Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Sở Thiên đang chìm trong lời Chu Long Kiếm, Chu Bá Ôn cũng đang chìm trong thống khổ.
Cuộc chiến tối hôm qua, mặc dù Soái quân tổn thất thảm hại, nhưng quân Chu gia và bang Trúc Liên thua lại càng thê thảm hơn, xuất năm nghìn quân đi tập kích Sở Thiên, bỏ chạy về không đến năm trăm người, điều này làm cho Chu Bá Ôn đau buồn không thôi, sau khi đá thúng đụng nia sau mới cầm điện thoại lên bấm số Trần Thái Sơn báo cáo.
Trần Thái Sơn dường như đã sớm nhận được tin rồi, mặc dù giọng nói có chút bi thương, nhưng sự khiếp sợ cũng không quá lâu, nhẹ nhàng thở dài trách mình đúng là coi thường Sở Thiên, nếu như không phải là bố trí nhanh hơn nửa bước, sợ là ngay cả năm trăm người đều tháo chạy không kịp, sau khi suy nghĩ đầy thâm ý hỏi:
- Bang chủ Chu, biết chỗ nào phạm sai lầm chưa?
Chu Bá Ôn suy nghĩ vài giây, thản nhiên mở miệng nói:
- Sở Thiên sức chiến đấu quá mạnh!
Trần Thái Sơn lắc đầu, dứt khoát nói:
- Mặc dù Sở thiên thông minh, Soái quân dũng mãnh, nhưng tôi có thể tính ra ý đồ chiến lược của hắn ta, khiến hắn ta khó khai triển mưu đồ, tối hôm qua thất bại mấu chốt chính là rạp chiếu phim. Nếu như không phải bom nổ làm tan rã sức chiến đấu của quân, thì lần đánh này đánh thế nào cũng không thể thua!
Ngữ khí của ông ta hàm ý trách cứ, Chu Bá Ôn cũng không phải là người ngu xuẩn. Biết Trần Thái Sơn là chỉ Trần Tú Tài làm phản, gay gắt trả lời:
- Trần bang chủ nói không sai, đều là Trần Tú Tài tên phản đồ này quá nham hiểm, nếu như không phải bang chủ muốn gã dẫn ra Soái quân, ông đây đã sớm lấy mạng của gã, càng không tổn thất con số nghìn quân!
Trần Thái Sơn thầm trách Chu Bá Ôn chốn tránh trách nhiệm. Lẽ nào quân chi viện toàn bộ đều là đồ con lợn sao? Nhiều người như vậy không ngờ lại không phát hiện ra Trần Tú Tài là tay trong? Nhưng bề ngoài lại bình tĩnh làm như ổn thỏa:
- Chu bang chủ, bây giờ chúng ta tranh cãi sai lầm thì thua cũng đã thua rồi, chúng ta không ngờ phương án A lại thất bại, vậy thì bắt đầu dùng phương án B đi!
Chu Bá Ôn im lặng một lát, lập tức mở miệng nói:
- Để đấy. Hôm nay sẽ khiến Sở Thiên biến mất!
Trần Thái Sơn gật đầu, đáp lại:
- Đợi tin tức tốt của cậu!
Sở Thiên lúc này, đang suy nghĩ lời nói của Vương Minh Hoa lúc sắp chết. Hắn biết nếu không thật có sát chiêu, Vương Minh Hoa trước lúc chết không thể đắc ý như vậy được. Nhưng Sở Thiên không thể không thừa nhận hắn thực tại nghĩ không ra Chu Bá Ôn dùng cái gì để đối phó mình, Trần Tú Tài đã tuyên bố rời khỏi quân Chu gia, dẫn bang chúng Hải Khẩu nhập vào Soái quân.
Mặc dù Trần Tú Tài trong tay chỉ có bảy trăm bang chúng tốt xấu lẫn lộn, nhưng đối với quân Chu gia mà nói lại là đả kích sĩ khí trầm trọng, đồng thời cũng khiến trong tay Sở Thiên có vốn tái chiến, hắn có tin tưởng tuyệt đối dùng hơn nghìn người xử mấy nghìn bang chúng Chu gia. Nếu như Chu Bá Ôn còn có thể trong thời gian ngắn tổ chức đánh trả thì tranh đọat của Soái quân và Chu gia ở Hải Nam rất gay cấn, không chỉ hai bên trở nên căng thẳng, bức bối, thì các bang phái khác ở Hải Nam cũng có hưng phấn và sợ hãi bên trong, dù sao xã hội đen ở Hải Nam một lần nữa lại sắp xếp lại, nếu như có bản lĩnh có dã tâm, hoặc có lẽ có thể từ trong đó tìm thấy chỗ tốt, giống như Lưu Hữu Học tham tiền thu ở Sở Thiên gần sáu triệu. Gã quả thật thành điểm trinh sát của Soái quân.
