Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Độc Bộ
  3. Chương 107 : Thật ngại quá
Trước /258 Sau

[Dịch] Độc Bộ

Chương 107 : Thật ngại quá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì vậy, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nếu như thật sự nổ ra hỗn chiến, Thanh Vân Kiếm Phái sẽ lĩnh đủ hậu quả, toàn bộ đệ tử tạp dịch chắc chắn sẽ chết hết. Đây chính là nguyên nhân tại sao lúc trước lại nói rằng đệ tử tạp dịch rất dễ gặp nạn, bởi vì chỉ cần nổ ra xung đột, họ sẽ là người không may.

Mỗi khi diễn ra một kỳ thi đấu như Thất tinh luận võ, nếu không xảy ra trận xung đột nào thì mới là quái lạ, đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.

Đồng thời, vào thời điểm này, nhóm người Trần Dũng cũng xuất hiện. Hai bên lâm vào tình thế giằng co, tình thế đã căng thẳng đến mức hai bên chỉ chực lao lên sống mái với nhau. . .

Cùng lúc đó, đám người kéo đến vây tròn xung quanh đứng xem đã đông nghịt. Những kẻ cầu mong hai bên lao vào chém giết thực sự không ít, số người đó bao gồm toàn bộ các môn phái khác như Thái Huyền Môn,... Ngay cả tên con trai Môn chủ và Hàn Tuyết Cơ cũng có mặt ở gần đó để làm khán giả. Mặc dù bọn chúng nói sẽ không tham dự vào sự việc này, nhưng không nói là sẽ không tới xem. Một tiết mục hay như thế, bọn chúng làm sao có thể bỏ qua.

Vào đúng thời khắc mấu chốt. . .

"Dừng tay!"

Một tiếng gầm to khiến người cả hai bên đều giật mình. Tất cả mọi người cùng hướng ánh mắt về nơi tiếng gầm đó phát ra, muốn nhìn xem vào thời điểm này ai đến hòa giải, hoặc cũng có thể nói là muốn xem kẻ nào tới chịu chết, giờ này mà còn có kẻ dám chống đỡ cho Lăng Vân Tông.

Bọn họ nhìn thấy một kẻ vạm vỡ đen như cột nhà cháy và một thiếu niên quen mặt, hai người đó đứng ngay phía trước một chiếc Huyền Không Xa, không lẫn với bất cứ ai, chỉ cần không mù mắt là có thể nhìn thấy.

Kẻ vạm vỡ đen thui kia thì không có mấy người nhận ra, nhưng gã thiếu niên bên cạnh thì ai cũng biết, hơn nữa gã còn chính là người đã khởi xướng lên toàn bộ sự việc này.

"Bộ Tranh!"

"Thằng nhóc, ngươi vẫn còn dám đến!"

". . ."

Không sai, hai người vừa chạy tới nơi này chính là Hắc Hùng và Bộ Tranh. Có lẽ tình thế diễn ra theo chiều hướng này đã nằm trong dự tính của Lý Trí. Lão đã đoán trước được Lăng Vân Tông không dám tới chỗ Linh Bảo Tông của mình, nếu vậy thì chỉ có thể kéo đến chỗ Thanh Vân Kiếm Phái bắt chẹt, như vậy thì chẳng khác nào bắt chẹt Trần Dũng, cho nên lão mới cử người đến giải cứu.

"Vì sao không dám tới? Các ngươi không dám tới tìm gã, chúng ta tự tay đưa gã tới tận nơi, xem các ngươi có dám động đến gã hay không." Ngay lúc này, Hắc Hùng lên tiếng. Không ai ngờ tới, hắn đã không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là có thể chọc tức chết người khác.

"Hắc Đại ca. . ." Bộ Tranh khẽ gọi. Đâu cần phải kích động người ta như thế chứ, nếu không may bọn họ giận quá mất khôn, bất chấp sống chết giết ta cho bằng được thì phải làm sao bây giờ.

"Ngươi yên tâm, không có chuyện gì đâu, không cần phải sợ bọn họ. . ." Hắc Hùng mỉm cười, mang khuôn mặt vênh váo, đáp lại.

