Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài khu rừng, 1 tên hoà thượng cao cao mập mập, mặc chiếc cà sa màu đỏ , trong tay cầm 1 cây thiền trượng , cặp lông mày díu căng lên , dáng vẻ vô cùng hung hăng . đầu của cây thiền trượng có hình lưỡi liềm , chỉ về phía cô gái trẻ đang đứng ở trước mặt hắn .
Cô gái này mặc chiếc quần jean , phía trên là chiếc áo thun . chỉ là chiếc áo dường như quá rộng , đặc biệt là hiện rõ họ đã trải qua 1 cuộc rượt đuổi , tên hoà thượng cao mập tất nhiên là mệt tới nổi thở không ra hơi , còn chiếc áo của cô gái trẻ cũng có chút bừa bộn .
Tiểu Lục chạy ra khỏi khu rừng , đưa mắt nhìn tới , ánh mắt rơi vào khuôn mặt của cô gái , lập tức không còn sức để di chuyển thêm 1 bước nào nữa .
Cô gái này ngươi sáng răng trắng , khuôn mặt xinh đẹp tới nỗi rung động lòng người , lúc này làn da khuôn mặt đã đỏ phồng lên , ánh mắt trong đôi ngươi đang quay vòng , tuy đang kinh hoàng thất sắc , nhưng lại mang theo mùi vị điềm đạm đáng yêu .
Tiểu Lục đưa mắt nhìn tới , trong đầu lập tức vo ve lên 1 tiếng , nhịp tim đạp nhanh hẳn lên , trong lòng không tự chủ lẩm bẩm : “ chết rồi chết rồi , 1 mỹ nhân xinh đẹp như thế này , sao cô ta lại sợ hãi như thế này nhỉ ? trên thế gian này còn có những người ý chí sắt đá , hung ác như thế kia , để cưỡng ép 1 mỹ nhân tới bước đường này sao ?
Nghĩ tới đây , Tiểu Lục hét lớn 1 tiếng : “ này !”
anh ta từng bước từ trong khu rừng bước ra , cản ngay trước mặt tên hoà thượng , la lớn : “ giữa ban ngày ban mặt , sáng sủa càn khôn …… XX cái OO mi đấy , ta xì …..”
vừa nói được nửa câu , bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng mùi vị , thì ra trong vòng 1 năm nay , anh ta ở lại Tiêu Dao Phái , suốt ngày trò truyện với lão già Tiêu Dao Tử , bất giác đã tạo thành thói quen nói ra những câu nói văn vẻ , cách nói chuyện giống hệt như những người thời cổ xưa . lúc này vừa nói được nửa , bỗng nhiên sực nhớ lại , lại la lớn : “ hoà thượng ! mi cầm thứ vũ khi đó để ăn hiếp 1 cô gái trẻ không biết xấu hổ sao ? coi chừng tao báo cảnh sát bây giờ !”
nói xong , không ngờ anh ta từ trong túi áo móc ra 1 chiếc điện thoại di động . tuy tài sản của anh ta đa số đều để lại trong thung lũng đã từng bị Ngô Đạo Tử giam cầm , nhưng trong túi càn khôn còn có mang theo không ít đồ đạc .
Tiểu Lục 1 tay cầm lấy 1 cành cây , trên đầu cành cây còn xiên 1 con chim đã bị nướng thịt , mặc 1 bộ áo thun quần jean , chân mang đôi giầy đeo núi . tên hoà thượng quan sát 1 hồi , còn tưởng rằng anh ta là du khách đi chơi trên núi , lập tức bỏ cây thiền trượng xuống , nghiêm giọng nói : “ chàng trai trẻ hãy tránh ra , cô gái này không phải là người tốt , nó …….”
” xì , tôi nhìn ông không giống như người tốt thì đúng hơn !” Tiểu Lục lớn tiếng nói : “ ở 1 nơi hoang vu dã ngoại như thế này , ông truy đuổi 1 cô gái , rốt cuộc là đang chứa những suy nghĩ xấu xa gì đây ? chẳng lẽ ông muốn hiếp dâm hay là cướp của ? đừng tưởng ông ăn mặc giống hoà thượng , thiếu gia ta đây không tin những thứ đó đâu đấy , chọc giận ta lên , bắt ông xuống núi giao cho cảnh sát bây giờ !”
sắc mặt của tên hoà thượng bắt đầu mang theo cơn giận dữ , la lớn : “ tôi là tăng nhân của Phục Hổ tự trong núi Nga Mi này , cô gái này lén lút mò vào hậu sơn của chùa chúng tôi để ăn cắp , bị tôi truy đuổi tới đây ! cậu hãy mau chóng tránh ra , chọc giận phật gia ta đây , coi chừng đánh cậu bị thương ráng chịu đấy !”
