Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Dung Binh Thiên Hạ
  3. Quyển 3-Chương 49 : Nội Bộ Trùng Đột
Trước /145 Sau

[Dịch] Dung Binh Thiên Hạ

Quyển 3-Chương 49 : Nội Bộ Trùng Đột

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ma Pháp lịch năm 5, đoàn trưởng của 1 trong 5 dong binh đoàn lớn cấp A Ngả Mễ các hạ ở trước mặt mọi người đã chất vấn khiển trách lối sống của các cư dân Pháp Tây Tư đại lục.

Có điều đáng tiếc là, Ngả Mễ các hạ ngôn luận cũng không chính xác, tối thiểu là cũng không hoàn toàn chính xác.

Ở trên đại lục Pháp Tây Tư, tối thiểu có tới 20 chủng tộc cùng sinh sống. Trong đó các chủng tộc có thế lực khá lớn là: bán thú nhân, hùng tộc, nhân mã tộc, nhân loại, xà tộc, long tộc, lang nhân tộc.

Trong số các chủng tộc này, nếu chỉ xét riêng về mặt chiến lực mà nói thì kém cỏi nhất chính là lang nhân tộc. Bọn họ là chủng tộc có vóc dáng thấp nhất, vũ khí kém cỏi nhất trên toàn bộ đại lục.

Để bảo đảm quyền lợi sinh sản của chủng tộc, phụ nữ thuộc lang nhân tộc ở bất cứ chỗ nào cũng đều tối đâu là nhà ngã đâu là giường, ở mọi lúc mọi nơi thường xuyên cùng với nam giới lang nhân tộc có ý định làm tình cùng "Giao phối" ―― Chú ý, kể cả các chủng tộc khác tại Pháp Tây Tư đại lục cũng gọi lối sinh hoạt của lang nhân là giao phối.

Bởi vậy, hết thảy những điều mà Ngả Mễ các hạ chỉ ra lúc bấy giờ đều là những thứ phát sinh ở trong lang nhân tộc.

Đương nhiên, sai lầm trong đó cũng không phải hoàn toàn là do Ngả Mễ các hạ. Dù sao thì những tư liệu này đều đến từ chính thư viện của đế quốc.

―― Nuối tiếc lịch sử

"Gã trai bao nhà ngươi đi chết đi!"

"Có mà ông nội nhà ngươi ấy."

Thú nhân sinh trưởng tại địa phương ở Pháp Tây Tư đều cực kỳ chất phác, ở trong mắt bọn họ, những câu mắng chửi người cũng chỉ đại loại là " Có mà ông nội nhà ngươi ấy!", "Hắn con mẹ nó" vân vân. Sau khi được các đồng bọn nhân loại giải thích, các thú nhân rốt cuộc cũng hiểu ra những lời tên tiểu tử trên tường thành kia vừa mới nói có ý nghĩa gì. Các chiến sĩ thú nhân mới vừa rồi còn suy nghĩ sau khi bắt làm tù binh sẽ đối xử tử tế với Ngả Mễ như thế nào, lúc này trước sau đều giơ ngón giữa tay phải lên hướng về phía gã trai bao trên tường thành. Cũng có mười mấy chiến sĩ thú nhân xúc động ném lang nha đại bổng dài 1,5 mét cùng tấm chắn trong tay vọt ra.

"Bắn chết!" Trên tường thành gã trai bao lạnh như băng nói ra hai chữ.

Dây trường cung của Thảo nguyên tinh linh khẽ rung lên, đội ngũ hơn 10 chiến sĩ thú tộc lao ra lập tức ngã quỵ, lỗ hổng mà bọn họ để lộ ra cũng bị làn mưa tên màu xanh biếc dày đặc xuyên qua, tiếp tục lại có thêm nhiều chiến sĩ ngã xuống trong vũng máu.

Mấy câu chói tai của đối thủ ít nhất cũng khiến cho quân đội Pháp Tây Tư tổn thất tới 1/6 binh lính, chứng kiến việc này, Nặc Đốn dù cũng đang sôi trào máu rất nhanh tỉnh táo lại, vừa rồi mục đích duy nhất của những lời nói kia đại khái chính là như vậy, nếu nói vài câu chói tai mà có thể đánh gục được một số lượng địch nhân tương đối, chỉ sợ rằng bản thân mình cũng sẽ làm như vậy.

Chiến thuẫn của các thú nhân rất nhanh chóng khép lại, xe ngựa chậm rãi di động, cuối cùng biến thành một lớp hàng rào phòng hộ.

