Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, Đại Thanh Sơn bò dậy, lúc này hắn mới phát hiện ra, đầu lưỡi của mình bị sưng rộp lên. Nọc độc đêm qua có lẽ đã quá dữ dội khiến đầu lưỡi mềm yếu của hắn không thể thừa nhận nổi. Hắn lắc lắc đầu thật mạnh, sau đó bốc một vốc tuyết thật lớn, áp vào mặt.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc giải độc, chân của Sa Nhược đã không còn đáng ngại nữa. Mặc dù Sa Nhược cố tình không nhìn thẳng vào Đại Thanh Sơn, nhưng nàng vẫn phát hiện ra trên mặt hắn, hai má hơi sưng. Thân là mục sư, Sa Nhược lập tức đoán được nguyên do, nhẹ nhàng niệm một câu chú ngữ ngắn, một đạo ánh sáng màu trắng hiện lên, Đại Thanh Sơn lập tức cảm giác khuôn mặt mình bình thường trở lại.
Sau đó, hai người đều cúi gầm mặt xuống, tâm sự nặng nề, Đại Thanh Sơn ở phía trước kéo đám tuyết cẩu và Lục Nhi mở đường, Sa Nhược thì giống như một cô vợ xấu hổ lẽo đẽo bước theo phía sau.
Hai người đều là người chưa có kinh nghiệm, lại ở trong hoàn cảnh này, hiển nhiên không còn để ý chút nào đến tình huống xung quanh. Bất chợt, toàn bộ đám tuyết cẩu liều mạng gào rống, Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt là năm gã kỵ sĩ toàn thân mặc khôi giáp màu đen, cưỡi hắc mã, toàn bộ khuôn mặt giấu đằng sau mũ giáp đen thùi.
Đại Thanh Sơn theo bản năng tay trái giơ tấm khiên lên, trường kiếm trên tay phải kéo lui mũi kiếm về sau tấm khiên, bước lùi từng bước ngắn, dùng tấm khiên che lấy bản thân và Sa Nhược đứng phía sau. Lục Nhi hiển nhiên cũng giật mình, nhẹ nhàng rung người một chút, sải bước chạy ra phía sau lưng Đại Thanh Sơn.
Gã kỵ sĩ đứng giữa lạnh lùng nói: “Cho dù các ngươi bày mưu tính kế thế nào, có thể lừa kẻ ngu ngốc nào đó, chứ đừng mong gạt được ta! Đầu hàng đi, ta hy vọng có thể giải quyết mọi việc một cách hòa bình.”
Đại Thanh Sơn mím chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, tấm khiên trên tay trái giơ lên cao một chút.
Tên kỵ sĩ thở dài một hơi, tay phải giơ lên. Cả năm tên kỵ sĩ đồng thời dựng thẳng mã thương dài đến ba thước trong tay lên, tay cầm cương vung lên, cả năm tên giục ngựa lao tới.
Tuy rằng là năm người, nhưng động tác chỉnh tề nhất quán, cả âm thanh vó ngựa nện xuống đất cũng trùng nhau, bùn đất bám ở vó ngựa tung bay. Tên thủ lĩnh dường như đã học qua kỹ năng liên hợp trùng kích, không chỉ đồng thời đánh thọc sâu vào mang theo lực sát thương cực lớn, mà còn mang theo áp lực tâm lý trầm trọng.
Gần, gần hơn, càng gần hơn nữa.
Còn cách khoảng hai mươi thước, năm gã kỵ sĩ đem trường thương đặt ngang thân, mũi thương nhọn hoắt, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt vô cùng.
“Lục Nhi, bay lên, công kích ma pháp!” Đại Thanh Sơn hô to một tiếng. Trong thời khắc mấu chốt này, Đại Thanh Sơn chỉ hy vọng Lục Nhi có thể phát huy trình độ siêu việt một chút, phóng ra vài tia chớp ma pháp hay một vài loại công kích ma pháp nào khác, tuy rằng không thể hy vọng giết sạch kẻ địch, nhưng ít nhất cũng có thể trì hoãn thế tiến công của đối phương một chút.
Dang rộng hai cánh, Lục Nhi lập tức bay lên không trung, không dừng lại chút nào, không khí phía trước mặt Lục Nhi bắt đầu uốn éo, một con phong long màu vàng xuất hiện, rồi con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư.