.
9h sáng, gã nhận được điện thoại của Sở Thiên, yêu cầu do thám thái độ xã hội đen đảo Hải Nam, mặc dù Lưu Học Hữu không hiểu dụng ý của Sở Thiên, nhưng gã vẫn dốc hết sức đi thăm dò, không chỉ đích thân cùng các ông lớn nói chuyện dò hỏi, còn phái thủ hạ đi đến các quán rượu dò hỏi, tóm lại đem toàn bộ năng lực của mình đi làm.
Sau ba giờ, phân tích tình hình báo cáo truyền cho Sở Thiên.
Sở Thiêm cầm tình báo Lưu Hữu Học truyền đến xem xét kỹ. Mặc dù xã hội đen Hải Nam cũng không đánh giá tốt Soái quân có thể dành thắng lợi, dù sao quân Chu gia thâm căn cố đế cùng sự ủng hộ to lớn của bang Trúc Liên, nhưng trong tận đáy lòng các bang chúng đều hy vọng Soái quân đánh bẹp quân Chu gia, bởi vì bọn họ bị quân Chu gia ép quá lâu rồi, chỗ nào bị bức ép, chỗ đó có người phản kháng.
Phần phân tích tình thế xem ra không có tác dụng thực chất, nhưng Sở Thiên lại từ trong đó bắt được tin tức hữu dụng. Chính là chỉ cần Soái quân đánh vài trận thắng lợi, xã hội đen Hải Nam sẽ hướng về thậm chí đầu quân vào Soái quân. Đến lúc đó thì không cần Soái quân ra tay, các bang chúng Hải Năm sẽ xơi tái quân Chu gia.
Giống như Tôn Trung Sơn năm đó, cuối cùng lật đổ Chính Phủ không cần tốn quá nhiều sức.
Gần giữa trưa, ánh mặt trời chiếu đầy sân. Sở Thiên lười biếng tựa vào cửa, bưng chén cơm nuốt như hổ, vốn dĩ Chu Vũ Hiên muốn xuống bếp làm nhiều món ngon cho Sở Thiên, nhưng cô gái này là thần ăn chứ không phải thần bếp, ngoài món cơm nấu chín ra, còn lại những nguyên liệu khác đều lãng phí. Sở Thiên đau lòng nhìn món chim bồ câu nướng cháy vứt vào trong thùng rác, bất đắc dĩ, Sở Thiên chỉ có thể tự mình ra tay, dùng dầu muối rang hai bát cơm, còn dùng đầu cá đi nấu thành canh. Điều này khiến cho Chu Vũ Hiên ngạc nhiên không ngừng, sau đó hắn còn cho Chu Vũ Hiên tự bưng bắt đũa đến cửa, tránh cho Chu Vũ Hiên tự cảm thấy xấu hổ, làm ngươi luôn phải chu đáo
Đang lúc ăn cơm ngắm gió cuốn mây tan, điện thoại của Sở Thiên lại vang lên dữ dội, hắn cố nuốt mấy miếng vào sau đó mới cầm điện thoại lên nghe, bên tai truyền đến tiếng cười thoải mái của Lý Thần Châu, lập tức đầy thâm ý nói:
- Thiếu soái, tôi đến Hải Nam rồi, bây giờ muốn đi gặp cậu và đón Chu tiểu thư.
Sở Thiên thở ra mấy hơi, lần này cũng thật nhanh à!
Sau khi đem địa chỉ nói cho ông ta, Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi:
- Đội trưởng Lý, một mình đến sao?
Sở dĩ hỏi vậy là vì Sở Thiên biết tính tình Chu Long Kiếm. Lão già này mặc dù nói muốn đem Hải Nam tặng cho mình, nhưng ông ta tuyệt đối không thể cho Lý Thần Châu lộ liễu đến giúp mình, nhiều lắm là muốn giở trò hoặc tiêu diệt thế lực chính trị Chu gia, cho nên hắn tin Chu Long Kiếm.
