Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi hai bạn trẻ Thượng Quan Tiểu Muội đến phường luyện chế đan dược thì Bộ Tranh đang sửa sang trận pháp được chế tạo cho vườn thuốc (dược viên), điều chỉnh độ ẩm, nhiệt độ phù hợp nhất cho việc nuôi dưỡng các loại tài liệu thuốc, vì cái trận pháp này, hiện tại anh ấy mới phát hiện loại tài liệu thuốc nào cũng có thể trồng được.
Mà cộng thêm pháp trận tích tụ không khí linh thiêng (tụ linh khí) , có thể gia tốc chu kỳ sinh trưởng của tài liệu thuốc (dược liệu), chục ngàn vật chất (vạn vật) trên thế giới này, sau khi hít vào không khí linh thiêng (linh khí), trưởng thành đều sẽ khỏe mạnh, tài liệu thuốc cũng không ngoại lệ, bởi vì được sự support của không khí linh thiêng, loại gia tăng tốc độ sinh trưởng này cũng sẽ không biến các tài liệu thuốc trở thành x-tài liệu thuốc (ý nói là dị dạng), so với những tài liệu thuốc sinh trưởng bình thường khác giống nhau, thậm chí càng tốt hơn một chút.
Chỉ có điều, sự tăng tốc này không phải là nô li mit (không giới hạn/vô hạn), chỉ là tăng tốc trên một mức độ nhất định, tăng tốc nhanh nhất là giảm bớt thời gian sinh trưởng hơn một phần hai, bình thường đều rơi vào khoảng bảy tám phần.
Cái loại trận pháp trồng trọ này, các thế lực cao cấp một tí đều biết, nói cách khách, thế lực cấp cao về sau, cho dù làm ruộng cũng sẽ cần đến những kỹ năng này, đây chính là nguyên nhân vì sao càng là thế lực cấp càng cao càng khó tiến lên.
Có lẽ một đường chủ ở nơi này, trong một vài thế lực cấp cao, chỉ là một lão nông dân làm ruộng...
Tuy nhiên trước mắt những điều này không có quan hệ đến Bộ Tranh, hiện tại những thế lực này đối với Bộ Tranh mà nói, đó là tồn tại giống như thần linh, anh ấy chưa từng nghĩ qua, mà có lẽ vốn anh ấy cũng chẳng biết đâu.
Hiện tại, Bộ Tranh chỉ chăm chăm bày trận, bố trí cho ra cái trận pháp mà mình thỏa mãn nhất, sau đó...
"Bộ Tranh, trận pháp của anh là người nào giúp anh bố trí, nhìn sơ qua rất không tệ nha."Sau khi Tích Mễ nhìn thấy hành động của Bộ Tranh thì thuận tiện ngắm nhìn cấu tạo trận pháp của Bộ Tranh, phát hiện ra vô cùng kỹ càng và tỉ mỉ đến không ngờ, không có trận pháp thừa thãi, một ít cấu tạo lãng phí cũng không có.
Loại trường hợp này, hoặc là trùng hợp hoặc chính là tay cao (cao thủ hí hí).
"Anh đây chứ ai, loại việc nặng nhọc này không thể để Thượng Quan làm." Bộ Tranh trả lời. Anh cho rằng Tích Mễ hiểu lầm anh bắt Thượng Quan Tiểu Muội giúp việc cho mình.
"Chính anh làm? Tôi không tin." Tích Mễ lắc đầu, cô ấy không tin được Bộ Tranh có thể giỏi như thế, cậu ta không phải mới học luyện khí chưa được bao lâu sao.
"Tin hay không tùy cô, đúng rồi, cô đến đây có chuyện gì?" Bộ Tranh chẳng quan tâm Tích Mễ tin hay không. Chỉ hơi tò mò vì sao Tích Mễ lại đột nhiên tới chơi nhà, cô ta chưa từng lần nào ghé qua cả.