"Ngả Mễ các hạ, hiện tại lính của ta đã tới dưới thành, nghe nói các hạ ma vũ song tu, mọi mặt đều vượt quá tiêu chuẩn của người bình thường. Có dám ra ngoài thành cùng ta đánh một trận không?" Nặc Đốn nhấc lang nha bổng dài 1 mét giơ lên.

"Có nhất thiết phải như vậy không? Thời tiết đẹp thế này, chúng ta cứ thế tùy tiện tâm sự chuyện địa lý phong tình chẳng phải là càng thêm tình thơ ý hoạ sao?" Bêu xấu không bằng giấu dốt, Nặc Đốn về mặt này làm trò ở trước mặt thiếu niên trí giả nhân loại quả thực căn bản không đáng để nhắc tới.

"Chẳng lẽ ngươi không có liêm sỉ của bậc dũng giả sao? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng sáng lập chiến công cho quốc gia quốc gia của ngươi à?" Nặc Đốn tiếp tục khích Ngả Mễ.

"Chuyện này, ta cần chắc?" Người bị khích trên mặt lộ ra thần sắc mạc danh kỳ diệu, càng thêm phần khoác lác vô sỉ: "Ta cùng đế quốc quân bộ chỉ có quan hệ giữa bên thuê và bên được thuê, trên thư giao nhiệm vụ cho chúng ta có viết rất rõ ràng, phòng thủ thành thị Đoạn Băng cảng, chẳng có một câu nào nhắc tới chuyện phải ra ngoài đánh giặc cả. Đế quốc cũng có trả cho ta xu nào vì việc này đâu."

"Ngươi... Chẳng lẽ không chuẩn bị báo thù thay cho bộ hạ của ngươi sao?"

"Nặc Đốn, các hạ chẳng phải là hy vọng ta đi ra ngoài tấn công ngươi sao? Các hạ chưa đọc binh pháp của nhân loại à, cường giả kỳ địch lấy yếu, đây là tri thức cơ bản nhất, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bị biểu hiện giả tạo của vài trăm người khiến cho mê hoặc chắc? Chuyện này, các hạ cũng thật quá khôi hài đi." Ngả Mễ ở trên tường thành cười nhạt."Giữa hai người chúng ta kẻ sốt ruột nhất định không phải là ta, viện binh đến từ đế đô muộn nhất thì bốn ngày sau sẽ tới, viện binh đến từ phía nam đế quốc chậm nhất là mười ngày sau sẽ tới. Đến lúc đó, ta đem công tác phòng thủ thành thị giao lại, là lại có thể dẫn theo dong binh đoàn quay trở lại đế quốc lĩnh tiền rồi. Nói đến đây thì, cũng thật sự cảm tạ hảo ý của các hạ, lại một lần nữa tô điểm cho uy danh toàn thắng của Tiểu dong binh đoàn. Đúng rồi, nói một chút không biết các hạ có để ý hay không, ngài là quân nhân Pháp Tây Tư, nguồn thu nhất định là rất thiếu đúng không..."

"Không được vũ nhục lòng trung thành của ta, ta sẽ không làm phản..." Lời Ngả Mễ làm xúc động đến điểm mấu chốt trong mỹ đức của Nặc Đốn, lập tức bị bán thú nhân một mực từ chối.

"Không, không. Ngài hiểu lầm rồi. Tiểu dong binh đoàn là một loại hình đoàn thể tư nhân có đóng cổ phần, bản thân ta là cổ đông lớn nhất, nắm giữ 35% cổ phần, vị đứng bên cạnh ta đây chính là Đại Thanh Sơn, hắn nắm 30% cổ phần, còn lại 35% cổ phần chia ra do đám người Trì Hàn Phong thúc thúc, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư nắm trong tay. Mục đích kinh doanh duy nhất của đoàn thể chúng ta chính là kiếm tiền, mà hình thức kiếm tiền của chúng ta thì rất đơn giản. Hiện tại chính là bảo vệ thành thị, cứ mỗi lần phòng ngự thành công, chúng ta sẽ có thể nhận được đến 10 vạn kim tệ. Ta chuẩn bị hữu nghị tặng 5% cổ phần cho các hạ, để ngài cũng được coi là đối tác của Tiểu dong binh đoàn, như vậy, cứ mỗi lần chúng ta phòng thủ một thành thị mới, ngài lại lãnh binh qua tấn công, đương nhiên, không phải là đánh thật sự, chúng ta lúc đó chỉ là mở một buổi liên hoan quy mô lớn, sau đó, chờ cho quân chính quy của đế quốc tới xong, chúng ta lại lui lại, như vậy... Ha ha, cứ mỗi lần chúng ta sẽ có thể kiếm được một số tiền lớn... Ta sẽ chia hoa hồng cho ngài, thế nào?" Ngả Mễ các hạ tựa hồ đã quên đi những lời xấu xa vừa rồi của mình.