Lý Thần Châu quả nhiên cười ha ha, sau đó lập lờ nước đôi trả lời :
- Thiếu soái, lẽ nào Lý Thần Châu không đủ đối phó sao? Mặc dù tôi không thể xông vào trận đấu tranh anh dũng, càng không thể cuốn vào ân oán giang hồ, nhưng tôi lại có thể giảm bớt phiền phức không đáng có cho anh, anh an tâm ông cụ toàn bộ sắp xếp ổn rồi, hai ngày nay mai sẽ rõ thôi!
Sở Thiên cười khổ, Chu Long Kiếm có đưa mình lên đài không đây?
Sau khi suy nghĩ không có gì rõ ràng, Sở Thiên chỉ có thể an ủi chính mình, lão cáo già này không ngờ đồng ý giúp mình, bất luận thế nào đều là việc tốt. Chỉ cần mình cẩn thận nắm giữ lưỡi đao này, thì không thể bị ông ta cuốn vào âm mưu lớn, huống chi mình mạo hiểm cứu Chu Vũ Hiên vài lần, cũng nên biết báo ân chứ?
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên lại nhớ ra bữa cơm trưa.
Hai giờ rưỡi chiều, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát chạy như bay đến, dừng trước cứ điểm của Soái quân, cửa xe mở ra. Từ bên trong chen chúc hơn 50-60 cảnh sát có vũ trang, mỗi người đều súng đã lên nòng, dưới sự chỉ huy của Võ Vân Thiên, hơn bốn mươi cảnh sát cầm súng tự động đem toàn bộ cứ điểm trước sau vây lại, trên mặt viết lên chữ đụng vào bắn chết
Lúc này Sở Thiên đang cùng Trần Tú Tài bố trí kế hoạch, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Sở Thiên hơi chau mày, thản nhiên trả lời:
- Vào đi!
Tiếng cánh cửa vừa mở, Phong Vô Tình sắc mặt nghiêm trọng tiến vào, tay phải đã cầm đao, không đợi Sở Thiên mở miệng hỏi, đã hạ giọng nói:
- Thiếu soái, việc lớn không tốt rồi, Võ Vân Thiên dẫn cảnh sát xông vào, toàn bộ súng đã lên nòng, xem bộ dạng dường như muốn bắt chúng ta.
- Cái gì? Cảnh sát?
Sở Thiên sững người nói:
- Võ Vân Thiên. Chuyện gì?
- Không biết!
Phong Vô Tình lắc lắc đầu, chầm chậm nói:
- Xem ý tứ bọn họ đến bắt người.
Trong đoạn đối thoại ngắn của bọn họ, Trần Tú Tài như bị sét đánh làm cho ngu ngơ, phản ứng đầu tiên của y là Chu gia dùng đến thế lực chính phủ đến chèn ép Soái quân, trong lòng phẫn nộ Chu Bá Ôn không chấp hành quy luật giang hồ. Lập tức nhìn thấy bộ dạng của Sở Thiên bất cần, lại thán phục trong lòng, người này đúng là có chỗ dựa vững chắc có khác. Nếu thay vào gã, sớm đã mở cửa sổ chạy lấy người rồi.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng súng “pằng”, còn kèm theo tiếng kêu rên.
Trần Tú Tài giả bộ phẫn nộ, nói với Sở Thiên:
- Buồn cưới, Thiếu Soái, tôi ra ngoài xem xem việc thế nào, đám cảnh sát này không ngờ dám xông vào chỗ chúng ta, hơn nửa là Chu Bá Ôn đánh không thắng được chúng ta, cho nên dùng quan hệ để chèn ép chúng ta, cùng trong xã hội đen làm thành bộ dạng như gã ta làm mất mặt giang hồ rồi.
Không đợi Sở Thiên nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo tiếng ầm ĩ. Tiếp theo cửa phòng lại bị người phá toang ra, từ bên ngoài xông vào hơn mười mấy cảnh sát có súng. Trong đó có hai người đầu tiên lọt vào tầm mắt của Sở Thiên, bên trái chính là Võ Vân Thiên, bên phải là nữ cảnh sát xinh đẹp.
Ở giữa là chàng thanh niên cầm súng, mặt vênh váo tự đắc.
Ánh mắt của Sở Thiên dừng lại trên người thanh niên trẻ, bởi vì anh ta nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Võ Vân Thiên.
Hai bên cảnh sát còn có mười mấy anh em Soái quân. Bọn họ đỡ hai anh em bị trúng đạn ở bả vai.
