Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bữa ăn, Lâm Ngọc Đình không tự chủ được khen ngợi Sở Thiên rất nhiều lần. Gần như là đã kể toàn bộ những sự tích huy hoàng ở trường của hắn. Còn Lâm Ngọc Thanh cũng chú tâm nghe, dù những điều này không thể hiểu được bản chất nhưng cũng có thể biết được một chút tính cách của Sở Thiên. Nhiều năm nhìn mặt mà nói chuyện, điều tra giám sát đã luyện cho ông một đôi hỏa nhãn kim tinh.
Khi Lâm Ngọc Thanh nghe được chuyện Sở Thiên được điểm tối đa trong kỳ thi học kỳ, cùng với việc thống soái 36 học sinh kém, trong lòng ông không khỏi chấn động mạnh. Nếu như Sở Thiên chỉ là thi được điểm cao thì ông không để ý nhưng muốn đạt điểm tối đa thì cần kiến thức và cả sự cẩn thận tuyệt đối. Nếu không rất dễ có một vài chỗ sai sót. Mà Sở Thiên có thể chỉ huy đám 36 học sinh kém có thể nói lên mị lực của hắn. Nếu không sao 36 học sinh kia lại nghe lời hắn tới vậy? Một người trẻ tuổi mang tâm tư kín đáo lại có mị lực đến vậy nếu tốt thì sẽ là trụ cột quốc gia, còn không sẽ là ác ma của xã hội!
Lâm Ngọc Thanh cười nói:
- Sở Thiên, thành tích học tập của cháu tốt như vậy, cháu đăng ký thi vào trường nào?
Sở Thiên cười cười nói:
- Chú Thanh, cháu cũng chưa nghĩ ra, cũng không biết trường đại học nào tốt. Không bằng chú chỉ bảo cháu một lần?!
Lâm Ngọc Thanh suy tư một chút rồi nói:
- Thành tích của cháu tốt như vậy, ta đề nghị cháu thi vào đại học Thiên Kinh tốt nhất cả nước. Nơi đó là gốc rễ của thủ đô, linh khí tụ hội, nhân tài tập trung. Tại đó cháu có thể kết giao với công tử quyền quý, cũng có thể làm quen con cháu bần hàn. Người ưu tú đương nhiên muốn chơi với người ưu tú, như vậy con đường về sau sẽ rộng thênh thang, tiền đồ vô lượng.
Sở Thiên có phần hứng thú nói:
- Thật sao? Vậy cháu xin nghe lời chú Thanh, đăng ký vào đại học Thiên Kinh.
Kỳ thật trong lòng Sở Thiên cũng sớm đã ngưỡng mộ đại học Thiên Kinh. Nơi đó có phong trào học tập tốt, phong cảnh như vẽ, quần anh tụ hội. Nếu muốn ngạo thế, chỉ cần đứng vững hô mưa gọi gió ở đó vậy mọi thứ đều không còn xa.
Lâm Ngọc Đình đột nhiên chen lời:
- Con cũng muốn học ở gần đó, chỉ như vậy con mới có thể thường xuyên bắt Sở Thiên nấu cơm.
Trong lòng Lâm Ngọc Thanh hiểu rõ Lâm Ngọc Đình muốn ăn đồ Sở Thiên làm là giả, muốn thường xuyên gặp mặt mới là thật. Nhưng Lâm Ngọc Thanh cũng không nói thẳng ra, cứ để mọi chuyện tự nhiên, mà nếu như vậy khi Ngọc Đình xa mình sẽ an toàn hơn.
Lâm Ngọc Thanh ăn một miếng thịt bò, nói:
- Sở Thiên, miếng thịt bò này sao lại mềm, ngon vậy. Cháu đã cho cái gì vào sao?
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Cũng không phải cho thứ gì vào, chỉ là cho thêm một ít cà rốt và ớt xanh cắt nhỏ, sau đó đổ rượu vào, như vậy có thể gia tăng mùi vị, hơn nữa càng thêm ngon miệng.
Lâm Ngọc Đình thì thào:
- Không trách hôm nay mình ăn nhiều như vậy, tất cả đều do bạn làm hại, đã phá vỡ kế hoạch giảm béo của ta.
Mọi người cười lớn, bầu không khí vô cùng hòa thuận.
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới chị Mị, lúc này mới cẩn thận liếc nhìn Lâm Ngọc Thanh. Lâm Ngọc Thanh ước chừng bốn mươi, tóc ở thái dương đã có vài sợ bạc, lông mày đen nhánh, gọn gàng, đôi mắt có thần. Khi ông nhìn người khác thì rất tập trung, chắc đó là thói quen nghề nghiệp. Khi mỉm cười Lâm Ngọc Thanh lộ ra một hàm răng trắng bóng, nói chuyện tuy ôn hòa nhưng trong giọng lại toát ra một cỗ khí phách mạnh mẽ. Thảo nào tội phạm lại sợ ông ta như vậy. Ngón tay thon dài, cử chỉ chừng mực, đúng là một nam nhân mẫu mực trong lòng các cô gái, trách không được chị Mị vì ông ta mà gây dựng một quán rượu ở Nghi Hưng, đau khổ chờ đợi.
Lâm Ngọc Thanh thấy Sở Thiên bình tĩnh nhìn mình, cười cười nói:
- Chẳng lẽ lão già như ta lại đẹp hơn Ngọc Đình sao?!!
