nhàng được thì tháo ra nhanh tới cỡ nào. Lúc này Thu Phong không có mặc cái quần đó nhé)

“Lên đi” Thu Phong nhìn về phía nhóm người ngoắc ngoắc tay. “Chém chết nó anh em, báo thù cho đại ca “ Tất cả rống lên lao về phía Thu Phong, còn Hà Hải dù bị lãnh thêm một cú sút đến mắt mũi không thấy vẫn ráng gượng đầu dậy để xem anh của Thiên Long ra tay.

“Hắc hắc …” Thu Phong cười quỷ dị rồi đạp mạnh một cái trên mặt đất, chúi người về phía trước.. “Vù…” “A …. Rắc, rắc … “ Vô số tiếng xương gãy rợn người vang lên. Thu Phong như một con sói lao vô bầy cừu có vũ khí. Người bất ngờ nhất vẫn là Thiên Long, nó không nghĩ người anh của mình lại lợi hại như thế, lợi hại như thế.Người anh bảy năm trời gặp lại thật bá đạo, trước giờ Thiên Long chưa từng thấy ai lợi hại như anh hai của mình. Trước giờ nó chỉ nghĩ anh mình đánh được vài ba người thôi, dù gì cũng là đặc công mà, nhưng nó đã lầm! Chả lẽ đặc công ai cũng lợi hại như vậy sao? Nếu nó nghĩ vậy thì sai lại càng sai.

Người đứng trước mắt nó là một nhân vật nguy hiểm cấp độ quốc tế nếu được thả ra ngoài, lý do đó có lẽ những người có quyền lực của đất nước này đều biết. Trong một điều kiện phát triển tốt Thu Phong còn có thể mạnh hơn lúc này. Một con thú hoang tiềm ẩn.

Thể lực của Thu Phong cao nhất là có thể chạy bộ với tốc độ 20km/h trong vòng 28 tiếng, tốc độ tối đa lên đến 160km/h nhưng chỉ với một khoảng cách nhất định, cậu không thể duy trì lâu dài. Tốc độ 100km/h thì khoảng thời gian duy trì là 10p, sau 10p sự ma sát giữa các khớp cơ đốt cháy các dịch trong khớp xương nên qua 10p sự ma sát sẽ bào mòn xương của cậu nên không thể duy trì lâu hơn. Tổng trọng lượng Thu Phong có thể mặc lên người mà vẫn hoạt động bình thường là 500kg (300kg với bộ áo, 200kg với quần) hợp kim được trang bị trong bộ đồ Thu Phong là hợp kim Ossmi với 22,48 trên 1cm3.Thu Phong có thể bơi với tốc độc 25 hải lý/h trong vòng 10 tiếng. Độ cứng cơ thể Thu Phong đến nỗi dùng một con dao quân đội mà chỉ có thể đâm xuyên qua da thịt cậu 5mm. Sức chiến đấu cá nhân của cậu được xếp hạng B – trong bảng xếp hạng sức mạnh của người dị năng, Sức chiến đấu S+(cao nhất) đối với người bình thường. Chỉ số đó của Thu Phong chỉ là luyện tập thuần túy không qua các dược liệu hay bài tập đặc biệt nào, chỉ có cậu tự ra các bài tập riêng cho mình và luôn thách thức giới hạn bản thân.

Thu Phong một mình tung hoàng trong đám người như chốn đi chơi cho đến khi ngưới thứ bảy bị Thu Phong bẻ gãy cánh tay thì bỗng anh dừng lại. Thu Phong thở ra một hơi rồi nghĩ “Quên mất mình vừa mất tư cách làm quân nhân, đánh lũ này tàn phế hết có mà vỡ mồm “ Sau đó Thu Phong chỉ đánh cho bọn chúng ngất đi.

Năm phút sau cả nhóm người đã bị một mình Thu Phong đánh cho tan nát. Người cuối cùng còn đứng đó là một con đàn bà, không phải nói là một con phò. Nó đứng đó mắt trợn lên, bất chợt thấy Thu Phong liếc mình cô ả liền như nghĩ được cái gì nó chạy lại phía Thu Phong quỳ xuống khóc lóc van xin “Anh ơi em không biết gì hết. Tất cả chuyện này là do thằng khốn kia nó bắt em nghe theo, em hoàn toàn vô tội “ Vừa nói cô vừa chỉ vào tên thanh niên đang nằm ôm bộ hạ vừa tỉnh được với khuôn mặt toàn máu me. Hắn vừa tỉnh dậy nghe thấy câu đó hắn gằn giọng “ Con….Con khốnnnn…” xong lại ngất đi. Cô ả lại khóc lóc quay sang ôm chân Thu Phong nói “Đấy anh thấy rồi chứ! Chính hắn bắt em làm vậy, thân con gái em không thể cãi lại được. Anh tha cho em, anh muốn em làm gì cũng được, cả thân thể này cũng thuộc về anh “ Cô ả nói xong đứng lên vuốt ve Thu Phong rồi lại dùng ngực cạ lên cạ xuống tay của Thu Phong.

Có ngu thì Thu Phong cũng nhận ra mọi chuyện là do con ả này, anh lạnh lùng nói “Bỏ cái thân thể rác rưởi của cô ra khỏi người tôi. Không thì đàn bà tôi cũng đánh đấy. Khà khà …” nói xong Thu Phong cười khà khà giơ nắm đấm lên đe dọa, cô ả thấy vậy buông tay Thu Phong ra rụt cổ lại vì sợ. “Con khốn nạn! Mày dám kêu người đánh em bà, bà không tha cho mày “ Người vừa lên tiếng là chị của Hà Hả, Thu Hương. Cô chăm sóc cho em mình xong thì thấy cảnh con ả xớn xa xớn xác thu hút Thu Phong, cô tính để xem coi anh của Thiên Long xử lý như thế nào. Không làm thất vọng cô Thu Phong không quan tâm con ả, thấy vậy cô liền tháo đôi quốc ra chạy lại phía Thu Phong dùng quốc đánh liên tục vào người con phò kia.