"Tôi tới đây là muốn nhìn xem anh đã chuốc canh lú gì cho Tiểu Muội." Tích Mễ hung tợn nói (hoặc nói một cách hung tợn cho thuần việt)
"Canh lú? Không có, thật ra canh cá thì có một nồi, Thượng Quan, chúng ta đi ăn cơm trước." Bộ Tranh nói không thèm suy nghĩ (thuận miệng), vỗ vỗ tay. Trận pháp này coi như sửa sang xong rồi.
"Được rồi!" Thượng Quan Tiểu Muội ứng tiếng, sau đó đi vào phòng bếp, cảm giác rằng cô có hơi tí vội vã, mà cô đối với nơi này rất quen thuộc, đặc biệt là sau khi đi vào phòng bếp thì vô cùng quen thuộc xới cơm múc canh lấy đồ ăn, chỉ chớp mắt, đồ ăn đã bày đầy một bàn.
Nhìn sơ đồ ăn trên bàn không giống dành cho hai người ăn, giống như là cho một gia đình lớn ăn, nhưng người đã biết đến sức ăn của Bộ Tranh, đều sẽ cảm giác được đây là chuẩn bị cho một mình Bộ Tranh, còn Thượng Quan Tiểu Muội chỉ là ăn ké thôi.
"Nhìn sơ qua đồ ăn rất ngon à nha." Lúc Tích Mễ ngửi thấy mùi thức ăn liền hơi thèm thuồng, mà khi nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn, cô ta càng kìm không được cầm lấy đũa muốn nếm thử.
"Đừng, không có phần cho chị đâu." Thượng Quan Tiểu Muội lập tức ngăn chặn hành động của Tích Mễ, nếu là người bình thường, cô sẽ không để ý cho nếm thử, nhưng Tích Mễ thì khác, nếu để nàng bắt đầu ăn thì quả thật không đủ thức ăn cho cô ăn.
Lúc này Thượng Quan Tiểu Muội tà ác tưởng tượng, nếu Bộ Tranh và Tích Mễ sống chung, bữa ăn một ngày của bọn họ sẽ nhiều đến mức nào đây? Khẳng định là không chỉ gấp đôi số thức ăn trên bàn, quả thật là rất thú vị.
"Tiểu Muội, em đây là có niềm vui mới quên người yêu cũ à nha, nỡ lòng nào không cho chị ăn..." Tích Mễ làm bộ đáng thương, khiến người nào nhìn vào sẽ cảm thấy rất đau lòng.
"Bấm nút biến, em có người yêu cũ khi nào, càng không có niềm vui mới, nguyên nhân em không cho chị ăn thì chị còn không biết sao, chút đồ ăn ở noi này, em chỉ là ăn ké của Bộ Tranh thôi, chị muốn ăn thì tự đi mua đi." Thượng Quan Tiểu Muội nói, cô rất trực tiếp thừa nhận, đó là cô ăn ké thức ăn của Bộ Tranh.
"Tiểu thư Tích Mễ, cô không được ăn, đừng có đánh chủ ý lên đồ ăn của tôi." Sau khi Bộ Tranh tiến vào trong, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn, cũng như phát biểu ý kiến của hắn với Tích Mễ.
"Này, tôi nếm thử hương vị được không, nhìn như vậy rất khó chịu." Tích Mễ cầu xin một cách yếu ớt, là một người yêu ăn hàng, nhìn thấy đồ ăn mà không thể ăn giống như coi phim xxx mà không thể quay tay (nói chung là rất thống khổ haizzz)
Chỉ có điều, đây dù sao cũng là đồ ăn của Bộ Tranh, cô và Bộ Tranh không quen thuộc cho lắm, cho nên biện pháp cầu xin không có tác dụng.
"Không được!" Bộ Tranh trả lời dứt khoát, sau đó ăn lấy ăn để.
"Tích Mễ, em khuyên chị không nên nếm, sau khi nếm qua, chị sẽ càng cảm thấy thống khổ." Thượng Quan Tiểu Muội nói, đồng thời cô cũng bắt đầu ăn, tuy rằng nhìn sơ qua tốc độ ăn của nàng chậm hơn Bộ Tranh, lại vô cùng nhã nhặn, nhưng nếu so với người bình thường thì tốc độ của cô nhanh hơn rất nhiều.