Tiểu Lục là ai chứ ? là 1 tên vô lại không bao giờ chịu thiệt thòi , lúc này mỹ nhân bên cạnh , tất nhiên không chịu lùi bước rồi . vả lại anh ta tu hành hết nửa năm nay , đạo thuật tiến bộ không ngừng , vô cùng tự tin , 1 tên hoà thượng tầm thường sao có đủ tư cách lọt vào mắt xanh của anh ta chứ ?
Tên hoà thựơng vô cùng sốt ruột , ổng quả thật là tăng nhân của Phục Hổ tự trong núi . Phục Hổ tự là 1 ngôi chùa tương đối có tiếng trong núi Nga Mi , là địa điểm tham quan nổi tiếng , đồng thời là phật giáo chính tông ở núi Nga Mi . tên hoà thượng này cũng là 1 người tu hành , nhưng ổng lầm tưởng rằng Tiểu Lục chỉ là những tên du khách nhiều chuyện , nên không dám ra tay , cắn răng nói : “ cô gái này là ăn trộm thật đấy, bị tôi đuổi hết nửa ngày trời . cậu còn không tránh ra , tôi sẽ …….”
Tiểu Lục hừ 1 tiếng , tiến về phía trước vài bước , từ trong lòng lấy ra 1 thanh bảo kiếm dài 1 thước . thanh bảo kiếm này là thanh phi kiếm cấp thấp do Tiêu Dao Tử tặng cho anh ta , anh ta vẫn chưa thể sử dụng 1 cách thông thạo . lúc này cầm kiếm trên tay , anh ta vẫy múa vài cái : “ đừng nói nhảm nữa ! còn không mau mau bỏ chạy đi !”
Tên hoà thượng nhìn vào thanh bảo kiếm trong tay Tiểu Lục , thanh kiếm lâm râm phát ra tia sáng màu vàng mập mờ , rõ ràng không phải là thứ tầm thường , ổng lập tức nổi giận nói : “ thì ra cậu cũng là người tu luyện ! sao có thể không nói đạo lý như vậy được ! chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua danh tiếng của Phục Hổ tự sao ? chẳng lẽ tăng nhân của Phục Hổ tự lại đi lừa cậu sao ?”
Tiểu Lục “ a há” 1 tiếng , cười nói : “ tung bảng hiệu ra sao ? cái gì mà Phục Hổ tự , thiếu gia ta đây là Tiêu Dao Phái ! ta chưa từng nghe qua Phục Hổ tự của ông . có bản lãnh thì tới đây thử xem .”
tên hoà thượng giẫm chân , ổng đương nhiên là biết về Tiêu Dao Phái rồi , cả 2 cùng khai tông lập phái tại núi Nga Mi , chỉ 2 nhà phật đạo , không mấy có tình cảm mà thôi . đặc biệt là trong Tiêu Dao Phái còn có 1 tên lão quái vật đáng sợ nữa chứ , ổng tuyệt đối không dám đụng chạm tới tên quái vật đó . lúc này Tiểu Lục tung bảng hiệu ra , tên hoà thượng nổi giận nói : “ cho dù cậu là Tiêu Dao Phái , cũng không thể không nói đạo lý như vậy được ! chẳng lẽ cậu không nhìn ra , cô gái này là …….”
ổng vừa nói xong câu đó , cô gái ở phía sau bỗng nhiên kéo lấy tay áo của Tiểu Lục , hối hả nói : “ tráng sĩ cứu mạng , tôi chỉ là vào lầm chùa của họ , ổng đã đuổi tôi hết nửa ngày trời , tôi …….”
” tráng sĩ ?” trong lòng Tiểu Lục có chút kỳ lạ , sao những ngườiở núi Nga Mi đều có cách nói chuyện kỳ lạ như thế này nhỉ ? hiện giờ là thời đại gì rồi , còn có người xưng hô từ “tráng sĩ” sao ?