(Trong Dong binh thiên hạ, kỹ năng triệu hoán nhiều nhất chỉ có thể gọi về bốn tinh linh hoặc loài động vật khác)
Phong long khống chế gió rét, trở mình dang rộng hai cánh, trực tiếp từ giữa không trung lao xuống. Hiển nhiên bọn kỵ sĩ bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, cho dù là ma pháp sư cấp 1 cũng không cách nào trong thời gian ngắn ngủi như vậy triệu hồi ra bốn con phong long. Phong long chính là tứ giai ma pháp a.
Ý đồ tạo ra công kích thật mạnh của đám kỵ sĩ, lúc này lại vấp phải đòn đánh từ trên không xuống, khoảng cách chỉ có mười thước, do quán tính nên toàn bộ đám kỵ sĩ căn bản không thể dừng ngựa lại. Đám kỵ sĩ lập tức hơi điều chỉnh một chút hướng của đầu thương, đâm xéo lên trên, hy vọng có thể trực tiếp đâm trúng phong long, đồng thời hai tên kỵ sĩ ở ngoài cùng kéo đầu ngựa giật sang bên cạnh, hy vọng thu được khoảng trống lớn hơn, nếu không, với trận thế xung phong chật chội dày đặc này, khẳng định không thể phòng ngự nổi công kích từ trên trời xuống, càng huống hồ phong long có thể đột nhiên gia tốc vọt ra phía sau cả đám.
Hai tên kỵ sĩ này vừa mới kéo được một chút khoảng trống, hai tên bên cạnh cũng kéo đầu ngựa theo, hy vọng chiếm được khoảng không chiến đấu lớn hơn nữa.
Chỉ có tên ở giữa hình như là thủ lĩnh của đám kỵ sĩ là không có cách nào tránh né, may mắn, tựa hồ bốn con phong long kia không có lao về phía hắn, quán tính rất lớn mang theo hắn trực tiếp lao thẳng về phía Đại Thanh Sơn.
Phong long hóa thân từ gió, tuy rằng không nhanh nhẹn mẫn tuệ bằng Long linh, nhưng đối phó với kỵ sĩ, nhất là ở tình huống một chọi một hiển nhiên hết sức chiếm ưu thế. Kỵ sĩ rèn luyện nhiều nhất chính là tốc độ cao, lực cơ động lớn trong tác chiến đoàn thể. Trong tình huống một chọi một, nhất là đối mặt với công kích từ trên không trung, chiến mã rất khó phối hợp cùng với kỵ sĩ, giáp trụ lớn buộc chặt trên cơ thể lúc này khiến cho độ linh họat vô cùng thấp. Trong trường hợp này năng lực tác chiến của một tên kỵ sĩ thậm chí còn không bằng nổi một gã bộ binh.
Một con phong long bay quanh đỉnh đầu một gã kỵ sĩ, vươn chi sau khổng lồ tóm lấy gã kỵ sĩ, hai cánh thật lớn phe phẩy, tạo nên một luồng khí lưu rét buốt, mang theo gã kỵ sĩ bay thẳng lên trời cao.
Có thể kết luận, vận mệnh của tên kỵ sĩ này cực kỳ bi thảm. Một con phong long sống lâu nhất đại khái là mười phút, tức là, mười phút sau tên kỵ sĩ kia sẽ rơi thẳng từ trên trời xuống đất…
Đại Thanh Sơn căn bản cũng không nghĩ đến, công kích ma pháp của Lục Nhi đột nhiên từ tia chớp cấp hai, cấp ba biến thành ma pháp cấp bốn. Trước khi Lôi Cát rời đi đã từng kiểm tra qua ma pháp của Lục Nhi, cho rằng cấp bậc ma pháp của Lục Nhi đã ngang ngửa với một nhân loại ma pháp cấp một, mà sau khi trải quan trận chiến với Ngâm Phong, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Long Thần, Lục Nhi đã đột phá giới hạn này.
Không kịp suy nghĩ nhiều, gã kỵ sĩ thủ lĩnh đã vọt tới phía trước, trường thương đâm thẳng tới.
Vốn trong tình huống một chọi một, kỵ sĩ dùng trường thương xung phong không chiếm được chút ưu thế gì, mà động tác lý tưởng nhất lại không phải là đâm, bởi vì, với trọng lượng quá lớn như vậy căn bản không thể điều chỉnh nhiều, cho dù là một gã bộ binh bình thường cũng có thể đứng tại chỗ xoay người né tránh thế đâm của một kỵ sĩ. Vũ khí tốt nhất chỉ có thể là loan đao hoặc trường kiếm, nhưng hiển nhiên gã thủ lĩnh này không có cơ hội để đổi vũ khí.
