Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhìn ta làm cái gì, cũng không phải ta giết chết hắn." Bộ Tranh có chút vô tội nói.
Trong chuyện này, Bộ Tranh thật sự không biết, tình huống vừa rồi không phải do hắn động tay động chân, hơn nữa hắn cũng không có ý định giết người, bằng không, độc dược của hắn chỉ gây ngất xỉu, ngay từ ban đầu độc chết hết toàn bộ cho đỡ phiền phức.
Nếu đã muốn chiếm đoạt Mai gia thì cũng không cần phải tiến hành đồ sát, ít nhất là sẽ không giết người không phải là tộc duệ của Mai gia, hơn nữa Bộ Tranh là một tên dế nhũi thiện lương, tâm linh hắn không thể thừa nhận nổi loại sát nghiệp này.
Đương nhiên, đây là cảm nhận của hắn mà thôi, nếu như hắn cảm thấy cần thiết thì hắn có khả năng sẽ tiến hành không một chút do dự, giống như ba người của Mã gia, hắn không hề có một chút lòng thương hại nào, thậm chí cả nói cũng không cho người ta nói, trực tiếp giết chết tươi.
Mà nguyên nhân cũng không phải bởi vì bọn họ uy hiếp hắn, chủ yếu là bởi vì bọn họ uy hiếp Tú Anh, bản thân hắn có thêm chút cừu hận cũng không sao cả, giống như hiện tại, hắn chẳng thèm quan tâm chuyện toàn bộ người của Mai gia oán hận hắn.
Không nói đến sau này thực lực của bản thân tăng trưởng, dù cho là hiện tại, bọn hắn cũng không có hy vọng tìm mình báo thù, coi như tìm đến, mình cũng không sợ, đại trượng phu há sợ kết cừu oán.
Trên thực tế, đây cũng là tình trạng chung của vũ giả trong thiên hạ, người nào mà không có vài ba cừu nhân, gặp phải người lòng dạ ác độc, người đó sẽ trảm thảo trừ căn toàn bộ người có liên quan với kẻ thù, nhưng sự giết chóc này có khả năng sẽ khiến ngươi mệt chết.
Một lựa chọn nữa chính là kết oán khắp thiên hạ, tăng thêm một cừu nhân thì cũng chẳng phải nhiều nhặng gì, quan trọng là cừu nhân đó có năng lực đánh chết mình hai không, nếu không thì cứ tiếp túc thù hận đi.
Bộ Tranh không làm được hành vi trảm thảo trừ căn cho nên lựa chọn vế thứ hai. Kết oán thêm mấy cừu nhân thì thế nào, dù sao không đánh chết được mình thì vĩnh viễn cũng không làm được, mà đã có năng lực đánh chết mình thì mình cũng đã hết cách rồi, cho nên tăng thêm một hay hai cừu nhân cũng không tính là nhiều.
Đương nhiên, bớt được càng ít thì càng tốt, nếu người nào có thể gây uy hiếp đến tánh mạng của mình thì mình vẫn sẽ lập tức xử lý.
Về phần phải phán đoán như thế nào thì dựa vào cảm giác...
"Vậy tại sao nó lại lăn ra chết, trừ ngươi ra, ai có thể hạ độc chứ. Mai Văn Hoa lạnh lùng chất vấn.
"Ngươi nói không chính xác rồi, vừa nãy không phải ngươi cho hắn uống một vài viên thuốc sao, có thể nguyên nhân nằm ở số thuốc đó." Bộ Tranh nhún nhún vai, tùy tiện nói.
"Tiểu tử, ngươi đây là đang vu cáo hãm hại ta?" Vị khách nhân kia nhìn chằm chằm Bộ Tranh hỏi.
"Nếu ngươi đã nói Độc Long cốc của ngươi là môn pháp chuyên dùng độc, ngươi cũng tự cho mình là một đại sư dùng độc, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe qua câu trong thuốc có ba phần là độc chưa?" Bộ Tranh hỏi.