"Ngươi..." Nặc Đốn tỏ ra chán nản, là bán thú nhân, đối với các khái niệm như cổ phần, đối tác căn bản là chưa từng nghe thấy bao giờ, Ngả Mễ thật sự không biết rằng nền kinh tế của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục phát triển, nói về mặt chế độ, thì chính là xã hội tư bản, còn Pháp Tây Tư đại lục thì mới bước vào xã hội cộng sản, bởi vậy, những khái niệm đó căn bản chưa kịp phát triển thì đã biến mất rồi.

"Ngả Mễ các hạ, ngươi quá thông minh... Có điều, có lẽ thực sự ứng với một câu của nhân loại các ngươi: khôn quá hóa dại. Rất xin lỗi, các hạ, ta đã để cho nhân loại các ngươi tranh thủ đến giới hạn tối đa rồi." Dứt lời, Pháp Tây Tư đệ tam quân đoàn trưởng các hạ phất tay ra hiệu, một viên đạn tín hiệu phóng lên cao rồi liên tục phát ra tiếng nổ mạnh trên bầu trời, phương trận xe ngựa tùy cơ chậm rãi di động về phía sau.

Rất nhanh, từ trên trời phi cáp nổi lên khắp bốn phía, tin tức rất nhanh được tập hợp lại ở trong tay Ngả Mễ: Ngoài bờ biển Đoạn Băng cảng xuất hiện rất nhiều chiến thuyền, Ba Nhĩ Ba Tư lệnh cho bộ đội đem các thuyền đánh cá gần bờ biển buộc chặt vào nhau làm hàng rào ngăn cản đối phương đột kích từ bờ biển.

Phía đại lục quốc lộ, ít nhất có 3 thiên người đội đang tụ tập, xuất phát hướng về phía Đoạn Băng cảng.

20 dặm phía nam Đoạn Băng cảng xuất hiện một nhánh bộ đội, nhân số không dưới 5.000 người, xuất phát hướng về phía Đoạn Băng cảng.

Hoắc Ân Tư biết tin sớm hơn so với Ngả Mễ, Cuồng thứu kiếm sĩ doanh đang ẩn nấp không cần phải che giấu nữa, gần trăm cuồng thứu kiếm sĩ bay lượn ở xung quanh thành thị liên tục cập nhật tin tức mới; Đoạn Băng cảng kiếm sĩ doanh đã tới hỗ trợ khu vực bờ biển từ trước đó; cuồng chiến sĩ doanh tiếp nhận công tác phòng ngự từ đại kiếm sĩ doanh, đại kiếm sĩ doanh toàn bộ tiến lên tường thành; ở trên thành các cư dân được điều động tới hiệp trợ thủ thành đã chuẩn bị sẵn dầu hỏa, bùi nhùi, nước sôi phòng ngự địch nhân tiến công; còn bản thân Hoắc Ân Tư cùng với Trì Ngạo Thiên thì đang vội vàng chạy tới cửa thành.

Mặt trời trắng đã lên gần đến đỉnh, ở phía nam thành thị đã mơ hồ có thể chứng kiến bụi đất không ngừng dâng lên cuồn cuộn, các thảo nguyên tinh linh với thị lực lợi hại thậm chí còn có thể trông thấy rõ đội hình xếp hàng dài tiến vào đại lục quốc lộ.

Binh hơn một vạn, nối đuôi nhau dài dằng dặc.

Người chưa từng trực tiếp trải qua chiến tranh rất khó tưởng tượng nổi sát khí cùng với áp lực do quân đội mang đến, xa xa không chỉ có quân nhân do sắt thép tạo thành, mà thu hút sự chú ý đặc biệt lớn của mọi người là những chủng loại khí giới công thành khổng lồ, tọa kỵ long loại nhỏ di động hai bên đội quân dài như rắn liên tục truyền tin tức.