Mặc dù anh em Soái quân không cầm vũ khí, nhưng sát khí và tức giận trên người lại không thua cảnh sát bọn họ, bị súng làm cho kinh sợ bọn họ cũng không đổi sắc, chỉ cần Sở Thiên hạ lệnh giết, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên.
Trần Tú Tài cũng nhận ra hai người bị thương là thân tín của mình vừa đầu quân vào.
Sở Thiên vẫy tay ngăn lại anh em Soái quân bức xúc đang muốn xông lên, sau đó lướt nhìn cảnh sát bọn họ trước mắt, đọc nhấn rõ từng chữ mà nói:
- Các ngươi là ai?
Võ Vân Thiên không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn người thanh niên trẻ:
- Anh Trương, anh đến xử lý đi!
Người thanh niên trẻ gật đầu, mặt lạnh lùng nói:
- Tôi đến để bắt người.
Trần Tú Tài nhảy đứng vụt lên, sắc mặt sầm sì, hỏi ngược lại:
- Bắt ai?
Ánh mắt người thanh niên trẻ đảo qua mấy lần, liếc về hướng Sở Thiên hừ nói:
- Sở Thiên.
Trần Tú Tài từ thái độ của Võ Vân Thiên biết người thanh niên trẻ dẫn đầu, nhưng từ xưa đến nay cầu phú quý trong nguy hiểm, thế là bước lên vài bước ưỡn ngực mà nói:
- Dựa vào cái gì mà bắt Thiếu soái? Theo cách của cảnh sát các người mà nói, bắt người phải có chứng cứ, chứng cứ tốt nhất của các người đâu? Nếu không ông đây tuyệt đối không để Thiếu soái đi cùng các ngươi.
Người thanh niên trẻ giơ tay dựng súng lục lên nói với Trần Tú Tài lạnh lùng hậm hừ:
- Ngươi là cái đồ gì? Lại dám cùng ta nói chuyện, có tin súng của ta bắn chết ngươi không?
Nữ quan cảnh sát bên cạnh ấn tay anh ta xuống, quát bảo ngưng:
- Nhạc Vân, không được tùy tiện nổ súng!
Nghe đến sự ngăn cản của nữ cảnh sát, người thanh niên trẻ không chỉ không có chút nào buông tay, mà ngược lại đem súng dí vào đỉnh đầu Trần Tú Tài, đầy thâm ý nói:
- Những bọn xã hội đen này ngày ngày vào nhà cướp của, chết mấy đứa cũng là trừ hại cho dân, mà hơn nữa có súng dí trên đầu bọn họ, thì sẽ không dám kiêu ngạo vênh váo nói chuyện cùng chúng ta.
Trong lòng Trần Tú Tài có chút run sợ, nhưng vẻ mặt như trước không có thay đổi.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đứng lên, đi đến trước mặt người thanh niên cười nói:
- Anh ta là anh em của tôi, anh em của Sở Thiên này, lời của anh ta nói chính là lời của Sở Thiên nói, các ngươi đã muốn bắt ta, thì phải cho tôi biết mục đích và chứng cứ, nếu không tôi sẽ không chỉ không cùng các anh đi, mà các anh cũng đi không được.
Người thanh niên trẻ quay họng súng lại, ha ha cười lên nói:
- Tôi sớm nghe nói Sở Thiên là một tên kiêu ngạo ngông cuồng, không ngờ hôm nay gặp mặt đúng như thế. Mặc dù ta có thể để các người chết không rõ ràng. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt nói cho anh, Sở Thiên. Tôi là Trương Nhạc Vân của sở công an tỉnh, đặc biệt đến đây bắt ngươi.
Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói:
- Tội danh!
Trương Nhạc Vân cầm súng như trước, dường như rất hưởng thụ cảm giác uy hiếp này, lạnh lùng trả lời:
- Tội danh rất lớn, lớn đến nỗi không ai có thể bảo vệ ngươi được. Sở Thiên bây giờ có người tố cáo ngươi tàn sát khách du lịch đến Vịnh ngắm cảnh, thương vong gần hai nghìn người. Bây giờ nhất định phải đưa ngươi về điều tra, nếu như dám chống lại thì xử ngay tại chỗ.
Sở Thiên hơi cười khẽ, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên là trò của Chu Bá Ôn, cũng là Vương Minh Hoa ác miệng nói.
Lời của Trương Nhạc Vân sau khi nói xong, phía sau tiến lên bốn gã cảnh sát vai rộng thắt eo, trong tay cầm còng lạnh như băng hướng Sở Thiên tiến gần tới. Những người này đều là cùng Trương Nhạc Vân trực tiếp từ sở tỉnh đến. Cho nên hoàn toàn không thấy thân phận địa vị của Sở Thiên, hơn nữa cũng không để tâm, dù sao mình cũng là người trong sở.