"Câu này ai chẳng biết..." Vị khách nhân kia có chút khinh thường, nhưng sau đó sắc mặt hởi đổi, bởi vì hắn nghĩ tới một khả năng.
"Giải độc đan của ngươi không phải thật sự có thể giải bách độc trong thiên hạ, nếu như nó hòa cùng với một số độc được, có lẽ nó sẽ trở thành độc dược cực kỳ trí mạng, nhất là có người vẫn còn chê ít, uống một lúc ba viên." Bộ Tranh nhìn Mai Văn Hoa nói, mặc dù điều này chỉ là suy đoán của hắn nhưng rất có khả năng là sự thật.
Tình huống của tứ thiếu gia của Mai gia giống như những người khác, trừ được uống giải độc đan ra thì không còn gì khác nhau, người khác vẫn chưa chết nhưng mà hắn lại chết, chứng tỏ rất có thể vấn đề nằm ở giải độc đan.
"Chúng ta cũng uống, vì sao chúng ta vẫn chưa bị làm sao cả?" Một người của Mai gia bắt đầu phản bác.
"Đích xác bây giờ các ngươi vẫn chưa bị làm sao, điều này nói lên các ngươi còn chưa hội đủ điều kiện khiến chất độc này phát tát, mà cái điều kiện này nhìn vào tình huống của tên tứ thiếu gia lúc nãy là hắn tức giận muốn ra tay với ta, xem ra hoặc là tức giận hoặc là do vận khí, các ngươi thử vận khí xem." Bộ Tranh nói với người của Mai gia.
Vào lúc này, có một vài người theo quán tính vận khí...
"Đừng vận khí!!" Vị khách nhân kia lập tức nói, nhưng mà đã chậm rồi.
Những người vận khí đều lập tức phát ra một tiếng hét thảm, sau đó thấy khiếu chảy máu mà chết, tình huống giống hệt với tên tứ thiếu gia trước đó.
"Ta đã nói mà, rất có thể là do vận khí, nếu các ngươi vẫn chưa tin thì vẫn có thể tiếp tục thử a." Bộ Tranh lập tức nhảy dựng lên, lấy ngón tay chỉ vào những người vừa mới nằm xuống.
"..."
Tiếp tục thử? Muốn chết sao? Hiện tại sự thật xảy ra sờ sờ trước mắt, hiện tại những người ở đây đều trúng độc của Bộ Tranh đồng thời lại uống vào giải độc đan kia, chỉ cần vận công một phát là xong đời.
Giờ đây tất cả mọi người đã biết rõ điều kiện khiến cho chất độc phát tác, tự nhiên sẽ không dễ dàng vận công, tuy nhiên, bọn hắn cũng không cảm thấy điều này có liên quan đến giải độc đan, có khả năng là Bộ Tranh nói bừa, nói không chừng người khác vận công sẽ không xảy ra vấn đề.
Chẳng qua, vô luận tin hay không cũng vậy, hiện tại bọn hắn cũng không thể vận công, thậm chí cả gia chủ Mai gia Mai Văn Hoa cũng giống như thế, hắn đã thử vận khí vận chút, kết quả hắn lập tức cảm thấy huyết khí sôi trào, tin tưởng nếu như tiếp tục, cho dù kết quả cuối cùng không phải thất khiếu chảy máu mà chết thì cũng sẽ chịu độc thương nghiêm trọng.
"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại đối phó Mai gia chúng ta?" Mai Văn Hoa nhìn Bộ Tranh cắn răng hỏi.
"Bởi vì ta muốn chiếm lấy Mai gia các ngươi, mới nãy chuyện mà ta tính thương lượng với các ngươi chính là chuyện này, nếu như ngươi đồng ý thì mọi chuyện sẽ dừng ở đây, ta sẽ cho các ngươi giải dược, cũng không biết hiện tại giải dược có còn hữu dụng hay không." Bộ Tranh bình tĩnh nói, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường.