Đại bộ phận binh lính của Tiểu dong binh đoàn đều chưa từng trải qua chiến tranh, cư dân Đoạn Băng cảng hỗ trợ thủ thành ở trên tường thành thì lại càng không cần phải nói đến, cả đám sắc mặt đều tái nhợt ―― Nhiều địch nhân như vậy, chưa nói đến việc đánh, cho dù tất cả bọn chúng đều đứng bất động, tùy ý lấy đao đi chém giết cũng không biết đến khi nào thì mới có thể giết hết toàn bộ, càng huống hồ, khôi giáp trên người địch nhân rõ ràng cứng hơn rất nhiều so với chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn. Một vài người suy nghĩ bị dao động đã nghĩ đến chuyện vạn nhất thành thị bị công phá thì làm sao có thể sống sót nổi.

Nhóm cán bộ chủ chốt của Tiểu dong binh đoàn cũng không khá hơn chút nào, đám người Ngả Mễ đồng dạng cũng chưa từng trải qua loại thủ thành chiến quy mô lớn thế này bao giờ. Trong trận chiến ở Tây Lâm đảo, dù sao cũng vẫn còn cách Sư Tử hà, dễ thủ khó công; còn Đoạn Băng cảng, chư quốc tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục căn bản không có ý thức phòng vệ biển, bởi vậy tường thành Đoạn Băng cảng không thể so được với trong đất liền, thành chỉ cao có 12 mét, phòng ngự một vài đám đạo tặc đoàn quy mô nhỏ thì còn có thể, chứ địch nhân trước mắt sợ là đông tới hơn vạn, nếu không có viện quân tới chi viện... Cơ hồ mỗi thiếu niên đều cắn chặt môi.

"Kỳ lạ thật ――" Hoắc Ân Tư hít một hơi: "Trong đám địch nhân sao lại có nhiều bộ đội không chính quy vậy nhỉ?" Tầm nhìn của Ải nhân tộc là vượt xa so với nhân loại bình thường.

Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn thần kinh lập tức trở nên căng thẳng, ở các quốc gia tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục trong chiến tranh, bình dân rất hiếm khi tham dự vào chiến tranh, cho dù là trong một gia đình có người bị quý tộc triệu tập tham chiến, song phương giao chiến cũng sẽ không thương tổn đến người nhà. Chư đế quốc đều đã có lịch sử lâu đời, tương đối hiểu vị trí của dân chúng đối với quốc gia, hơn nữa, tại biên giới thường xuyên bùng nổ xung đột, chư quốc cũng vô cùng sợ bị địch quốc trả thù.

Ở trong chiến tranh vốn không phải là không có tiền lệ sử dụng cư dân địch quốc công thành. 780 năm trước, khi Sa Mạc dân tộc công kích trọng trấn Đông Bình tại bình nguyên Hoa Ngữ, từng hiếp bức 20 vạn cư dân tòng quân, kết quả 3 vạn thủ quân Đông Bình chết trận 2 vạn, còn bình dân công thành tử vong tựa hồ lên tới 15 vạn. Cuối cùng, các đế quốc khác trên đại lục liên hợp từ bốn hướng tập kích đại mạc, ít nhất 30 vạn quân dân Sa Mạc trở thành vật hi sinh trong sự báo thù.

Ở phía sau quân đội chính quy, bình dân đã lập thành một nhánh đại quân, liếc mắt một cái nhìn lại, phỏng chừng tổng số cũng phải rơi vào khoảng hai trung đội lúc bấy giờ. Ở trong đám bình dân có 1 số lượng công thành xa, đầu thạch xa cùng với thang dài tương đối giản dị. Đại bộ phận đều là nam giới trung niên đang độ tuổi khỏe mạnh, một số ít là các ông già. Ở xung quanh đại quân bình dân là các quân nhân duy trì trật tự, nhìn đao kiếm sáng lóa trong tay đám quân nhân trên miệng còn thò ra 2 cái răng nanh cùng dãi dớt, sẽ thấy rằng đám cư dân này đều không phải là tự nguyện.

Trên tường thành mọi người sắc mặt đều xanh mét, bao gồm cả cư dân Đoạn Băng cảng hiệp trợ thủ thành. Ở bất kỳ thời điểm nào, chuyện liều mạng chém giết cùng với dị tộc và đế quốc địch là toàn bộ chức trách của quân nhân, dong binh cùng với bình dân đế quốc, nhưng cư dân đế quốc đứng ở đầu tường thì đang chỉ chuẩn bị ném đá, dầu hỏa, nước sôi xuống dưới thành, cho dù là bất cứ kẻ nào cũng đều không hy vọng. Lòng người đều hoang mang, nhất là cư dân Đoạn Băng cảng. Là một thành thị chuyên về buôn bán, tất cả lương thực cùng với nguồn cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày khác đều đến từ các thành trấn nhỏ xung quanh. Nói không chừng ông già tóc trắng xoá ở dưới thành lại chính là người từng mua hoa quả của mình, nói không chừng phía dưới còn có người thân, thậm chí là cha mẹ thân sinh của mình. Tất cả cư dân đều dừng công tác trong tay, ghé lên trên tường thành nhìn hướng ra phía ngoài.