Đại Thanh Sơn cũng không dám tránh né, Sa Nhược đứng ngay phía sau, một khi tránh né, tức là để Sa Nhược đối diện với thanh trường thương sáng bóng kia, mà hiển nhiên nàng lại không có thân thủ linh mẫn như vậy, Đại Thanh Sơn tuyệt đối không hy vọng loại chuyện này phát sinh. Hắn giơ cao tấm khiên, dưới thế đâm trực tiếp của thanh trường thương, tấm khiên bị chệch đi một góc, mũi thương va chạm vào tấm khiên tạo thành âm thanh cực kỳ chói tai. Thương vừa chạm khiên, trường kiếm trong tay Đại Thanh Sơn lập tức lộ ra khỏi tấm khiên, một đạo ngân quang lóe lên!
Thanh trường kiếm trực tiếp bổ vào cổ ngựa. Kỵ sĩ toàn thân mặc khôi giáp, một khi đang chiến đấu mà phải ly khai tọa kỵ, thực sự rất khó để có thể chống đỡ được các loại binh chủng khác, nhưng gã thủ lĩnh kỵ sĩ này lại phi thường bình tĩnh, dùng phần chuôi thương cản lại, khiến thanh trường kiếm bị bắn trở về.
Lúc trước, hàng ngày tập luyện với Trì Hàn Phong, Đại Thanh Sơn cũng không có tọa kỵ, mỗi lần đều dùng tổ hợp kiếm và khiên, vì vậy đối với kỵ sĩ vô cùng quen thuộc, tuy rằng không thể chiến thắng huyễn thú kỵ sĩ, nhưng đối phó với một tên kỵ sĩ hắc mã bình thường này, Đại Thanh Sơn cũng chỉ coi là trò tiêu khiển mà thôi.
Gã Kỵ sĩ vừa mới lao đến, Đại Thanh Sơn căn bản không chút do dự, tay trái cầm khiên, vươn ra đỡ lấy chân sau của ngựa, tay phải mượn lực của trường kiếm, thân hình khom khom, trực tiếp lao thẳng xuyên qua phía dưới bụng ngựa. Trường thương của gã hắc y kỵ sĩ không kịp xoay chuyển, Đại Thanh Sơn từ bên trái lăn qua bên phải ngựa, ở dưới bụng ngựa dùng trường kiếm mở ra một cái lỗ hổng thật lớn.
Nhìn máu tươi mạnh mẽ phun ra, Đại Thanh Sơn thầm kêu một tiếng may mắn. Nếu là Huyễn thú kỵ sĩ, một kích vừa rồi chắc chắn là không có đất dụng võ, bởi vì…. Huyễn thú biết bay!
Chiến mã rên lên một tiếng, chạy được thêm mấy bước, ngã rầm xuống đất, lập tức khiến cho gã kỵ sĩ bị quán tính đẩy bắn đi. Đại Thanh Sơn do dự một chút, chưa kịp lao vào, một con phong long đã gào rú lao đến, móng vuốt trực tiếp tóm vào lưng gã kỵ sĩ, dùng cơ thể ép mạnh vào mũ giáp của gã, âm thanh xương cốt vỡ nát mơ hồ truyền đến, gã kỵ sĩ này hỏng rồi.
Chiến đấu chấm dứt một cách nhanh đến quái dị, năm tên kỵ sĩ cơ hồ trong chưa đầy mười phút, toàn bộ bị giết chết, thân ảnh phong long nhanh chóng chớp lên, tan biến vào trong gió.
Đại Thanh Sơn sờ sờ vết máu trên mặt, hướng Lục Nhi vẫn còn đang bay trên không vẫy vẫy tay. Lục Nhi vừa lao xuống, Đại Thanh Sơn kìm lòng không nổi, vỗ vỗ đầu Lục Nhi khen ngợi: “Không tệ, rất lợi hại.”
Lục Nhi hoàn toàn không có chút uy phong nào của thần thánh long tộc, hành động tiếp theo của nó chính là, dụi cái đầu lớn vào cái túi Đại Thanh Sơn đang đeo trên lưng. Hiển nhiên nó đối với vật chất khích lệ là mấy con thằn lằn có nhu cầu hơn xa so với khích lệ về mặt tinh thần…
Hắc kỵ sĩ chiến đấu không được tốt lắm, nhưng làm việc vận chuyển đồ thì lại không tệ. Trên bốn cỗ thi thể lục soát được 500 kim tệ, một đống dược liệu, mà điều khiến Đại Thanh Sơn hài lòng nhất chính là bốn thớt hắc mã mạnh mẽ. Đáng tiếc thời gian quá cấp bách, nếu không còn phải cắt tháo đống áo giáp này mang theo đổi lấy tiền. Với nhân cách của Đại Thanh Sơn, cho dù thời gian dư dả phỏng chừng cũng không nhẫn tâm làm cái loại chuyện này, nhưng nếu là Ngả Mễ, ha ha, mặc kệ thời gian có cấp bách hay không, e rằng tóc trên đầu ngươi cũng bị cạo xuống đem bán cho nơi nào chế tạo phân bón a.
