Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là một tòa thành mỹ lệ và kỳ vĩ, hôm nay là một ngày tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp, vào một ngày đẹp trời như thế này người ta thường ra ngoài tụ họp với bạn bè, lê la quán xá, chụp ảnh update facebook...
Tuy nhiên, tại vị trí trung tâm của tòa thành này, trên con đường cái được coi là lớn nhất ở đây, hiện tại có một đám đông đang bu xung quanh hai đoàn người, một đoàn trong số đó là đại gia tộc trong thành, mà đầu lĩnh là một vị quý phu nhân.
Một đoàn khác, kỳ thật cũng chỉ có một vài người mà thôi, hơn nữa nhìn có vẻ lép vế, là mấy thanh niên trẻ trâu à không nhiệt huyết.
Theo như lời đám đông hóng hớt được thì sự tình kỳ thật rất đơn giản, một người trong số các thanh niên kia có quan hệ yêu đương với nữ nhi của vị quý phu nhân này, nhưng vì môn không đăng hộ không đối cho nên vị quý phu nhân này cực lực phản đối.
"Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, không nên si tâm vọng tưởng nữa, ngươi muốn cưới nữ nhi của ta, trừ phi là có bánh từ trên trời rơi xuống." Vị quý phu nhân kiêu ngạo nói.
"Bà..."
"Ba!"
Một chiếc bánh bị cắn dở rơi xuống từ trên trời, rớt xuống trước mặt vị quý phu nhân...
Vì thế, trước sự chứng kiến của mọi người, vị quý phu nhân cũng không thể đổi ý. Ông bà ta có câu người có tình sẽ trở thành thân thuộc, thanh niên kia sau này nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ mà trở thành một nhân vật truyền kỳ đối với các vùng lân cận, mà cái chuyện thú vị này cũng được truyền lưu trong dân gian, người ta đặt tên cho câu chuyện này là 'Chuyện tình chiếc bánh rớt'.
Chiếc bánh kia rốt cuộc là ai làm rơi, kỳ thật vấn đề này không phải quá trọng yếu, đây vốn là một loại duyên phận, đương nhiên là cũng có rất nhiều người tò mò, chẳng qua là không ai có thể tìm ra được đáp án, bởi vì người làm rớt bánh chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, hơn nữa là đi bằng đường chim bay.
Trên không trung lúc đó mọi người có thể miễn cưỡng nhìn thấy một con chim nhỏ bay ngang qua, trên thực tế, đó cũng không phải là chim mà là con người, người đó chính là Bộ Tranh.
"Ai nha, rớt một cái rồi, tiếc quá, quên đi, ta vẫn còn..." Khi đó Bộ Tranh bay như chạy trên bầu trời, hắn cũng không biết vì mình vô tình làm rơi chiếc bánh mà tác thành cho một mối nhân duyên.
Đây đã là vài ngày sau kể từ lúc hắn rời khỏi Thần Kiếm vương triều, vốn hắn đến Thần Kiếm vương triều là muốn đón con chó ngu ngốc kia, nhưng kết quả không thành công, bởi vì nghe nói sau khi hắn rời đi thì Vượng Tài cũng biến mất theo đó.
Đây là hắn nghe Lục Tiểu Dạ kể lại, còn Tần Sương thì nghe nói đã bắt đầu leo cấp, ừm, nói chính xác là leo lên thế lực cao cấp hơn, nghe nói hiện tại nàng đã là thành viên trong một thế lực cấp huyền ngũ phẩm, hơn nữa rất nhanh có thể tiến vào cấp huyền tứ phẩm, nếu như nàng đột phá lục mạch thì sẽ có thể tiếp tục tiến thêm một bước.
Bộ Tranh để lại cho Tần Sương một thanh kiếm, sau khi nhờ Lục Tiểu Dạ chuyển giùm thì cũng lập tức ly khai.
