Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ta ước gì ta có thể lại một lần nữa được là nô lệ của người, ta thật sự muốn được ở bên cạnh người.
- Ta yêu ngươi Linh, nhưng ta lại không thể để tình yêu đó cho nàng được, ta xin lỗi.
- Ngươi thật sự rất mạnh, nếu được sống lại một lần nữa, ta lại muốn làm chủ nhân của ngươi một lần nữa, nhưng bên cạnh việc làm chủ nhân của ngươi, ta lại muốn làm bạn của ngươi.
- Ngươi là đứa con của ác quỷ, bằng chứng là ngươi có Demon, chỉ có đứa con của ác quỷ mới có được Demon.
- Ta nguyền rủa ngươi, ngươi mãi mãi sống trong cô độc.
Trong đầu của Diệp Tiêu Linh không hiểu vì lí do gì mà cứ xuất hiện liên tục những hình ảnh, những câu nói của những người đã từng bên cạnh nàng, đã vì nàng mà chết cả những người chết dưới tay nàng, tất cả đều lần lượt hiện ra trong tâm trí của nàng.
- Ta ước, những ngươi bên cạnh ta sẽ không chết, những người ta yêu thương sẽ không phải vì ta mà ra đi.
- Ta ước, ta có thể cười, có thể khóc, dù là giả tạo đi nữa, ta cũng muốn được cười một lần, được một lần vì những người ta yêu thương.
- Ta ước, ta có thể gặp lại mọi người mà ta yêu thương một lần nữa.
- Ta ước, ta có thể chết đi.
Những lời ước của Diệp Tiêu Linh được nói ra, nàng đau đớn, điều ước cuối cùng của nàng vừa được nói, nàng liền lấy Demon đâm vào trái tim của mình.
Trong đầu của nàng lúc này hiện lên thật nhiều ký ức.
Cảnh tượng chính bản thân mình giết đi gia đình của mình, giết cha mẹ, giết anh chị, giết những người ở trong tộc, diệt luôn cả một đất nước phồn vinh.
Nhìn thấy nàng trên chiến trường, những con mãnh thú cố gắng giết nàng, chỉ cần giết được nàng chúng sẽ được tự do.
Diệp Tiêu Linh cũng muốn sống, như đang với thân phận nô lệ, Diệp Tiêu Linh bắt buộc phải giết bọn chúng.
Bao nhiêu hình ảnh của vạn năm qua ùa vào trong đầu của Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh thầm hận chính mình, tại sao mình lại không thể cười khi có người ở bên cạnh mình, chọc cho mình cười? Tại sao mình lại không thể khóc cho những người đã vì mình mà chết đi. Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Diệp Tiêu Linh cho đến bây giờ cũng chẳng có cười, cũng chẳng có khóc, nàng nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy từ người mình xuống nền đất.
Vết thương đang cố lành lại, Diệp Tiêu Linh cảm thấy vết thương đang muốn cầm máu, liền mạnh tay, đâm Demon vào sâu trong trái tim.
Đôi mắt Diệp Tiêu Linh bắt đầu nặng trĩu, cả cơ thể cũng bắt đầu lạnh đi, nàng biết rõ, đây chính là cảm giác khi mình chuẩn bị chết.
Cuối cùng thì ta cũng đã chết đi.
Diệp Tiêu Linh than lên một tiếng trong lòng, nàng ngã xuống mà chết đi trong lạnh thầm, chết tại một khu rừng hoang vắng, chết trên biển máu của bản thân.
Cái chết đối với nàng là được giải thoát như vậy sao?
- Tại sao ta lại còn ý thức? Nơi này là nơi nào?
Diệp Tiêu Linh cảm thấy mình như vẫn còn ý thức, mở mắt ra nhìn trước mặt của mình là một dải ngân hà với vô vàn vì sao.
Một người, không, đúng hơn là một con quỷ, Diệp Tiêu Linh là lần đầu tiên nhìn thấy một con quỷ, kinh ngạc thì có kinh ngạc như sắc mặt lại không hề có một chút biểu hiện nào, không kinh ngạc cũng không hoảng sợ, chỉ có lạnh nhạt.