Vốn là cô ăn cái gì cũng rất chậm, nhưng chịu sự ảnh hưởng của Tích Mễ và Bộ Tranh, cô muốn ăn chậm cũng không chậm được.
"Vì sao?" Tích Mễ không hiểu, vì sao lại càng thống khổ, không ăn được mới càng thống khổ hơn chứ.
"Bởi vì ăn rồi sẽ càng muốn ăn nữa." Thượng Quan Tiểu Muội nói.
"Ngon đến như vậy sao? Đồ ăn anh ta làm đó..." Tích Mễ nói một cách khinh thường.
"Chính xác, chị đừng ăn." Thượng Quan Tiểu Muội nói.
"Chị cũng không hiếm lạ gì." Tích Mễ vẫn bảo lưu quan điểm khinh thường của mình.
Một lát sau...
"Lấy tay ra, đây là của chế..." Tích Mễ đang tranh đoạt thức ăn với Bộ Tranh trên bàn ăn, đã hoàn toàn không hề để ý đến hình thượng của mình, nguyên nhân rất đơn giản, trước đó cô trộm nếm thử đồ ăn, kết quả, cô quên hết tất cả, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong thức ăn mỹ vị, thể diện hình tượng gì đó đều quẳng ra sau đầu.
Bộ Tranh cũng không thể ngăn cản Tích Mễ, mặc dù nó anh chàng không cho Tích Mễ ăn, nhưng Tích Mễ đã ăn đến dạng này rồi, anh chàng cũng chỉ có thể mặc nàng, biện pháp duy nhất của anh chàng là tăng tốc, cố gắng ăn sạch thức ăn trên bàn.
Anh chàng tăng tốc, chị nàng cũng tăng tốc, còn Thượng Quan Tiểu Muội cũng không thể không tăng tốc, bằng không mảnh vụn cũng không có mà ăn, cho dù thức ăn có nhiều đến mấy, cũng không chịu nổi phong cách ăn huống hổ báo của hai người kia.
"Tại sao hết rồi?" Cuối cùng Tích Mễ phát hiện trên bàn không còn lại gì, vẻ mặt thất vọng, còn Bộ Tranh thì lúc này đang cùng Thượng Quan Tiểu Muội thu dọn chén đĩa. mặc kệ nữ nhân chỉ biết cướp đồ ăn này.
"Hiện tại chị đã biết, nguyên nhân vì sao em không cho chị ăn, và vì sao em thích tới đây ăn cơm chiều rồi đó?" Thượng Quan Tiểu Muội vừa cười vừa hỗ trợ thu dọn rất nhanh.
Ăn cơm ở đây, dầu gì cũng phải giúp đỡ thu dọn cho phải phép, vốn Bộ Tranh cũng không có thu phí ăn của nàng, để mặc nàng ăn ké, tuy rằng cô cảm thấy hơi áy này, nhưng Bộ Tranh nói không hề gì, đây là chuyện anh ta nên làm.
Nên làm? Đúng vậy, Bộ Tranh cho rằng nếu Thượng Quan Tiểu Muội đã đến dạy mình, vậy coi như là cô giáo Thảo của mình, làm cơm cho cô ăn là rất bình thường, chỉ cần một ngày Thượng Quan Tiểu Muội còn ở đây, hắn vẫn luôn sẽ bao cơm nước của Thượng Quan Tiểu Muội.
"Ừ, tôi hiểu rồi, sau này mỗi ngày tôi đều đến." Tích Mễ gật đầu phụ họa nói, cô rất đồng ý, ngon đến trình độ này đã siêu việt thức ăn ở phố mỹ thực, thậm chí so với những thứ cô từng ăn qua càng ngon hơn, cộng thêm nó còn có một loại hương vị riêng biệt.
"Ngày mai cô còn đến? Hôm nay có thể bỏ qua, nếu ngày mai cô đến, cấm không được giành thức ăn của tôi, làm cho tôi chỉ no lửng dạ đây này." Bộ Tranh nói thẳng.
"Anh coi như ăn hết cũng chỉ là lửng dạ mà thôi." Tích Mễ trả lời một cách trực tiếp.