Hiện tại Bộ Tranh đã đi được hơn phân nửa lộ trình, lần trở về này tốc độ của hắn phải nói là nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi, không tính đến thời gian lãng phí thì hắn hoàn thành hơn phân nửa đoạn đường chỉ trong vòng bảy tám ngày. So với trước kia là ít hơn một nửa, nguyên nhân là do công lực của hắn tăng lên, thêm vào đó là sự thuần thục trong sử dụng chân khí.
Chuyện Bộ Tranh tăng cấp thực lực là có thể dự đoán được. Trận đấu giữa hắn và Mai lão thái gia giúp hắn thu hoạch được không ít, dù sao đều là cùng một cấp bậc, cho nên hắn lĩnh ngộ được nhiều kỹ xảo sử dụng chân khí.
Tuy rằng Mai lão thái gia yếu hơn Bộ Tranh rất nhiều, nhưng trên thực tế, bọn hắn đều có cảnh giới lục mạch nhất trọng thiên, do đó hiệu quả vẫn rất không tồi.
Nhưng mà cái cảnh giới lục mạch nhất trọng thiên này ở Đỉnh Thiên thần giáo chỉ là đứng hàng áp chót, ít nhất ở tổng đàn là như thế, mà những người Bộ Tranh gặp qua đại đa số đều là thất mạch, thậm chí một vài đệ tử nổi trội còn có được cảnh giới thất mạch nhị trọng thiên, hoặc tam trọng thiên.
Bất quá, từ tam trọng thiên trở lên đều là cấp bậc trưởng lão, mặc dù các trưởng lão có thể chỉ cao hơn một trọng thiên, nhưng chênh lệch lại là tuyệt đối, không cách nào siêu việt được.
Đương nhiên cũng không phải toàn bộ trưởng lão đều là cao thủ thất mạch tứ trọng thiên, một vài người trong đó sẽ có thực lực xêm xêm với đệ tử nổi trội, thậm chí là thấp hơn một chút, dù sao các đệ tử nổi trội đều là thiên tài bên trong thiên tài, mà trưởng lão thì không nhất định đều là thiên tài, bị vượt qua cũng rất bình thường.
Những đệ tử xuất sắc có cảnh giới thất mạch tam trọng thiên muốn tiến nhập tứ trọng thiên đa số đều cần thời gian năm sáu năm, sau khi bọn họ tiến vào thất mạch thì mỗi lần tăng thêm một trọng thiên lại cần tiêu tốn đến một hai năm, đây vẫn là đang nói thời gian tối thiểu.
Mà những đệ tử đó chủ yếu cũng đã gần ba mươi tuổi, tiếp qua một đoạn thời gian nữa cũng sẽ trở thành trưởng lão, không phải là đệ tử nữa rồi.
Sau ba mươi tuổi, không trở thành trưởng lão thì cũng không có khả năng làm được cái gì...
Lại qua thêm hai ngày, sau khi Bộ Tranh bắt kịp một chiếc huyền không thuyền, bởi vì sợ hiểu lầm, hắn cố gắng cách xa một chút, người trên huyền không thuyền rất đề phòng với những người bay nhanh trên không trung như hắn, bởi vì những người đó rất có thể là cường đạo, đây là kinh nghiệm hắn học được sau vài lần bị hiểu nhầm.
Chỉ bất quá, người trên huyền không thuyền lại đuổi theo, tuy rằng Bộ Tranh không thả hết toàn bộ tốc độ bởi vì còn phải đi đường dài, nhưng tốc độ hiện tại cũng không chậm, người có thể đuổi theo hắn trên không trung xem ra thực lực rất không tồi.