Ở trên tường thành, đám người Ngả Mễ đã cảm nhận được sĩ khí đang kịch liệt giảm xuống, một số các chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn trên mặt cũng toát ra thần sắc lo lắng.

Địch nhân cũng không lập tức công thành, trọng bộ binh lập trận địa ở bên ngoài cách tường thành 1.000 mét, nhân mã cung tiến thủ theo khe hở giữa trọng bộ binh trận nối đuôi nhau mà ra. Ở phía trước bọn họ lại là nhân loại nỏ tiễn thủ; Kỵ sĩ bộ đội vốn hẳn là phải an bài ở hai cánh thì lại được bố trí ở mặt sau cùng, đây hẳn không phải là do chủ quan địch cố ý an bài về mặt chiến thuật. Bất kể là tọa kỵ gì đi nữa, sau 1 chặng đường dài xóc nảy ở trên biển, nếu không tiến hành tu chỉnh khoảng 1 tháng, căn bản không thể tham gia thực chiến chân chính được.

Hai cánh đội ngũ đều là lang nhân khinh bộ binh, đám súc sinh bé nhỏ này một tay cầm thuẫn bài một tay nắm đoản kiếm cùng với loan đao, hiếp bức, thúc đẩy, uy hiếp cư dân nhân loại phía trước bọn họ đi về phía tường thành. Nhìn tường thành càng ngày càng cao lớn cùng với vũ khí sáng loáng trên tường thành, làn sóng bất an trong đám bình dân đang có sự biến hóa kịch liệt. Cảm nhận được dòng nghịch lưu này, vũ khí lạnh như băng trong tay lang nhân chiến sĩ cơ hồ áp vào lưng bình dân nhân loại.

Bản trận của Nặc Đốn dần dần lùi vào trong đội ngũ lớn đang tiến tới, lúc này, Ngả Mễ, Hoắc Ân Tư cho dù có muốn ngăn cản cũng cơ hồ là không có khả năng .

Quan chỉ huy quân đoàn Pháp Tây Tư hiển nhiên là một cao thủ, sau khi tất cả quân đội đã ổn định, một lá cờ lớn màu xanh đen được kéo lên ở bản trận doanh, các chiến sĩ lang nhân bỗng tăng cường các động tác múa may vũ khí ở trong tay, ở khoảng cách giữa lang nhân cùng với nhân loại trong lúc đó mưa máu nhất thời phiêu khởi, tiếng la khóc thê thảm của nhân loại bỗng vang lên trên bầu trời Đoạn Băng cảng, như một làn sóng, nhân loại xếp phía sau thúc đẩy người phía trước nghiêng ngả xông lên phía tường thành.

Cùng lúc đó, 2 nhánh bộ đội cung tiễn thủ theo đuôi đám bình dân tiến gần đến tường thành, ý đồ tương đối rõ ràng. Mà chỉ 1 giây sau, trọng bộ binh cũng từ hai cánh xông lên.

Đầu thạch xa phát ra tiếng rung mạnh, những tảng đá đường kính 25 ly như những hạt mưa ập đến phía tường thành, thang mây thuôn cao được trọng bộ binh dựng lên nhắm thẳng tới đỉnh tường thành, 3 cỗ trùng xa cỡ lớn đi theo ở cuối cùng, mục tiêu chỉ có một: cửa thành phía đông.

Ở trên tường thành chư vị chủ quan của Tiểu dong binh đoàn lúc này trong lòng đều nổi lên một ý niệm: quân Xe đi đầu. Thật không ngờ địch nhân từ 1 nhóm bộ đội đánh lén nhỏ bỗng biến thành chính diện công thành chiến, hóa ra, địch nhân bị trễ mấy ngày nay chính là để đổ bộ trên các vùng bãi biển phụ cận. Đáng tiếc nhất chính là, Tiểu dong binh đoàn vì nuôi giấc mộng đóng cửa đánh chó của mình mà đã không cho phép cuồng thứu kỵ sĩ lên không để tránh bại lộ thực lực. Hiện tại xem ra, địch nhân không chỉ sớm biết rằng đội ngũ thủ thành chính là Tiểu dong binh đoàn, mà đại khái ngay cả biên chế cùng với nhân số của Tiểu dong binh đoàn hiện tại đều nắm rất rõ. Hiện tại chỉ có thể kỳ vọng viện quân mau chóng tới thôi.