Con quỷ này, thật sự chẳng giống như trong trang sách đã từng ghi chép lại chút nào.
Nước da của quỷ lại trắng nhợt nhạt thì có phần giống, nhưng còn sừng và răng nanh thì lại chẳng có, mái tóc bị che khuất đi bởi lớp áo choàng đen bên ngoài, lộ ra đi cả khuôn mặt, nhưng mái tóc lại vô cùng khó thấy.
Đôi mắt của quỷ đỏ rực như ngọn lửa, như một viên đá đỏ soi dưới ánh sáng mặt trời.
Cái mà làm cho Diệp Tiêu Linh để ý nhất đó chính vòng ma pháp sau lưng của con quỷ này, một vòng ma pháp đỏ sắc như được vẽ bằng máu.
- Ngươi là ai?
Diệp Tiêu Linh cứ thấy mặt đối mặt như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, lên tiếng đầu tiên.
- Tên của ta là Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh nghe được câu trả lời liền phản bác, quát:
- Không phải!
Con quỷ kia cười nhẹ một cái, nhìn Diệp Tiêu Linh, lại lần nữa trả lời:
- Ta chính là ngươi, sâu bên trong ngươi, chính là ta. Ta luôn tồn tại trong người của ngươi, trong cái nhà tù linh hồn của ngươi.
"Nhà tù" Diệp Tiêu Linh không hiểu rõ, nhìn con quỷ trước mặt, nàng để ý cái vòng ma pháp kia, chỉ tay vào vòng ma pháp, nói:
- Cái đó, là ai đã vẽ lên và ám lên người ngươi, để ngươi ám vào ta?
Con quỷ kia lại cười:
- Ai là người sinh ra ngươi? ai là người lợi dụng ngươi nhiều nhất? Đó chính là người đã ép ta vào bên trong ngươi, biến ngươi thành đứa con của ác quỷ.
Diệp Tiêu Linh chỉ cần nghe câu hỏi đầu thôi là biết ngay được người đó là người nào, chính là mẹ của nàng, nhưng nàng lại hận, hận người đó sâu đậm, hận đến mức không muốn mắc đến tên, hay muốn gọi người đó một tiếng "mẹ".
Con quỷ trước mặt nhìn Diệp Tiêu Linh, dù nàng không biểu hiện gì, dù nàng không lên tiếng, nhưng nó đã biết hết tất cả.
Vòng ma pháp sau lưng con quỷ duy chuyển đến người của Diệp Tiêu Linh, nhập vào người nàng, tạo thành những vân ấn trên cánh tay của nàng.
Con quỷ lên tiếng:
- Bây giờ ngươi đã tự kết liễu đời mình, ta được tự do, vân ấn này, sẽ không bao giờ hiện ra nữa, nhưng nó lại có một công dụng, công dụng để nguyền rủa.
Lại nghe đến "nguyền rủa" Diệp Tiêu Linh lại chẳng muốn nghe đến cái từ này chút nào, vì nó mà nàng gặp điều điều buồn phiền.
- Lời nguyền này chính là ngươi mãi mãi không bao giờ chết, dù ngươi có dùng cấm thuật, dùng Demon để diệt của linh hồn vẫn sẽ không làm ngươi chết đi được.
- Ngươi sẽ sống lại, vẫn có ký ức của kiếp trước, vẫn sẽ có sức mạnh như trước, ngươi vẫn bị cái vận mệnh như trước.
- Nhưng, vì trước khi chết ngươi đã ước, ta sẽ thực hiện ba điều ước của ngươi, điều ước thứ tư của ngươi sẽ không thể thực hiện được.
Diệp Tiêu Linh nhìn con quỷ, không kích động, không động tâm, không cười, nàng vẫn như trước vẫn lạnh nhạt lên tiếng:
- Ta sống lại, vẫn như trước kia, vẫn là cái vận mệnh bị người thân bỏ rơi, bị người thân lợi dụng, bị bán thành nô lệ, lang thang đầu đường xó chợ, không nhà không cửa?