Trán của tên hoà thượng đã đổ đầy mồ hôi , lúc này đứng trước mặt ổng không phải là người của Tiêu Dao Phái , ổng đã phóng tới đẩy Tiểu Lục ra từ lâu rồi . nhưng mà trong Tiêu Dao Phái có 1 tên lão quái vật, đó là lão già điên nổi tiếng trong núi Nga Mi , lại thích bênh vực người của mình , nếu như dám có hành động không tôn trọng Tiêu Dao Phái , tên lão quái vật nổi điên lên , không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đấy .
“ hậu sơn của chùa chúng tôi là cấm địa , người ngoài tuyệt đối không thể bước vào đó , cho dù là Tiêu Dao Phái cũng không thể không nói đạo lý được …….” Tên hoà thượng tuy vô cùng sốt ruột , nhưng khẩu khí đã mềm lại 1 chút .
Tiểu Lục vừa định lên tiếng , bỗng nhiên từ phía xa truyền tới 1 giọng nói trong trẻo lạnh lùng .
“ hoà thượng thúi kia , mi vừa nói ai không nói đạo lý đó ?”
chỉ nhìn thấy 1 đạo sĩ có thân hình thon thả đã đứng ở phía sau lưng tên hoà thượng không biết từ lúc nào , sự xuất hiện của ông ta , giống hệt như 1 bóng ma , ngay cả Tiểu Lục cũng không nhìn rõ ổng tới đây từ lúc nào .
tên hoà thượng đột nhiên quay đầu lại , nhìn thấy tay đạo sĩ thân hình thon thả , mặc bộ đạo bào , khuôn mặt khuôn ngô tuấn tú, dáng vẻ lâng lâng như tiên , tên hoà thượng lập tức nghĩ tới tên khắc tinh của tất cá các môn phái trong núi Nga Mi , sắc mặt tái xanh , ngập ngừng nói : “ tôi , tôi , tôi ……..”
khinh Linh Tử cười lạnh 1 tiếng , bỗng nhiên giơ tay lên búng nhẹ trong không khí 1 cái , chập cheng 1 tiếng , tên hoà thượng cảm thấy 1 luồng lực cực lớn tông tới , cây thiền trượng trong tay lập tức vuột khỏi tay tung bay lên cao . sau đó phốc 1 tiếng rơi xuống đất , cắm sâu xuống đất tới mấy tấc . hoà thượng la lớn 1 tiếng , lảo đảo bật lùi về phía sau vài bước , rồi mới đứng vững , nơm nớp lo sợ nhìn vào khinh Linh Tử , trong miệng lẩm bẩm nói : “ tiền , tiền bối …….”
Trên bộ mặt khôi ngô tuấn tú của khinh Linh Tử lộ ra 1 nụ cười hung ác , thách đố nói : “ chuyện này Tiêu Dao Phái của bọn ta nhúng vào chắc rồi đấy ! mi muốn gì nào ?”
Tiểu Lục ở phía sau hí hí cười lên , nói : “ khinh Linh Tử sư huynh , cuối cùng thì su huynh cũng đã tới .”
Khinh Linh Tử nhìn vào Tiểu Lục , sắc mặt tương đối hoà thiện , cười chửi nói : “ thằng nhóc kia , càng lúc càng liều lĩnh . hôm nay lại lén lén trốn ra ngoài , còn không nhanh chóng quay về nữa , sư phụ của cậu đang tìm cậu đấy !”
Nói xong , lại nhìn vào hoà thượng , lạnh lùng nói : “ mi nói hậu sơn của bọn mi không vào được sao ? nơi đó cái gì cũng không có , 200 năm trước ta đã đi dạo ở đó 1 vòng rồi , cũng đâu có gì mới mẻ đâu chứ ?” vẫy vẫy tay , lạnh lùng nói : “ còn không mau chóng về đi , chọc điên ta lên , phóng 1 ngọn lửa đốt luôn Phục Hổ tự của các ngươi bây giờ .”
Tên hoà thượng ngơ ngác nhìn vào khinh Linh Tử , thở dài 1 tiếng , tiến tới chụp lấy cây thiền trượng , giẫm giẫm chân , lớn bước rồi đi .