Điều này làm cho Bộ Tranh không khỏi có chút tò mò, nhìn về phía người từ trong huyền không thuyền đi ra, đó là một cô gái tương đối mảnh mai, đương nhiên chỉ nói ngoại hình mà thôi, Bộ Tranh biết kiểu nữ nhân này há có thể mảnh mai được chứ, ít nhất cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Hắn là dựa vào trận khí phụ trợ, còn nàng hoàn toàn là ngự không phi hành, cấp bậc thực lực vượt hơn hắn rất nhiều, vào lúc này, Bộ Tranh chỉ có thể xác định thực lực của nàng hẳn đã ngoài thất mạch, như cụ thể như thế nào thì hắn không biết.
Đã ngoài thất mạch, ai, ở đây tùy tiện gặp được một người thì đã là ngoài thất mạch, người ta tùy tùy tiện tiện là có thể tiêu diệt mình ngay, không lẽ mình nên đến một vài địa phương cấp thấp sống một cuộc sống thỏa sức vùng vẫy hay sao?
Theo như ý nghĩ của Bộ Tranh, bản thân hẳn là nên lựa chọn cuộc sống như thế, nhưng cũng không biết vì sao, hắn vẫn lựa chọn quay về nơi đây, hơi nữa còn muốn tiếp tục tiến về phía trước, thâm tâm hắn đang tự nói với chính mình rằng phải tiếp tục đi về phía trước.
Trước đây, hắn tu luyện là vì muốn cứu Tú Anh, hiện tại Tú Anh đã không sao, nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện ngừng lại, thâm tâm đang dẫn dắt hắn, muốn hắn tiếp tục tiến bước trên con đường võ đạo.
Hơn nữa ở Đỉnh Thiên thần giáo có người che chở, vô cùng an toàn, đồng thời hắn còn có thể làm một vài sinh ý, đầu cơ trục lợi một vài chân khí đan, đối với lợi nhuận kiếm được mà nói, chỉ cần làm một năm là bản thân có thể phú khả địch quốc, đến lúc đó, xây dựng đại trạch, cưới mấy lão bà, nuôi mấy tiểu thiếp.
Hắc hắc, đời người thật tốt đẹp biết bao...
"Này, tiểu huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đấy, nước miếng chảy đầy đất rồi kia!" Cô gái kia cười hỏi Bộ Tranh.
"A, vừa rồi ta mới nghĩ đến lão bà tương lai của ta..." Bộ Tranh rất thành thật, trả lời thẳng suy nghĩ trong lòng.
"Nguyên lai là như vậy ư, chẳng thể trách vẻ mặt lại như thế..., không nói cái này nữa, xin hỏi một chút, từ đây đến tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo đi như thế nào?" Cô gái kia hỏi.
"Hóa ra cô muốn đến Đỉnh Thiên thần giáo, từ nơi này đi thẳng về phía trước, khi nào nhìn thấy những ngọn núi có hình dạng giống như măng tre thì ngọn núi cao nhất chính là nơi cô cần đến." Bộ Tranh chỉ vào phía trước nói.
"Phía trước hả, quả nhiên ta đi đúng đường rồi, cảm ơn nhiều, tiểu huynh đệ." Sau khi cô gái nói lời cảm ơn liền quay người trở về huyền không thuyền.
Bộ Tranh cũng không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước, mặc dù là cùng đường nhưng hắn cũng không có ý định đi cùng với cô gái, bởi vì hắn không thích đi chậm vì người khác, hơn nữa cũng sắp tới rồi, hiện tại lên thuyền nộp phí thì lỗ to.
Căn cứ theo lệ thường, muốn lên huyền không thuyền thì phải nộp một ít thuyền phí, ít nhất là từ trước tới nay Bộ Tranh đều làm như thế.
Tiếp tục qua thêm hai ngày nữa, Bộ Tranh đã đi đến thành thị bên dưới tổng đàn, trước tiên đi dùng chân khí đan đổi lấy một số tài liệu luyện chế chân nguyên đan, đây là ưu tiên hàng đầu, sau đó là đi mua đồ ăn và một vài tài liệu khác.