Tuy vậy, cho dù Đại Thanh Sơn có muốn làm gì đi chăng nữa thì hiện tại cũng không thể thực hiện được. Sa Nhược ngây ngốc nhìn bốn cỗ thi thể, môi khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là đang làm trách nhiệm của một mục sư: cầu nguyện cho linh hồn nhanh chóng được siêu thoát.
Phiền toái lại xuất hiện. Khi Đại Thanh Sơn chuẩn bị lên ngựa, Lục Nhi đột nhiên lao vọt tới, cắn hắn một miếng thật mạnh, lúc này mới khiến hắn nhớ ra lời nói của Trì Hàn Phong: Long tộc ghét nhất là long kỵ sĩ cưỡi tọa kỵ khác, cho dù rồng của mình bị bệnh cũng không bao giờ để chuyện này xảy ra.
Nhưng, cứu binh như cứu hỏa, Đại Thanh Sơn cố gắng vận dụng hiểu biết đối với long tộc thần thánh để giải thích với Lục Nhi, cuối cùng cũng xin xỏ được một lần này. Lần sau không được viện lý do này nọ nữa, đồng thời phải dùng 100 con thằn lằn thơm ngon hấp dẫn để đổi lấy tự do lần này.
Hai giờ sau, cổng thành Tuyết Nguyên đã xuất hiện ở trước mắt, Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược hơi giảm tốc độ, trực tiếp vọt qua đám vệ binh thủ thành đứng ở cổng.
Mấy chục tên binh lính Cáp Mễ Nhân thủ thành chưa từng gặp tên kỵ binh dị tộc nào dám cả gan trực tiếp lao vọt qua, tất cả rút loan đao ra, một gã đầu lĩnh nghe được âm thanh, từ trong thành đi ra, dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn của Băng Phong đại lục hỏi: “Các ngươi muốn gì? Sao dám xông thẳng vào như vậy?”
Sa Nhược từ nhỏ đã lớn lên trong giáo đình, sau này lại làm đặc sứ của giáo đình đến Ngả Mễ đế quốc, đối với cách chào hỏi trong quan quân vô cùng quen thuộc. Nàng móc từ trong ngực ra hai khối lệnh bài, một khối màu vàng, một khối màu lam, trực tiếp đưa cho gã đầu lĩnh: “Chúng ta là đoàn đặc sứ của Ngả Mễ đế quốc cùng với Thần Thánh giáo đình, đến đón huyễn thú, ở trong Băng Tuyết sâm lâm bị địch nhân tập kích, hai người bọn ta phá vây chạy đến đây hy vọng nhận được cứu viện của Cáp Mễ Nhân vương quốc. Thỉnh mang ta đi gặp tướng quân thủ thành chịu trách nhiệm cao nhất nơi đây.”
Lệnh bài đại biểu cho quốc gia lập tức phát huy hiệu lực, dưới sự dẫn đường của vệ binh, Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược lập tức phi ngựa đến phủ đệ của vị tướng quân thủ thành – phủ đệ của nam tước Di Na Tư.
Sau khi nghe tin báo, nam tước Di Na Tư người Cáp Mễ Nhân, khoảng bốn mươi tuổi đích thân ra nghênh đón bọn họ, hơn nữa còn hỏa tốc cử 500 gã tuyết lang kỵ binh cùng với Đại Thanh Sơn lập tức rời khỏi thành.
“Không việc gì, khẳng định là không có chuyện gì đâu.” Đại Thanh Sơn và Sa Nhược đều âm thầm cầu nguyên.
Mười cây số bình nguyên cơ hồ rất nhanh vượt qua, phía trước chính là khu rừng rậm rạp kia, dựa theo ước định lúc trước, đám người Ngả Mễ đang ở trong cánh rừng này dụ địch.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Đại Thanh Sơn duỗi tay đỡ Lục Nhi rồi hất lên không trung, để cho Lục Nhi bay lên trời tìm dấu vết của đám Ngả Mễ.
Rất nhanh chóng, dưới sự dẫn đường của Lục Nhi, đám người Đại Thanh Sơn phát hiện ra một khu vực tương đối trống trải trong rừng có rất nhiều dấu vó ngựa, nhưng hiện trường lại không còn thêm dấu vết nào khác.