Biện pháp công thành thông thường chính là mấy loại như vậy, đám Ngả Mễ mặc dù chưa từng thấy tận mắt, nhưng trong các sách giáo khoa cũng viết tương đương rõ một số các biện pháp phản công thành. Thành thị công phòng chiến tổng hợp chốt lại kỳ thực chính là 3 điểm: chiến lực; cung cấp; viện binh. Đối với việc bảo vệ xung quanh tường thành, hơn 4.000 lực lượng vũ trang tương ứng dưới trướng Tiểu dong binh đoàn hẳn là có thể ngăn cản 2 vạn quân đội trong khoảng 10 ngày.

Ngả Mễ lưu ý một chút phản ứngtrên tường thành, phản ứng của Tiểu dong binh đoàn viên coi như là bình thường, các ma kiếm sĩ lẩm nhẩm đọc ma pháp phòng ngự thuẫn để ngăn cản mưa đá dày đặc, nhóm đại kiếm sĩ khởi động thuẫn da trâu khổng lồ bịt trên các lỗ châu mai; chiến sĩ của Đoạn Băng cảng kiếm sĩ doanh sắc mặt cơ hồ trắng toàn bộ, nếu nói là phòng ngự thì thà rằng đổi sang thành ứng phó thì phù hợp hơn. Nhiều người trong bọn họ còn đang mải nhìn bình dân dưới thành, chẳng cần suy nghĩ cũng biết, bọn họ phần lớn đều là đến từ các tiểu thôn trấn nhỏ ở xung quanh Đoạn Băng cảng; ngược lại biểu hiện của đám cư dân hỗ trợ lại có phần đỡ hơn, vừa mắng địch nhân, vừa cong lưng nấp phía dưới tường thành.

"Mời Lâm Tạp bá tước lập tức tới gặp ta." Bố trí Đại Thanh Sơn phụ trách trấn thủ chính diện tường thành, Ngả Mễ một mặt phân phó một mặt leo thang rất nhanh đi xuống dưới thành.

Không lâu sau, không chỉ có Lâm Tạp bá tước phụ trách đội ngũ kỵ sĩ, mà ngay cả người phụ trách kiếm sĩ doanh là Quý Quỷ cũng vội vàng tới.

"Ngả Mễ các hạ, kiếm sĩ doanh đại bộ phận kiếm sĩ đều là đến từ các thôn trấn xung quanh, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với quân tâm. Ta đề nghị mau chóng rút sạch kiếm sĩ doanh từ trên tường thành xuống." Là một quan quân trung cấp của đế quốc, Quý Quỷ tương đối hiểu tầm quan trọng của sĩ khí đối với việc khốn thủ cô thành, còn có một ý nghĩ không tiện để nói rõ, nếu cứ bố trí các quân nhân này thủ thành, một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, nói không chừng bọn họ sẽ đem dâng thành thị.

Ngả Mễ im lặng gật gật đầu: "Ngài nói rất đúng, ta đang nghĩ cách, bọn họ vẫn cần phải kiên trì thêm nửa giờ."

Nói xong, Ngả Mễ quay sang Lâm Tạp bá tước: "Bá tước các hạ, chúng ta phải vãn hồi sĩ khí, bởi vậy, ta có một kế hoạch cần quý vị duy trì. Đầu tiên, ta sẽ bố trí kỵ sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn theo từ cổng thành nhỏ phía nam của Đoạn Băng cảng giết ra, đột nhập vào phía bên phải của địch, đương nhiên, đây chỉ là cánh quân nhử mồi, sau khi 2 quân tiếp xúc sẽ lập tức phản hồi cửa nam Đoạn Băng cảng. Sau khi xả động bộ phận bộ đội cơ động của địch, cuồng thứu kiếm sĩ doanh sẽ bất ngờ đánh úp; lúc này, ta cần ngài hỗ trợ, quý quân sẽ cùng với cuồng kỵ sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn từ cửa bắc Đoạn Băng cảng đánh ra, ập vào khe hở giữa bình dân cùng với địch nhân, ở đằng sau các ngài là đại kiếm sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn, bọn họ sẽ cùng hỗ trợ di chuyển bình dân phản hồi cửa bắc. Quý quân cùng với cuồng kỵ sĩ doanh cản phía sau, mà lúc này, cuồng thứu kiếm sĩ doanh cùng với tiểu dong binh của các doanh khác cũng sẽ làm rối loạn trận địa địch ở mức tối đa, không để cho bọn chúng nhìn ra ý đồ thực sự của chúng ta. Không biết bá tước các hạ có ý kiến gì không."

