Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chủ nhiệm, đừng tin lời người điên, cậu ấy lại phát bệnh nữa rồi.”
Tiền Hàng che miệng Nguyễn Văn Hách không cho cậu nói chuyện, nếu như nhốt Nguyễn Văn Hách lại sẽ không tốt với bệnh của cậu.
“Người điên nói ra được loại lời này?” Mặt chủ nhiệm càng đen, “Trước hãy nhớ một lần lỗi nặng, những xử phạt chờ sau khi tôi cùng lãnh đạo bệnh viện thương lượng xong sẽ quyết định. Về phần Nguyễn Văn Hách, giam lại mười ngày.”
“Đừng!” Tiền Hàng đoạt lời Nguyễn Văn Hách trước khi cậu mở miệng, “Bày mưu cho cậu ấy ra ngoài là tôi, mang cậu ấy ra ngoài cũng là tôi, cậu ấy chỉ là muốn ra ngoài thôi, thế nên tôi mới là thủ phạm chính, không cần phạt cậu ấy.”
Nguyễn Văn Hách đẩy tay Tiền Hàng ra, “Tôi nhận phạt, nhưng đừng phạt đường lang. Còn có Tiểu Hoa cũng từng ra ngoài, ảnh cũng là phạm nhân.”
“Cậu có nhất thiết phải ngay lúc này khai Phương Chưng ra không?” Tiền Hàng nói xong mới kịp phản ứng mình đã nói cái gì, chủ nhiệm không biết Tiểu Hoa là ai, nhưng tuyệt đối biết Phương Chưng.
Chủ nhiệm hung ác cười, “Hóa ra Phương Chưng số 362 cũng tham dự nữa. Bác sĩ Tiền, ba ngày sau chúng tôi sẽ báo cho cậu biết hình phạt cụ thể, bây giờ thì cậu có thể về nhà chờ thông báo rồi.”
Tiền Hàng còn muốn giãi bày, nghe đến đó thì nhất thời xìu xuống, một đi không trở lại cũng có thể lắm. Trên người anh còn mang theo một lỗi nặng, chỉ e sẽ không có bệnh viện nào dám nhận một người mới như anh, cả đời này của anh chắc là toi rồi?
“Không được!” Nguyễn Văn Hách cách cái bàn bắt lấy chủ nhiệm, chủ nhiệm đứng dậy né ra, “Không được để ảnh đi, không phải là bởi vì ảnh mang bệnh nhân ra ngoài sao! Tôi xuất viện, bây giờ tôi xuất viện là được chứ gì, vậy xem như ảnh không vi phạm chứ!”
“Cậu nói bậy gì vậy?” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách qua, bệnh của cậu ấy còn chưa khỏi sao có thể xuất viện.
Chủ nhiệm chỉnh chỉnh cổ áo che đậy tâm tình bị dọa, “Xuất viện? Cậu đang uy hiếp ai, dù cho bây giờ cậu có xin xuất viện cũng không che đậy được sự thực rằng bác sĩ Tiền mang bệnh nhân ra ngoài.”
Tiền Hàng rất không cốt khí gật đầu, “Cậu ấy đang nói đùa thôi, sẽ không xuất viện. Tôi đây liền đi về, còn thỉnh chủ nhiệm để bác sĩ Hướng giám thị cậu ấy, việc này có lẽ có hơi làm khó, nhưng tôi cảm thấy bác sĩ Hướng là người thích hợp nhất.”
Hướng Cát Trình ở bệnh viện cũng không quá giỏi, nhưng làm việc rõ ràng kỹ lưỡng, đây cũng là nguyên nhân Tiền Hàng tiến cử gã.
Chủ nhiệm không nói gì, xem như là đã đồng ý. Tiền Hàng yên tâm, xoay người đi ra ngoài cũng không dám nhìn Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách không buông tha mà đuổi theo muốn giữ Tiền Hàng lại, vừa chạy vừa gọi Tiền Hàng, chủ nhiệm lập tức gọi y tá tới bắt Nguyễn Văn Hách lại.
“Buông ra, đừng để đường lang đi!”
“Đại Ma Vương ông cái đồ địa trung hải, tôi hận ông!” (tui không hiểu kết cấu câu này)
“Đường lang đừng đi, đường lang, Tiền Hàng!”