Tiếp theo, Bộ Tranh thấy thời gian vẫn còn sớm, cho nên nảy ra ý định đi dạo quanh cái thành thị này, hiện tại hắn có rất nhiều thời gian, sở thích của Bộ Tranh rất đơn giản, ngoại trừ tiền ra thì ăn chính là sở thích lớn thứ hai của hắn.
Người ta nói dân dĩ thực vi thiên, cả một đời người, nếu chỉ ăn những đồ ăn đơn giản cho no bụng thì cuộc sống chẳng có gì gọi là thú vị cả, mỹ thực là dùng để tô điểm cho cuộc sống, cho dù là đồ ăn đơn giản nhất, nhưng thông qua các loại thủ pháp chế biến, hương vị thức ăn làm ra có thể không thua kém gì cao hương mỹ vị, cái này cần đến trù nghệ cao thâm.
Đối với nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp thì ngược lại không cần trù nghệ gì lắm, bởi vì người ta thường ăn trực tiếp luôn.
Bộ Tranh đương nhiên không có cái tham vọng xa vời những nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp này, hắn chỉ cần đi đến các quán ăn nhỏ bình dân mà thôi, mỗi một món ăn ở mỗi một quán không hề giống nhau, vị đạo bất đồng, văn hóa cũng khác biệt.
Món ăn vặt nổi tiếng nhất ở nơi này là một loại bánh rán, dùng một chiếc thìa làm khuôn, bột dẻo được đổ vào trong thìa, sau đó bỏ vào bên trên đủ loại nhân, tiếp đó gói kín lại, bỏ cả chiếc bánh vào chảo dầu rán lên, chẳng mấy chốc mà vỏ ngoài trở nên vàng óng, mùi thơm thức ăn bốc lên nồng nặc...
Sau khi Bộ Tranh ăn vào một cái đầu tiên liền bắt đầu kìm lại không được, lập tức quét sạch bách những chiếc bánh rán sẵn còn dư lại trên sạp hàng của người ta, điều này làm cho người xếp hàng phía sau rất bất đắc dĩ, xem ra bản thân phải chờ dài dài rồi.
"Tiểu tử, cho ta một cái." Vào lúc này, một thanh âm vang lên từ bên cạnh Bộ Tranh.
"Tự mình mua đi." Bộ Tranh trả lời không cần suy nghĩ, sau đó mới kịp phản ứng, thanh âm này hơi quen quen, dường như là người mà mình nhận thức.
Ở nơi này hắn chỉ quen biết hai người, một là Liễu Nhất Kiếm, người còn lại chính là Đông Phương, mà nếu như là Liễu Nhất Kiếm thì lão sẽ không hỏi mà trực tiếp cướp luôn.
Bộ Tranh quay đầu lại liền nhìn thấy Đông Phương Như Mộng đang đứng trong đám người, liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng, quả thật nàng rất nổi bật, vì thế, hắn liền vặn ra khuôn mặt tươi cười.
"Hóa ra là sư tỷ a, cầm lấy này, ta còn có rất nhiều, rất nhiều."
Đối với Đông Phương Như Mộng này, Bộ Tranh có thể nói không được sao? Đây rất hiển nhiên là không được, ít nhất là Bộ Tranh sẽ không vì một món ăn vặt mà trở mặt với nàng, điều đó không đáng, có khả năng liên quan tới phí tổn thuốc men a.
Hiện tại Bộ Tranh cũng không biết có nên cảm thán hay không, mình và sư tỷ này cũng quá có duyên đi, mình mới trở về, không ngờ người đầu tiên gặp được lại là nàng.
"Hừ!" Đông Phương Như Mộng hừ một tiếng, lấy đi một cái túi giấy chứa món ăn vặt, sau đó im lặng không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu ăn, tướng ăn nhìn rất ư là đáng yêu.
Điều này làm cho không ít anh chàng đứng bên cạnh bị nàng làm cho mê muội!