Bộ Tranh thầm nghĩ trong lòng, ngươi thì không có chuyện gì đâu, nhưng ta thì có đấy. Nếu bọn chúng ra tay, một mình ngươi làm sao mà ngăn cản nổi. Thôi được, đến lúc đó ta đành bỏ chạy chứ sao bây giờ.

Dù thế nào cũng phải tính sẵn từ đầu, đừng để đến lúc rơi vào hoàn cảnh xấu nhất rồi mới đưa ra quyết định.

"Thế nào, không dám hả, vậy chuyện này đến đây coi như chấm dứt, thực ra mọi chuyện chỉ là do các ngươi tự gieo gió gặt bão." Hắc Hùng nhìn thẳng vào người của Lăng Vân Tông, hờ hững nói.

Nếu đã là người của Linh Bảo Tông thì chẳng bao giờ cần phải sợ Lăng Vân Tông. Cho dù tất cả các thế lực môn phái của cả Thất Tinh Quốc hợp sức lại cũng chỉ đáng là coi là một thế lực không ra hồn mà thôi, hoàn toàn không thể sánh ngang với Linh Bảo Tông.

Cả môn phái Lăng Vân Tông chỉ tương đương với Thiết Mộc Đường của hắn mà thôi. Bản thân là người thân tín bên cạnh Đường chủ Thiết Mộc Đường, lại còn cầm theo lệnh bài của Đường chủ, cho dù hiện giờ Tông chủ Lăng Vân Tông có mặt ở đây, hắn vẫn có thể mạnh miệng mà nói chuyện, hoàn toàn không cần phải kiêng nể.

"Được, Linh Bảo Tông các vị thì chúng ta không dám dây dưa, nhưng Thanh Vân Kiếm Phái thì không như vậy. Cơn giận này, chúng ta nhất định xả nó ra." Trưởng lão Lăng Vân Tông Trưởng khẽ rít qua kẽ răng, "Đánh tàn phế toàn bộ người của Thanh Vân Kiếm Phái cho ta!"

Bởi vì Hắc Hùng gây áp lực, lửa giận của bọn họ càng bốc cao, sự việc lúc này dường như đã không còn đường cứu vãn, trừ phi. . .

"Ngại quá, ta vừa mới nói, chuyện này đến đây là chấm dứt. Nếu như muốn sinh sự, các ngươi cứ tới chỗ Đường chủ chúng ta!" Hắc Hùng phi thân ra chặn phía trước người của Thanh Vân Kiếm Phái. Do vậy, Bộ Tranh cũng bắt buộc phải di chuyển Huyền Không Xa ra chính giữa, nhưng gã không chịu đi xuống, ở lại trong xe vẫn an toàn hơn một chút.

Mặc dù gã làm như vậy sẽ bị người khác khinh bỉ mình nhát gan, nhưng tin chắc là người nào khinh bỉ gã rồi cũng sẽ bị khinh bỉ, bởi vì ai cũng thừa hiểu, nếu như Bộ Tranh xuống xe, nhiều khả năng sẽ bị người ta lỡ tay giết chết, xuống xe là hành vi ngu xuẩn.

Vào lúc này, mọi người đều nhìn Bộ Tranh bằng con mắt có phần phức tạp. Riêng người của Lăng Vân Tông và Thái Huyền Môn có giàu trí tưởng tượng đến mấy cũng không thể tưởng được, nhân vật bé con con này vậy mà lại trở thành người của thế lực cấp Hoàng. Tuy rằng vẫn chỉ là một nhân vật bé con con, nhưng mình không thể nào dễ dàng đụng chạm đến.

Nếu ngày hôm qua biết được gã đã trở thành người của Linh Bảo Tông, sự việc đó cũng sẽ không phát sinh, Mã Linh Nhi có lớn gan đến mấy cũng không dám ra tay với người của thế lực cấp Hoàng, sự việc đã diễn biến theo chiều hướng khác hẳn.