Tiểu Lục há há cười nói : “ sư huynh khinh Linh Tử lợi hại quá nhỉ . chỉ 2 câu thôi đã đuổi được tên hoà thượng đó rồi .”
khinh Linh Tử mỉn cười, ánh mắt rơi vào cô gái với dáng vẻ sợ hãi hoảng hốt đang đứng ở phía sau Tiểu Lục , lạnh nhạt nói : “ ông trời có lòng từ bi , mi hãy tự lo liệu lấy . sau này đi lại trong núi Nga Mi , phải cẩn thận 1 chút .”
Nói xong , lại nhìn vào Tiểu Lục , trong ánh mắt mang theo chút vẻ ấm áp . cả năm nay ở lại trong Tiêu Dao Phái, tính cách của Tiểu Lục lười nhác tinh quái , khá hợp khẩu vị của khinh Linh Tử , khinh Linh Tử cũng chỉ đối xử biệt đãi với Tiểu Lục . ổng thở dài 1 tiếng : “ mau về đi ! sư phụ của cậu đã tìm cậu 2 lần rồi , còn không về , coi chừng bị phạt đấy !”
Nói xong , vẫy ống tay áo 1 cái , phơi phới bước đi .
Khinh Linh Tử vừa rời khỏi , Tiểu Lục quay người nhìn vào cô gái , sắc mặt cô gái đó đã tái xanh , dáng vẻ vô cùng sợ hãi , bỗng nhiên cơ thể mềm xuống không còn đứng vững nổi . Tiểu Lục nhanh chóng đỡ lấy cô ta , chỉ cảm thấy mùi hương thơm thoang thoảng chui thẳng vào lỗ mũi .
Cô gái đó cười 1 cách miễn cưỡng , trong miệng nói nhỏ : “ cám , cám ơn anh , lại giúp tôi 1 lần nữa .”
đôi ngươi của cô ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục , trong ánh mắt mang theo 1 mùi vị phức tạp . sắc mặt của cô ta trong xót thương có mang theo chút cảm kích , dường như lại có thêm 1 thứ gì đó . Tiểu Lục ngắm nhìn cô gái tới nỗi sửng sờ , tuy cảm thấy câu nói của cô gái này có chút kỳ lạ , câu nói “lại” giúp tôi 1 lần nữa . nhưng mà lúc này trong lòng đang ngẩn ngơ nên quên hỏi lại .
Khuôn mặt của cô gái đỏ dần lên , vội vã cúi đầu xuống , chỉ là mắc cỡ tới nỗi ngay cả phần cổ cũng đã đỏ lên hết rồi . giọng nói càng lúc càng nhỏ : “ anh , anh hãy buông tôi ra trước đã .”
Tiểu Lục hí hí cười lên , thả tay ra , uể oải nói : “ cô tên gì vậy ? vì sao lại bị tên hoà thượng kia truy đuổi ? cô là du khách tới tham quan núi Nga Mi sao ?”
cô gái lắc đầu , chỉ nhỏ tiếng nói: “ tôi , tôi tên là …….. Tiểu Thanh .”
Tiểu Lục càng có chút đắc ý : “ cô tên là Tiểu Thanh ? vậy thì tốt quá nhỉ , tôi tên là Tiểu Lục , tên của chúng ta khá giống nhau nhỉ ?”
đầu của Tiểu Thanh đã cúi xuống gần tới phần ngực của mình , chỉ là không dám nhìn vào Tiểu Lục . trong miệng lại nhỏ tiếng nhẩm nói lại : “ Tiểu Lục , Tiểu Lục ………” cô ta đọc lại tên đó 3 lần , hình như muốn nhớ thuộc lòng thì phải .
Nói xong , bỗng nhiên cô ta chạy ngang qua người Tiểu Lục , chỉ trong chốc lát đã biến mất trong khu rừng ở gần đó .
Tiểu Lục nhìn vào bóng lưng của cô gái , trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ .
Ua ? bộ quần áo của cô ta trông quen quá nhỉ , chiếc áo thun , và chiếc quần jean nữa , hình như trước đây mình cũng có 1 bộ giống vậy mà , ủa , ngay cả cái lỗ ở phần mông của chiếc quần jean , trông cũng quen quen nhỉ ?
anh ta suy nghĩ lung tung 1 hồi , lại thở dài vài tiếng , nhớ lại lời nói của khinh Linh Tử , mới quay người trở về Tiêu Dao Phái .