“Bốp bốp … Này thì kêu người đánh em bà này, này thì uy hiếp trẻ con này. Con khốn nạn, bà đánh cho mày chết “ Có lẽ do bức xúc từ nãy đến giờ mà không làm được gì Thu Hương đã dồn hết tất cả sự bức xúc vào con ả kia. “Á… Á … Tha cho … em đi…chị” Thu Hương đánh chưa đã còn giật tóc của cô ta, rối tung cả đầu lên. (Nói chung loạn lắm không diễn tả cảnh này nữa:v). Thu Phong cũng đứng hình với Thu Hương, anh đang nghĩ chuyện quái gì xảy ra vậy?

Hai phút sau Thu Hương vẫn cứ đánh đập con ả kia mặc dù cô đang thở hồng hộc ra đấy. Đến đây Thu Phong không thể nhìn được nữa, cô ả kia bị đánh đến không còn nhận dạng ra được nữa, nếu đánh tiếp có thể chết người. Thu Phong thì không sao chứ để một phụ nữ mà giết người thì hình ảnh đấy sẽ ám ảnh cô ta cả đời. Thu Phong lại gần Thu Hương vẫn đang phát tiết đến đầu tóc bù xù.

“Thôi được rồi! Được rồi, cô ta bị đánh đến ba má nhìn không ra cô còn đánh nữa là chết người đấy “ Thu Phong lại gần vỗ vai Thu Hương, dường như cô ta không để ý đến Thu Phong liền gạt tay anh ra đánh tiếp. Thu Phong cũng đến thua với cô gái này “Này này! Bơ tôi à? Này? Cái con nhỏ này lỳ thế:@ “ Thu Phong hết cách bèn lại sau lưng Thu Hương dùng hai tay kẹp lấy vai Thu Hương lôi ra. Thu Hương lại la lên “Buông tôi ra, tôi phải đánh nó! Đã bảo buông ra mà!” Hương dãy đành đạch khi bị Thu Phong nhấc bổng lên không. Thu Phong lắc đầu “Con gái gì mà dữ thế không biết!”, Thu Hương dù bị Thu Phong nhấc bổng lên chân cô vẫn cố vung qua vung lại đạp trúng mặt con ả vừa ngốc đầu dậy kia, khiến ả lại lăn thêm một đoạn nữa.

Hết cách Thu Phong bế thẳng Thu Hương lên rồi quay người ôm cô lại. Bỗng Thu Hương đang gào thét lại im lặng. Cô bất ngờ! Vì đây là lần đầu cô bị người khác ôm như thế này. Bắt đầu cô rưng rưng nước mắt, không kìm chế được cô khóc òa lên và ôm chặt lấy Thu Phong “Huhu! Sao tôi vô dụng thế này! Đến em trai của mình cũng không bảo vệ được, nhìn thấy nó bị đánh tôi như cảm thấy da thịt mình bị cắt mà không thể làm gì … Làm sao mà ăn nói với ba mẹ đây.. Huhu”

Thu Phong cũng bất ngờ với cô gái nãy. Vừa nãy còn rầm rầm đòi sống đòi chết đánh người ta, bây giờ lại khóc thút thít như con nít. Thu Phong đần mặt ra, con gái là một sinh vật không thể hiểu. “Oa oa oa … huhu “ Thu Hương lại gào lên khóc, Thu Phong hết cách bèn vỗ vỗ vào lưng cô “Thôi nín đi. Ngoan ngoan, có tôi ở đây không ai làm hại cô đâu”. Thu Hương nghe được câu đó bấc giác cô lại ôm Thu Phong mạnh hơn. Được Thu Phong ôm cô cảm thấy rất an toàn.

Cách đó không xa Thiên Long đang đỡ Hà Hải đứng dậy, Hà Hải dù bị đánh cho bầm dập vẫn nở một nụ cười nói với Thiên Long “Có vẻ vụ mai mối của tao với mày thành công rồi nhỉ? Không uổng công bị đập nãy giờ”. Thiên Long gật đầu tỏ vẻ không quan tâm, bây giờ việc cậu quan tâm là khi về ông anh sẽ xử mình ra sao.

“Ò e, ò e ….” “ Két …” “Cảnh sát đây, tất giả giơ tay lên “ Lực lượng công an ập tới. Thật ra họ đã biết chuyện lâu rồi, nhưng lệnh cấp trên đã ra là không được nhúng tay vào cho đến khi vụ việc kết thúc. Dù có trẻ con cùng con gái ở đó, lực lượng cảnh sát đã rất muốn lao vào cho đến khi Thu Phong xuất hiện.

Một viên cảnh sát bước ra nói “Giải tất cả về đồn! Trừ phụ nữ thì thả họ về “ ….

(Thật sự là lịch học của mình rất là kín. Ăn xong mình lao vô viết cho đủ chương để các bạn đọc. Mọi người có thể ủng hộ mình bằng cách đề cử hoặc đánh giá 10 sao. Đó là nguồn động lực cho mình viết thường xuyên hơn. Cũng sẽ có chương thêm cho các bạn vào những ngày lễ. Các bạn có thể để bình luận của mình tại cmt nhé. Thân ái và quyết thắng)

Quảng cáo
Trước /182 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Copyright © 2022 - MTruyện.net