"Không quan tâm, ngày mai đừng đến, đến rồi cũng không có cơm cho cô ăn đâu." Bộ Tranh vừa vận khí bơm vào trận khí làm sạch bát đũa, vừa nói, sau đó tập hợp mảnh vụn thức ăn rơi rớt lại chuẩn bị đi cho gà ăn.
"Đừng như vậy chứ, không bằng, tôi trả tiền cơm được không?" Tích Mễ nói một cách đáng thương, cô không chút để ý tới tiền, dù sao đến tiệm cơm ăn thì cũng phải trả tiền như bình thường.
"Được, tôi căn cứ theo đồ cô ăn mà tính tiền." Bộ Tranh gật đầu gật đầu, quay ngoắt một trăm tám chục độ.
"..." Thượng Quan Tiểu Muội hết nói nổi, vốn cô còn nghĩ rằng Tích Mễ phải dụ dỗ một hồi nữa mới được, thực không nghĩ tới lập tức giải quyết xong, mà thủ đoạn giải quyếtthực dung tục, trực tiếp trả tiền là được.
Thượng Quan Tiểu Muội còn không biết, từ trước đến nay thứ mà Bộ Tranh yêu thích nhất chính là tiền, hết thảy lấy tiền làm tiêu chuẩn, với anh chàng mà nói, làm cơm rất đơn giản, nếu như có tiền, hắn làm cả bữa tiệc còn được.
"Quyết định vậy đi, đúng rồi, đồ ăn này anh từ đâu học được, hương vị say đắm lòng người, còn ẩn chứa rất nhiều linh khí, không giống như thức ăn bình thường." Tích Mễ nói, là một người sành ăn, cô nàng đã sớm phát giác ra đồ ăn này không giống bình thường.
"Đây là cơm thuốc, chính là phần thưởng lần trước của tôi." Bộ Tranh trả lời.
"Cái gì?" Tích Mễ hơi mơ hồ.
"Chính là cái lúc tham gia thi đấu ai có dạ dày to nhất đó (đại vị vương), sách nấu nướng bí mật kia (bí kíp nấu nướng), nội dung bên trong chính là cách làm cơm thuốc này." Thượng Quan Tiểu Muội giải thích bổ sung.
Sách bí mật (bí kíp) mà Bộ Tranh lần trước thu được, không ngờ là một quyển làm cơm thuốc bí mật (dược thiện bí kíp), nội dung bên trong ghi lại cách làm ra rất nhiều cơm thuốc, làm cơm thuốc chính là một tài nghệ thần kỳ, trước đây Bộ Tranh còn tưởng rằng nghệ thuật nấu ăn chính là biến nguyên liệu nấu ăn thành mỹ vị, chỉ cần hương và sắc có đủ là thôi.
Hiện tại, hắn hiểu được, nghệ thuật nấu ăn không phải chỉ có làm ra đồ ăn ngon, mà còn có thể làm ra thức ăn có tác dụng như đan dược, nguyên liệu nấu ăn cũng giống như vậy có thể đạt tới tác dụng của đan dược, loại tài nghệ này được gọi là làm cơm thuốc.
Cơm thuốc bình thường, đây chẳng qua là cho thêm tài liệu thuốc vào nguyên liệu nấu ăn, thức ăn được tạo ra bằng cách nào có thể điều dưỡng thân thể, gia tăng linh khí, mà sách làm cơm thuốc bí mật (dược thiện bí kíp) mà Bộ Tranh có được không chỉ có như thế, đây là sách bí mật (bí kíp) biến nguyên liệu nấu ăn thành tài liệu thuốc, nguyên liệu nấu ăn lại không phải là một loại tài liệu thuốc (dược liệu), nếu như phối hợp tốt, có thể có tác dụng chữa bệnh dưỡng thân.
Sách làm cơm thuốc bí mật này (dược thiện bí kíp) chính loại phối hợp này, cộng thêm kỹ thuật chế biến thức ăn, có thể biến thức ăn bình thường thành một loại thuốc, cũng có thể biến tài liệu thuốc (dược liệu) thành nguyên liệu thức ăn, vừa có thể trở thành thuôc, vừa có thể trở thành thức ăn mỹ vị.