Sở Thiên không đợi bọn họ đến gần, giơ tay ngăn bọn họ trước nói:
- Tôi không cần biết anh là người nào, tóm lại tôi không cùng các anh về sở, hơn nữa anh thay lời tôi chuyển đến Chu Bá Ôn, đừng chơi trò trẻ con nữa, tự mình đánh không thắng lại đi tìm đại nhân, làm giảm bớt thiện cảm của tôi đối với ông ta, thậm chí hổ thẹn
Trương Nhạc Vân hơi biến sắc, lớn tiếng quát:
- Còng tay hắn ta.
Bốn gã cảnh sát như hổ nhào tới, bọn họ phải bắt Sở Thiên, anh em Soái quân không chịu được nữa, trước tiên là Phong Vô Tình tiến lên trên vài bước, chớp mắt chặn trước người Sở Thiên, đồng thời nhanh chóng ra tay quật ngược hai tên cảnh sát đằng trước nhất. Sau đó, rút ra thanh đao sáng dí vào cổ họng bọn họ, sát khí hừng hực tỏa ra.
- Không được động.
Phong Vô Tình này vừa động thủ, có thể nói một hòn đá dậy mấy ngàn tầng sóng, khiến cho phản ứng dây chuyền, trước tiên là cảnh sát đồng loạt giơ súng lên, tiếp đó anh em Soái quân cũng lần lượt đưa tay sờ vật giấu dưới áo, hai bên vung đao, dao ra khỏi vỏ, hỗn chiến bất cứ lúc nào có khả năng bạo loạn.
Võ Vân Thiên thầm kêu khổ, tự mình cũng là đến cho có khí thế!
Thấy hung hãn của Phong Vô Tình, Trương Nhạc Vân trong lòng không ngăn được sự kinh sợ, mồ hôi lạnh tự nhiên toát ra chảy xuống. Nhưng nhìn thấy Sở Thiên sau khi cười thản nhiên thì lòng lấy lại được, lần nữa giơ súng vào Sở Thiên, lớn tiếng quát:
- Sở Thiên bawtwsnghi phạm chúng tôi phải bắt, ai dám cản trở, cũng bị xử tội đồng lõa, toàn bộ dẫn đi.
Sau khi có thái độ cởi mở của Sở Thiên, Trần Tú Tài sống lưng lại thẳng lên, tay trái đặt bên đoản đao trên hông, nhìn chằm chằm Trương Nhạc Vân lạnh lùng cười nói:
- Đưa người đi? Chỉ sợ, ngươi hôm nay ai cũng không dẫn đi được, càng không nói đến dẫn Thiếu soái đi, ngươi có thể an toàn rời khỏi đây, cũng là một nghi vấn đấy?
Lời của Trần Tú Tài không ngờ như đổ thêm dầu vào lửa.
Võ Vân Thiên há hốc mồm, lại không lên tiếng.
Trương Nhạc Vân bị tên tiểu tử đầu mục bang xã hội đen coi thường như thế, lập tức giống như gà trống bị chọc giận, nhưng cùng Trần Tú Tài tính toán lại cảm thấy bị hạ thấp, thế là đem lửa giận chuyển đến người Sở Thiên quát:
- Bảo người của người toàn bộ lùi về phía sau, nếu không ông đây nổ súng, ông mày đến đây bắt người là có quyền được làm!
Nhân lúc y nói ngông cuồng khẩu súng run run, Sở Thiên chân phải tích đủ lực đạp ra, trong thế lực kìm hãm đạp ra vào phần bụng Trương Nhạc Vân, Trương Nhạc Vân như bị xe lửa lao nhanh đến, đụng trúng bên trong, cả người hai chân cách mặt đất bay xa
Sau khi đụng thương vài tên cảnh sát mới miễn cưỡng dừng lăn lộn.
Tất cả cảnh sát sững người, xã hội đen này sao nguông cuồng như thế?
Sở Thiên trên mặt nụ cười không giảm, nhưng hai mắt lại trở nên sâu thẳm. Trong mắt đen nháy lại hiện lên ánh sáng kinh hãi.