Lâm Tạp bá tước mặc dù lớn hơn mấy tuổi so với Ngả Mễ, tước vị cũng cao hơn 2 cấp so với Ngả Mễ, nhưng về mặt chức vị mà nói, Ngả Mễ lại hoàn toàn là thủ trưởng quân sự của Lâm Tạp bá tước.

Khách khí như vậy cũng là nỗi bất đắc dĩ của Ngả Mễ, đều là người trẻ tuổi nhưng giữa Lâm Tạp bá tước cùng đông đảo các cán bộ phụ trách của Tiểu dong binh đoàn tại đông đảo các sự kiện đều tồn tại sự khác biệt, nếu cưỡng chế sẽ dẫn đến phản ứng ngược lại.

"Không được!" Lâm Tạp bá tước ngang nhiên phủ quyết khiến cho xung quanh mọi người đều chấn động: "Đoạn Băng cảng kỵ sĩ doanh là bộ đội trực thuộc thành chủ, không có thủ dụ của thành chủ chúng ta sẽ không chấp hành bất cứ mệnh lệnh gì."

Ngả Mễ mày nhíu chặt lại một chút, ngoài thành chỉ có khoảng cách 1.000 mét, nếu cứ tiếp tục kéo dài, bình dân gào khóc máu thịt cùng thân thể sẽ gục ở trên tường thành, nhựa đường, nước sôi, dầu hỏa cuồn cuộn đổ xuống, cho dù đánh lui được đợt công thành đầu tiên của địch, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí.

Từ phía sau Ngả Mễ, Trì Ngạo Thiên trong bộ hắc y lặng yên không một tiếng động bước ra, ngữ khí lạnh như băng lập tức đem mùa đông giá rét phủ kín bầu không khí ấm áp của mùa xuân: "Căn cứ theo pháp luật đế quốc quân bộ, thời kì chiến tranh, tất cả các đơn vị quân sự, chuẩn lực lượng quân sự đều tập trung dưới quyền điều phối của trưởng quan quân sự tối cao. Kẻ kháng mệnh chỉ có một kết cục."

"Có chuyện như vậy sao? Ta không biết!" Con ngươi màu xanh biếc của Lâm Tạp chợt thu hẹp lại, đôi tay trắng trẻo nắm chặt lấy chuôi trường kiếm.

"3!" Đôi môi trắng nhợt của Trì Ngạo Thiên bỗng nhếch lên đột nhiên buông ra 1 chữ, ánh mắt màu đen lạnh lùng quét xuống cánh mũi.

"Ta phải trở về xin ý kiến chỉ đạo của thành chủ!" So với việc bày tỏ lòng tôn trọng đối với thành chủ, biểu hiện lúc này của Lâm Tạp mang tính khiêu khích đối với quyền uy của thủ trưởng phụ trách trực tiếp nhiều hơn. Đại bộ phận người của tiểu đội kỵ sĩ đều là con nối dòng của quý tộc tại địa phương. Trong nhận thức của bọn họ, bình dân phổ thông cũng chỉ là kẻ hầu người hạ trong nhà, vì đám cư dân này căn bản không đáng phải làm vậy.

"2!" Hắc y thiếu niên tựa hồ căn bản chưa nhận được câu trả lời thuyết phục.

"Chức trách của tiểu đội kỵ sĩ của thành chủ là bảo vệ thành chủ cùng thành thị, không phải là hiệp phòng ――" Giọng Lâm Tạp bị tiếng trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ đánh gãy.

"Ngươi..." Thiếu niên quý tộc gia chủ bị khí thế của thiếu niên trẻ tuổi hơn áp bức, nguy cơ băng lãnh đè nặng xuống trung khu thần kinh của y, kỵ sĩ bội kiếm cũng từ trong vỏ tuốt ra, mấy kỵ sĩ phía sau cũng rất nhanh chóng rút bội kiếm ra.

"1!" Chữ cuối cùng từ trong đôi môi cón phần khô khốc của hắc y tuôn ra.

Tay cầm trường kiếm dưới sự bảo vệ của vài tên bộ hạ xung quanh, Lâm Tạp bá tước vẫn có chút lo lắng: "Ta là đế quốc quý tộc, nếu các hạ dám đâm bị thương ta, chắc chắn sẽ bị đế quốc lại vụ bộ cùng quân bộ..."