Sở Thiên vội vàng mở lớn mắt, cười nói:
- Phải gọi là trên người chú Thanh có một khí chất mạnh mẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của cháu.
Lâm Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Già rồi, đã không được như xưa. Đúng rồi, Sở Thiên, về sau cháu muốn làm người như thế nào?
Thần thái Sở Thiên sáng láng, mạnh mẽ nói:
- Đội trời đạp đất, ngạo thế mà đứng.
Sở Thiên không có nói ‘Cả đời vinh hoa’ vì sợ rằng Lâm Ngọc Thanh cho rằng quá phàm tục.
Lâm Ngọc Thanh nhìn hai mắt Sở Thiên sáng ngời, không chút hoài nghi năng lực của hắn, gật đầu khen ngợi. Người này về sau nhất định sẽ trở thành trụ cột quốc gia, chỉ cần gặp gió sẽ hóa rồng.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Ngọc Đình bưng một bình trà ngon, sau khi uống mấy chén thì Sở Thiên liền đứng dậy xin phép ra về. Lâm Ngọc Đình giật mình, nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, bạn không ở lại nói chuyện sao? Về sớm như vậy làm gì?
Lâm Ngọc Thanh cũng nói:
- Đúng vậy, Sở Thiên, ngồi thêm một lúc nói chuyện với chú.
Sở Thiên cười nói:
- Chú Thanh, xin để hôm khác vậy. Hôm nay cháu còn phải tới gặp một người bạn, tránh cho người đó cô đơn đón giao thừa.
Lâm Ngọc Thanh ngẩng đầu, lơ đãng hỏi:
- Hả? Đi gặp bạn sao? Sao người đó không trở về nhà lại ăn tết một mình. Sao cháu không bảo bạn tới đây ăn cơm luôn.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Cô ấy là bà chủ quán rượu Vô Ưu, tên là Mị. Núi cao nước sâu, đường đi gập ghềnh, rất khó trở về.
Quán rượu Vô Ưu? Mị?
Cánh tay đang châm trà run lên, Lâm Ngọc Thanh ngẩng đầu, muốn từ trong ánh mắt Sở Thiên nhìn ra điều gì đó, nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực. Người trẻ tuổi này lộ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên khiến cho người khác không thể đoán được hắn đang suy nghĩ những gì. Lâm Ngọc Thanh biết có lẽ Sở Thiên đã chuyện giữa mình và Mị Nương, nếu không thì Sở Thiên cũng sẽ không nói “núi cao nước sâu, đường đi gập ghềnh, rất khó trở về”. Chẳng qua có một điều khiến Lâm Ngọc Thanh cảm thấy kỳ lạ là sao với tính cách của Mị lại tâm sự với một học sinh? Chẳng lẽ mị lực của Sở Thiên lớn tới vậy, có thể khiến người quen biết mở lòng.
Lâm Ngọc Thanh nhấp một ngụm trà, ánh mắt có phần áy náy:
- Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Một nữ nhân xa quê sinh sống đúng là không dễ, bạn cháu có khỏe không? Đã quen với cuộc sống ở Nghi Hưng hay chưa?
Sở Thiên lắc đầu, thở dài nói:
- Hiện giờ vẫn tốt. Cô đem tất cả thương cảm hòa tan vào trong rượu, để cho quán rượu Vô Ưu sinh ý rất tốt. Nhưng một nữ nhân cho dù thông minh, tài giỏi, thanh nhã tới đâu, khi trong lòng bị giày vò, cô đơn thì sớm muộn cũng sẽ khô héo tàn lụi.
Lâm Ngọc Thanh nghe câu này có chút xúc động, muốn lập tức lao đi tìm Mị Nương. Nhưng nhìn di ảnh trên vách tường, lại nhìn Lâm Ngọc Đình chưa lập gia đình, cố kiềm chế cảm xúc, nói:
- Sở Thiên, đã sắp sang năm mới, có lẽ cháu nên mang một ít đồ cho bạn. Chỗ ta có hai hộp bánh ngọt, cháu thay ta tặng cho người bạn đó, chúc phúc người bạn đó, bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý.
Lâm Ngọc Thanh lấy hai hộp bánh hoa quế đóng gói rất đẹp từ trong tủ lạnh ra. Lâm Ngọc Đình tò mò hỏi:
- Cha, sao con không biết trong nhà có hai hộp bánh hoa quế vậy?
Sở Thiên không từ chối. Hắn biết rõ hai hộp bánh này là dành cho chị Mị. Bất kể như thế nào, đêm nay chị Mị cũng sẽ được vui vẻ một chút.
Lâm Ngọc Đình nhất quyết phải đưa tiễn Sở Thiên. Khi Sở Thiên sắp rời khỏi đột nhiên cô giữ chặt tay Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, nhắm mắt lại, mình tặng cho bạn một món quà năm mới rất bất ngờ.
Sở Thiên nghi ngờ nhìn hai bàn tay Lâm Ngọc Đình trống không, từ từ nhắm mắt lại. Sau đó hắn cảm thấy một nụ hôn ấm áp lên bờ môi lạnh như băng của hắn, khi mở mắt đã thấy Lâm Ngọc Đình đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.
Mùi thơm thiếu nữ cuốn theo gió đêm, lan tỏa trong không khí.