Tia sáng kia, sắc bén giống như đao lại độc như rắn rết. Nhưng đồng thời như trực tiếp đâm vào tim phổi chỗ sâu nhất. Dưới sự chú ý của Sở Thiên ép người hồn phiêu phách lạc, cảnh sát muốn xông lên giáo huấn bọn Sở Thiên, không kìm nổi rung mình một cái, trong mắt dâng lên hàn ý, hai chân không tự chủ được lui về phía sau.
Võ Vân Thiên lần nữa sắc mặt trắng bệch, ông mày thật phải ra cho khí thế đây.
Nữ quan cảnh sát phẫn nộ liếc nhìn Sở Thiên, sau đó chạy qua đỡ Trương Nhạc Vân, Trương Nhạc Vân bấm bụng đứng lên, nhưng lập tức hộc ra hai ngụm máu tươi, anh ta lau vết máu khóe miệng, từ trong tay cảnh sát rút súng hướng Sở Thiên quát:
- Khốn khiếp, mi muốn chết, ông mày bây giờ liền bắn chết ngươi.
Trong mắt Sở Thiên bắn ra sát khí, giữa hai ngón tay kẹp hai đồng xu.
Nữ quan cảnh sát lấy thân che họng súng, gắt gao cầm lấy nòng súng không bỏ:
- Nhạc Vân, anh điên rồi sao? Cứ coi như là tội trạng của Sở Thiên nghiêm trọng hơn, chúng ta cũng không có quyền làm thương hắn ta! Anh như thế này là vi phạm pháp luật! Nếu như nổ súng, thì chính là cùng loại người với Sở Thiên, tôi tuyệt đối không thể cho anh làm như vậy, chẳng sợ chết.
Trương Nhạc Vân đẩy nữ cảnh sát ra, thần kinh hô lên:
- Không được, ông đây phải diệt trừ hắn ta.
- Chỉ sợ, anh không diệt trừ được anh ta.
Tiếng của Hoành Lương từ bên ngoài truyền đến.
Trương Nhạc Vân trong lòng lửa giận, đầu cũng quay lại quát:
- Mẹ nó ai nói không diệt trừ được?
Âm thanh uy ngiêm mười phần, truyền từ xa mà như gần
- Còn bà nó, là không diệt trừ được!
Câu đáp trả này quả thật ngoài dự đoán rồi. Hơn nữa không ngờ dám đối đầu Trương Nhạc Vân, cũng không biết là dây thần kinh nào không được bình thường, duy chỉ có Sở Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười, hôm nay xem ra không cần mình giằng co rồi, có người thay mình trừ họa, nếu không cũng thật không biết phải diệt trừ Trương Nhạc Vân như thế nào.
Về phần đi đến Sở, Sở Thiên từ trước đến nay chưa nghĩ đến, hắn ta tuyệt đối tin tưởng rằng rời xa cứ điểm thì cũng sẽ bị loạt súng chết, sau đó bị Trương Nhạc Vân theo đó tìm một cái lí do tắc trách khử đi, ví như mình đoạt súng cảnh sát, bị gã ta nổ súng bắn chết. Hoặc là súng ngắn trong tay gã ta không cẩn thận cướp cò…
Tóm lại là chết không thể nghi ngờ.
Lúc này người nói từ bên ngoài đã chạy vào, chính là Lý Thần Châu phong độ mệt mỏi.
Phía sau ông ta còn có bốn năm đội viên đặc công Phi Long, thể trạng và tinh thần của bọn họ chính là đem cảnh sát bọn họ đầy ở trong phòng đẩy ra, đợi Võ Vân Thiên bọn họ quét nhìn dấu hiệu trên vai áo, liền hít thật sâu khí lạnh vào, đội viên đặc công cảnh sát Phi Long thế nào lại đến Hải Nam? Lẽ nào Hải Nam lại có nổi sóng rồi sao?
Trong lòng bọn họ, đặc công Phi Long giống như là Cẩm Y Vệ ngày xưa.
Trương Nhạc Vân khả năng bị Trần Tú Tài làm cho ấm đầu, nhìn thấy Lý Thần Châu bọn họ vào vẫn không tỉnh lại, ôm bụng đau hừ nói:
- Các người là người nào? Không thấy sở cảnh sát tỉnh đang thi hành pháp luật sao? Các ngươi có phải là muốn bao che tội ác tày trời của Sở Thiên? Nếu đúng như vậy thì ngay cả các người cũng dẫn đi.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu. Trương Nhạc Vân chết chắc rồi!
Quả nhiên, Lý Thần Châu ánh mắt bắn ra, lòng bàn tay lóe ra khẩu súng