Vừa vào tới cửa đạo quán , đã nhìn thấy 3 thanh niên 2 nam 1 nữ đang đứng đó , cô gái ở chính giữa dường như đang rất sốt ruột thì phải . cô gái đó vô cùng trắng trẻo , tướng mạo cũng chỉ thuộc trung bình khá , nhưng khuôn mặt tương đối dí dỏm dễ thương , chỉ là 2 chàng trai ở bên cạnh lại mang theo dáng vẻ bực bội .
Cô gái nhìn thấy Tiểu Lục bước tới , lập tức thở nhẹ 1 tiếng , nhanh chóng hỏi : “ Tiểu Lục sư thúc , tổ sư tìm sư thúc hết nửa ngày rồi . sư thúc trốn đi đâu vậy ?”
3 thanh niên này đều là đệ tử của sư huynh đệ Ngô Đạo Tử . trước khi vì Tiêu Dao Tử nhận Tiểu Lục làm đệ tử , bồi thường cho Ngô Đạo Tử , để an ủi 3 sư huynh đệ khác , nên đã cho phép họ tự nhận đệ tử của mình .
1 năm nay , Tiểu Lục và 3 thanh niên này cùng sống trong đạo quán , chỉ là 2 chàng trai kia luôn nhìn Tiểu Lục không vừa mắt , chắc là vì Tiểu Lục tuổi tác còn nhỏ , nhưng lại được Tiêu Dao Tử nhận làm đệ tử cuối cùng, tuổi còn trẻ mà địa vị đã cao hơn họ 1 bậc , trong lòng có chút không cam tâm .
chỉ có cô gái kia , là tương đối thân thiện với Tiểu Lục .
Tiểu Lục vẫy vẫy tay , cười nói : “ cám ơn nhé , lão già Tiêu Dao Tử đang ở trong kia đợi ta sao ?”
2 chàng trai lập tức biến sắc , la lớn : “ to gan , sao mi dám xưng hô danh huý của tổ sư !”
Tiểu Lục trợn mắt trắng , lạnh lùng nói : “ mi gì mà mi , ta còn sư thúc của các ngươi đấy nhé ! vả lại , tên đặt ra là để cho người ta xưng hô , nếu không cho người ta xưng hô , đặt tên để làm gì vậy ?”
Nói xong , không thèm nhìn 2 chàng trai nữa , lớn bước bước vào trong . cô gái kia bỗng nhiên nói : “ Tiểu Lục sư thúc hãy cẩn thận , sư phụ của bọn em đều ở trong kia , hình như có chuyện lớn gì đó .” nói xong , đi theo Tiểu Lục .
2 chàng trai không biết phải làm sao , do dự 1 hồi , nhanh chóng đi theo cô gái kia .
Tiêu Dao Tử đang ngồi ở phía trên trong đại điện , nhắm mắt dưỡng sức . nhóm Ngô Đạo Tử đang ngồi yên không dám lên tiếng . chỉ là dưới sàn nhà chính giữa có 1 bịch vải gói đồ.
Nhìn thấy Tiểu Lục bước vào , Tiêu Dao Tử mở mắt ra , nhìn vào Tiểu Lục , bình thản nói : con đã về rồi ư ? tốt lấy , gói hành lý đó là của con , bắt đầu từ hôm nay , con có thể xuống núi rồi !”
Tiểu Lục hí hí cười lên , nói : “ thì nào ? cuối cùng cũng đuổi tôi xuống núi rồi hả ?”
Tiêu Dao Tử thở 1 hơi dài : “ ta tốn hết 1 năm trời trên người con , bắt đầu từ ngày mai ta phải bế quan tu luyện . không có thời gian chăm sóc con nữa , sau khi ta bế quan ,con có ở lại trong đạo quán cũng không được gì, thôi thì để con xuống núi về nhà , Tiêu Dao Phái chú trọng nhập đời tu hành , con về tới trần thế , sẽ có lợi cho con hơn .”
Tiểu Lục há há cười lớn, vui mừng nhảy cẫng lên , la lớn : “ tốt tốt tốt ! ở trên núi hết cả năm trời , chán muốn chết luôn rồi lên !”
nói xong , chạy tới kéo lấy Ngô Đạo Tử , la lớn : đi đi đi , lão già , chúng ta về nhà thôi !”
Nhưng Ngô Đạo Tử lại mang theo vẻ mặt ái ngại , hí hí cười lên vài tiếng , đôi mắt quay tròn , đầu lắc như say sóng : “ ta phải theo tôn sư bế quan tu luyện , lần này không về cùng với mi được .”