Con quỷ kia gật đầu:
- Chính xác. À đúng rồi, ta xém quên mất, vân ấn kia có tác dụng phụ, tóc và mắt của ngươi sẽ đều giống như ta, đều chỉ có một màu huyết sắc, một màu máu tuyệt đẹp và sáng chói như đá quý đỏ.
- Diệp Tiêu Linh, nhờ cái chết của ngươi mà ta được tự do, còn ngươi bị giam cầm trong cuộc sống bất tử, nhưng cũng vì ngươi chết đi mà Demon nhận ngươi làm chủ nhân.
Âm thanh của con quỷ kia càng lúc càng nhỏ dần, cùng theo hình bóng càng lúc càng nhạt dần.
Trước mặt Diệp Tiêu Linh lại một lần nữa là một màu đen.
Diệp Tiêu Linh lại một lần nữa mở mắt ra.
Nhìn trước mặt nàng là những đứa trẻ tay chân đeo còng sắt, tất cả những đứa trẻ ở đây đều là từ năm đến bảy tuổi, bọn trẻ này đều mặc một bộ đồ màu trắng rách nát, trên người còn có một vài vết thương do roi để lại.
Nhìn lại bản thân cũng chẳng khác gì, Diệp Tiêu Linh cũng chẳng thất vọng gì, nàng đã sớm đoán được hình ảnh này sẽ hiện ra.
Không cần nhắm mắt tĩnh tu lại trí nhớ thì cũng biết được, là gia đình nàng bán nàng thành nô lệ, và mình đang ở trên tàu bán nô lệ, cùng với những đứa trẻ được đem bán cùng.
- Linh Linh cậu dậy rồi sao?
Một cậu bé nằm tựa vào vai của Diệp Tiêu Linh, tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt to tròn của mình, nhìn Diệp Tiêu Linh, hỏi.
Diệp Tiêu Linh gật đầu, cậu bé trước mặt này tên là Kiên Gia, cậu ở trong một gia tộc chiến binh như lại bị người khác bắt đi đem bán thành nô lệ, trên con tàu này cậu chỉ thân có mỗi Diệp Tiêu Linh.
Kiên Gia cảm giác con tàu đang đến cảng, thầm nói cho Diệp Tiêu Linh:
- Linh Linh, tàu sắp vào bờ rồi, chúng ta sắp bị bán rồi, phải làm sao đây?
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, nàng không biết nên nói thế nào chỉ biết lắc đầu biểu hiện cho việc mình không biết nên làm gì.
- Các ngươi còn muốn ngủ đến khi nào, dậy hết cho ta.
- Vụt...vụt...vụt.
- Bốp, bốp, bốp.
Một tên đại hán đi xuống, vừa nói vừa vung roi đánh những đứa trẻ, những đứa trẻ bị đánh oa oa khóc, nhưng có khóc cũng vô dụng.
Những đứa trẻ lớn hơn vài tuổi rất biết điều, khi bị đánh chúng không dám khóc, nhìn những đứa trẻ đang khóc kia, bịt miệng chúng lại.
Vì tất cả những đứa trẻ ở đây đều biết rằng, nếu bị đánh mà khóc thì sẽ bị đánh cho đến khi nào hết khóc.
Chính vì thế mà bọn chúng chỉ biết nghe lời, cứ để những người kia đánh, không dám lên tiếng.
Trong những đứa trẻ bị đánh cũng có cả Diệp Tiêu Linh, nàng bị đánh kiểu này cũng thấy nhiều rồi, từ kiếp trước đến kiếp này đều như vậy, nên chỉ có một chút cảm giác đau đớn mà thôi.
Kiên Gia thì không bị gì hết, vì cậu đã được Diệp Tiêu Linh che lại, Diệp Tiêu Linh chưa bao giờ làm điều gì đó cho Kiên Gia, chỉ có Kiên Gia làm cho nàng, lúc nào cũng che chở cho nàng, nên bây giờ, Diệp Tiêu Linh muốn làm một cái gì đó để Kiên Gia có một chút hình ảnh mình trong trí nhớ.
Tên đại hán kia đi xuống, hắn lấy một sợi xích dài, nối còng tay của người này đến người khác, kéo thành một đoạn dài, đi lên boong tàu.