Vào thời điểm này, bọn họ thậm chí sinh ra nghi ngờ, không hiểu có phải Khúc sư tỷ đã cố tình hay không, nàng ta đã biết trước sự việc này rồi, bởi vậy mới cố tình kéo Bộ Tranh tới gây phiền toái.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì không có khả năng, ngày hôm qua nàng ta thực sự bất an. Hơn nữa, hiện giờ biểu hiện đầy ngạc nhiên của nàng ta khi nhìn Bộ Tranh không phải là giả. Nàng ta không ngờ, Bộ Tranh lại bước vào thế lực cấp Hoàng trước mình một bước, mặc dù vẫn chỉ là một đệ tử tạp dịch như trước. Nếu so với Nhị sư huynh thì địa vị của gã thấp hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng đã bước chân được vào thế lực cấp Hoàng.

Chỉ cần gia nhập thế lực cấp Hoàng, điều kiện tu luyện sẽ trở nên khác hẳn. Kể cả là một đệ tử tạp dịch đi chăng nữa, tốc độ tăng trưởng sau này sẽ cao hơn hẳn các nàng.

Đương nhiên, nếu nói đến ghen tị, những đệ tử tinh anh bọn họ không thể nào có cảm giác đó được. Nếu bước chân vào được thế lực cấp Hoàng, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, được hưởng đãi ngộ ngang bằng với mấy người Nhị sư huynh.

Nhưng, những đệ tử tạp dịch thì đã ghen tị đến đỏ mắt lên rồi. Không ngờ Bộ Tranh nhân họa đắc phúc, lại lọt vào mắt của người thế lực cấp Hoàng. Trời ơi, vì sao người đó không phải là ta!

Có vài người mang tâm trạng cực kỳ phức tạp. Mã Linh Nhi mang lòng thù hận thì không cần phải nói làm gì. Trong hàng ngũ Lăng Vân Tông, Lý Lương thậm chí là cả Triệu Ngọc Nhi, tâm trạng hai người khi nhìn Bộ Tranh không biết phải miêu tả thế nào mới đúng.

Dựa vào quan hệ với một vị sư huynh, Triệu Ngọc Nhi đã kiếm được một chân tạm được. Nghe nói, ả và vị sư huynh đó đã vượt ra khỏi khuôn khổ quan hệ bình thường. Đồng thời, hình như ả đã cắt đứt quan hệ với Lý Lương từ lâu.

Khi nhìn thấy Bộ Tranh, một kẻ luôn thấp kém hơn mình, thậm chí thấp kém hơn về mọi mặt, hiện giờ lại giống như đã dẫm lên trên đầu của ả. Tuy rằng địa vị vẫn rất thấp, nhưng gã đã là người thuộc về thế lực cấp Hoàng, còn ả lại thuộc về một thế lực không ra hồn. Đây là một sự thật mà ả khó có thể tiếp nhận nổi.

Còn may là sự thật này vẫn chưa đến mức không thể tiếp nhận nổi, nếu không ả sẽ càng thêm phiền muộn. Hiện giờ ả chỉ nung nấu một ý nghĩ, sau này mình phải trở thành người của thế lực cấp Hoàng, đến lúc đó là sẽ có thể ngạo nghễ dẫm lên đầu Bộ Tranh.

Dù đã vào được thế lực cấp Hoàng, nhưng Bộ Tranh vẫn không thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch, tương lai không có khả năng phát triển lên quá cao, cũng không thể một lần nữa thăng cấp trở thành đệ tử tạp dịch của thế lực cấp Huyền. Vận may như thế không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.

"Không nên ép người quá đáng!" Trưởng lão Lăng Vân Tông cắn răng nói.

"Thật ngại quá, đây là mệnh lệnh của Đường chủ chúng ta." Thái độ của Hắc Hùng vẫn thản nhiên như trước.

Nếu là mệnh lệnh của Đường chủ, tại sao còn không đưa lệnh bài của lão ra? Bộ Tranh cảm thấy kỳ quái. Lúc trước, Đường chủ đúng là đã đưa lệnh bài cho Hắc Hùng, đã đến tình trạng này, có lẽ phải trưng ngay cái lệnh bài đó ra mới đúng a.

Quảng cáo
Trước /258 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net