"Ha ha, đây là chuyện cười hoang đường nhất mà ta được nghe thấy trong năm nay, muốn chiếm đoạt Mai gia chúng ta, ngươi có tư cách này sao?" Mai Văn Hoa cười lớn nói.
"Chẳng lẽ điều này còn cần ta nhắc nhở ngươi hay sao? Hiện tại tất cả các ngươi là thịt cá mặc ta xâu xé, ngươi nói ta có tư cách hay không?" Bộ Tranh nhìn Mai Văn Hoa cười nói, nụ cười đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Tức thì, nụ cười của Mai Văn Hoa cứng lại, vừa rồi hắn còn muốn cười nhạo ý nghĩ hão huyền của Bộ Tranh nhưng đột nhiên lại phát hiện, tình huống hiện tại của bản thân quả thật không tốt đẹp gì, bị người ta nắm ở trong tay, chẳng qua đây là thói quen của bọn hắn, luôn tự cho rằng Mai gia của mình cường hãn, khiến cho bọn hắn đều cảm thấy lời nói của Bộ Tranh quá nực cười.
Tuy nhiên giờ đây bọn hắn mới phát giác, kẻ đáng nực cười mới chính là mình!!
Đương nhiên, hiện giờ bọn hắn cũng không cho rằng mình là thịt cá mặc cho người ta xâu xé, hiện tại còn có vị khách nhân từ Độc Long cốc kia, chẳng qua dựa vào người khác để bào toàn bản thân thì chẳng khác nào tự nhận thất bại rồi, điểm này bọn hắn rất rõ ràng, nếu như dùng điều này để phản bác thì chỉ tổ làm người ta khinh thường, đồng thời cũng có thể sẽ khiến cho vị khách nhân cảm thấy bọn hắn quá yếu nhược.
"Tiểu tử, đừng vội kiêu ngạo, có ta ở đây, chẳng những ngươi sẽ không thành cồng mà còn có thể sẽ trả giá rất đắt." Vị khách nhân kia nhìn Bộ Tranh nói, vào lúc này, tâm trạng của hắn cực tốt, bởi vì hắn nhận thấy bản thân mình đang đứng ở một vị trí quan trọng có thể nghịch chuyển càn không, chuyện này sẽ khiến cho Mai gia thiếu nợ hắn một nhân tình mà cần phải dùng cả đời để trả lại.
Trên thực tế, cảm giác này mới là quan trọng nhất, khi mà chỉ có bản thân mình mới có thể cứu vớt thế giới, tâm trạng thật sự quá sảng khoái!!
Chỉ bất quá, sự việc có đúng như hắn suy nghĩ, hắn có thể cứu vớt Mai gia được sao?
"Vị đại thúc này, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây đi, ngươi không có khả năng quản được chuyện ở nơi này đâu, đừng vì người khác mà đưa thân mình vào phiền toái, không đáng a." Bộ Tranh nhìn vị khách nhân kia khuyên nhủ.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi đang phô trương thanh thế hả, muốn dọa ta rời đi sao? Nói cho ngươi biết, ngươi vẫn còn quá non, lão tử hành tẩu giang hồ nhiều năm, há có thể bị tên mao đầu tiểu tử nhà ngươi dọa dẫm." Vị khách nhân kia lạnh lùng nhìn Bộ Tranh, cho rằng đây là Bộ Tranh đang hù dọa hắn.
"Vậy ngươi cứ tiếp tục lưu lại đây đi, dù sao cũng không hề gì, chỉ bị tay chân bủn rủn một đoạn thời gian mà thôi, hơn nữa cũng là do ngươi tự chuốc lấy." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói.
"Lời này của ngươi là có ý gì?" Tên khách nhân kia nói.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được độc của ta sao? Ngươi vận khí thử xem." Bộ Tranh nhìn tên khách nhân kia, ngữ khí cực kỳ bình thản.
"Tiểu tử, dù cho độc dược của ngươi có mạnh hơn nữa thì sao chứ, cũng không thể độc được ta, ta sẽ vận khí cho ngươi xem, chẳng những vận khí, ta còn muốn cho ngươi nếm mấy chiêu, để ngươi nếm chút đau khổ." Tên khách nhân kia lạnh lùng nói, vận khí, sau đó một quyền nổ vang nhằm về phía Bộ Tranh.