Ánh mắt dài nhỏ của Trì Ngạo Thiên hơi hơi khép lại một chút, trường kiếm màu đen trên không trung họa xuất một đạo điện quang đâm vào ngực Lâm Tạp.

Tuy rằng đã dùng đến nhân thân để uy hiếp, nhưng người có tước vị cao như quý bá tước căn bản vẫn không thể tin nổi rằng thật sự có người dám ngang nhiên ở trước mặt công chúng ám sát mình, trong lúc bối rối, trường kiếm rung mạnh lên ngăn chặn mũi tia chớp lợi hại màu đen, hai gã kỵ sĩ đứng hai bên lập tức sóng vai áp lại dùng bả vai để che chắn cho thủ trưởng phía sau.

Tốc độ của tia chớp màu đen chợt nhanh hơn, mũi kiếm rất nhanh chấn động xẹt qua trên trường kiếm của hai gã kỵ sĩ, trên cổ phía phải của kỵ sĩ đứng bên trái đột nhiên xuất hiện một đạo bạch ngân, sau khi tạm dừng trong nháy mắt, máu tươi từ giữa làn bạch ngân cũng phun trào mà ra. Phù điêu trên bản giáp bị máu phun tới tối thiểu cũng là ký hiệu tượng trưng cho danh hiệu nam tước từ hàng trăm năm trước, kỵ sĩ hoảng sợ bịt kín miệng vết thương của mình, căn bản không thể tin được một kiếm này là thật, hướng về phía Trì Ngạo Thiên muốn nói điều gì đó. Trường kiếm màu đen đồng thời cắt đứt động mạch chủ cùng với yết hầu, kẻ sắp chết đã mất đi quyền lợi lên tiếng, từng bụm từng bụm máu lớn từ trong miệng ộc ra. Mấy giây sau, thân hình cao lớn của kỵ sĩ đổ ập trên mặt đất.

Kỵ sĩ phía bên phải tựa hồ may mắn hơn một chút, lúc này cũng bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, bốn ngón tay cùng với trường kiếm đồng thời rơi trên mặt đất, những ngón tay bị cắt đứt vặn vẹo trên mặt đất rất nhanh chóng trắng bệch ra.

Kẻ giết người hiển nhiên không hy vọng đây chỉ là một sự cảnh cáo, cất bước lớn tiến lên, thân hình đột nhiên trầm xuống, trường kiếm màu đen từ phía dưới nách kỵ sĩ bên phải xuyên sườn phải Lâm Tạp bá tước đâm qua ngực, tiếp theo trường kiếm đột nhiên rút phắt về, Lâm Tạp bá tước thân thể bị hất tung lên không, bọn thị vệ phía sau đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho chết khiếp đến nỗi chẳng dám nhúc nhích, bá tước các hạ ngã đập vào tường, khi thân thể từ trên tường trôi tuột xuống, việc cấp cứu đã mất đi ý nghĩa.

Trường kiếm màu đen tra vào vỏ, giọng nói lạnh lùng của hắc y thiếu niên lại vang lên: "Căn cứ theo điều lệ thời chiến, kẻ không phục tùng mệnh lệnh, trảm!"

Con ngươi màu đen lạnh lùng đảo qua đám tiểu đội kỵ sĩ hộ vệ thành chủ còn khoẻ mạnh, không để giáp trụ của kỵ sĩ vừa rồi bị cắt đứt ngón tay kịp ngừng chảy máu, thiếu niên cứ như thể chưa hề xảy ra chuyện gì, lại vọt về phía sau Ngả Mễ.

Không chỉ có đám kỵ sĩ Đoạn Băng cảng, đông đảo dong binh thậm chí cả các vị chủ quan của Tiểu dong binh đoàn cũng thật sự không ngờ thủ đoạn của hắc y thiếu niên lại mãnh liệt đến như vậy, thế cho nên Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn căn bản không có cơ hội bảo dừng, hai kỵ sĩ đã phơi thây ngã xuống rồi.

Ngả Mễ hít một hơi thật sâu, lúc này, đối với việc này có nói gì đi nữa thì cũng là dư thừa, hơn nữa, Trì Ngạo Thiên quả thật cũng là chấp hành dựa theo điều lệ thời chiến của đế quốc quân bộ.

Tương quan bộ đội rất nhanh chóng được điều động, trên tường thành tinh linh cung tiến thủ đã bắt đầu nhắm bọn lang nhân bắn ra mưa tên màu xanh.

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net