Một quyền này có thể dùng câu đầu voi đuôi chuột để hình dung, mới bắt đầu, khí thế vô cùng cuồng bạo, uy lực cường đại khiến người ta sợ hãi, sau đó chầm chậm yếu bớt, cho đến cuối cùng, nắm tay khựng giữa không trung, ngay cả cái chéo áo của Bộ Tranh còn chưa kịp chạm đến thì tên khách nhân kia đã té xuống.
"Ta nói rồi, ngươi không thoát khỏi độc của ta đâu, vốn nghĩ rằng ngươi có thể tránh được, không nghĩ tới vẫn trúng độc như thường." Sở dĩ Bộ Tranh biết tên khách nhân kia trúng độc không phải bởi vì hắn đặt niềm tin vào độc được của mình mà là do hắn phát hiện ra hiện tượng trúng độc rất khó nhận ra của tên khách nhân kia, ngay cả bản thân tên khách nhân kia cũng không biết đến sự biến hóa vị diệu này.
"Thế nào, không phải trước đó ta đã nói ngươi chớ miễn cưỡng mình quá rồi mà, anh hùng không phải dễ làm như vậy, ngươi cũng chỉ có thể được coi như là một con chim đầu đàn, hơn nữa còn là một con chim đầu đàn thảm hại." Bộ Tranh cười cười, nhìn xuống tên khách nhân kia, khiến cho tên khách nhân kia vô cùng xấu hổ, hắn hận không thể xé nát Bộ Tranh ra, nhưng lại không có biện pháp gì, bởi vì hắn đã co quắp nằm trên mặt đất.
Loại cảm giác này làm hắn hiểu ra một điều, chất độc của Bộ Tranh cường hãn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, như hắn mà còn bị trúng chiêu, dù vừa rồi hắn đánh giá thấp loại chất độc này nhưng vẫn làm ra một chút phòng bị, chẳng qua không ngờ tới vẫn bị trúng chiêu.
"Vốn ta còn tưởng rằng ngươi sẽ là một biến số, may mắn ta phát hiện ra ngươi có dấu hiệu trúng độc, đáng tiếc chính ngươi lại không phát hiện ra..." Bộ Tranh tiếp tục nói với tên khách nhân kia, đầy hoàn toàn là hành vi khích đểu.
"Ngươi làm như vậy vì cái gì?" Mai Văn Hoa hỏi, vào lúc này hắn rất muốn biết vì sao, một phần vì muốn được giải đáp thắc mắc, một phần vì muốn kéo dài thời gian.
"Cái gì là cái gì?" Bộ Tranh hỏi.
"Vì sao ngươi muốn chiếm đoạt Mai gia chúng ta, chúng ta đắc tội với ngươi sao?" Mai Văn Hoa nhìn chằm chằm Bộ Tranh nói.
"Điều này phải hỏi chính các ngươi, ai bảo các ngươi bắt giữ bằng hữu của ta, hơn nữa còn khiến bọn họ không có nhà để về, ta rất áy náy với họ cho nên ta muốn bù đắp cho họ một ngôi nhà, Mai gia các ngươi vừa là lựa chọn tốt nhất, lại vừa gần nữa." Bộ Tranh cười cười nói.
"Bằng hữu của ngươi?" Mai Văn Hoa khó hiểu nói.
"Đúng vậy a, ngươi không biết sao? Việc này phải hỏi tam tiểu thư của các ngươi, nàng ta có ở đây không?" Bộ Tranh muốn tam tiểu thư đi ra tự mình giải thích mọi chuyện, mà sau khi tam tiểu thư đi ra, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Vào lúc này hắn mới hiểu rõ ràng ý nghĩa trong những lời nói trước đó của đám người Tích Mễ, rốt cuộc biết được nỗi thống khổ của tam cô gia là cái gì!!