Tiền Hàng nghe tiếng kêu gào phía sau lưng mà không dám quay đầu, một khi quay đầu anh sẽ không khống chế được bản thân mà đi đánh y tá đang giữ Nguyễn Văn Hách, sợ là Nguyễn Văn Hách sẽ không cách nào nhận trị liệu ở đây nữa, cũng không thể sớm ngày đoàn tụ với mẹ của cậu.
“Tiền Hàng —-”
Nguyễn Văn Hách hô to khàn cả giọng, tay vươn ra muốn bắt lấy bóng lưng Tiền Hàng, một ống tiêm đâm vào trên tay cậu, ý thức cậu bắt đầu hỗn loạn, ngay cả hình bóng dần dần đi xa cũng vô pháp nhìn rõ.
…
Cửa ầm một tiếng mở ra, Tiền Tuyết đang đắp mặt nạ nhìn Tiền Hàng mặt đầy tức giận đi vào, đang muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh đã đi thẳng vào phòng ngủ của mình đóng chặt cửa không ra ngoài. Cô biết là chuyện không hay rồi, tiền tiêu vặt tháng này coi như ngâm nước.
“Hai, anh không sao chứ?”
Tiền Tuyết tháo mặt nạ xuống rồi đi đến trước cửa phòng Tiền Hàng hỏi, dưới loại tình huống này cũng không dám nói giỡn với anh. Cô đứng ngoài cửa chờ một hồi, không nghe đáp lời bèn mở cửa, cửa bị khóa trái rồi.
Tiền Tuyết tưởng Tiền Hàng ở trong phòng tự sát thì quýnh lên, gõ ầm ầm hai cái lên cửa, gõ đến cái thứ ba thì cửa mở ra. Tiền Hàng sáng nay còn tinh thần sáng láng, hiện giờ đã trở thành quả bóng xì hơi.
“Làm sao vậy, có phải Nguyễn Văn Hách xảy ra chuyện không?” Tiền Tuyết thấy anh trai của mình thế này cũng lo lắng, đây rõ ràng chính là dấu hiệu chịu kích thích sắp phát điên.
“Cậu ấy không sao, anh có sao, anh sắp đổi nghề rồi.”
“Hả?”
“Anh của em sắp thất nghiệp rồi.”
Tiền Tuyết vừa nghe lời này liền lập tức không vui, ai dám làm cho ngân hàng của cô đóng cửa, “Xảy ra chuyện gì, anh nói với em gái này, em giúp anh xả giận!”
Tiền Hàng xua tay lười nói, không biết nghĩ đến cái gì đi vào nhà bếp, vừa trông thấy rượu trắng bên bếp bèn đi thẳng đến. Tiền Tuyết đi theo anh, thấy phương hướng anh đi qua là kệ dao, liền nhào qua ôm lấy anh.
“Hai, anh đừng nghĩ quẩn, mất việc chúng ta lại tìm!”
“Ai muốn chết chứ, anh uống chút rượu cũng không được?”
Tiền Hàng hất Tiền Tuyết ra, cầm bình rượu trắng lên mở nắp uống liền, không mất mấy giây một bình rượu trắng đã cạn sạch, ngay cả chút cặn cũng không còn.“Hai, uống nhiều không tốt, anh từng nói vậy.” Bởi vì chuyên ngành của Tiền Hàng là bảo vệ sức khỏe, thế nên rất có nghiên cứu đối với dinh dưỡng thực phẩm và thói quen sinh hoạt, tuyệt đối không đụng vào những thứ không tốt với thân thể, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng phi thường có quy luật, còn biết dưỡng sinh hơn nhiều cụ già.
Tiền Hàng đặt mông ngồi dưới đất, tay cầm bình rượu buông lỏng, bình rượu lăn về trước mấy vòng, “Lâu lâu một lần cũng không sao, dù sao mấy ngày này cũng nhàn.”
Nói đến nhàn, Tiền Hàng nhớ tới Nguyễn Văn Hách, móc di động trong túi quần ra gọi cho Hướng Cát Trình. Mấy giây sau điện thoại được kết nối, Hướng Cát Trình đương nhiên không biết cho rằng anh gọi điện là muốn mời gã đi nhậu, biết anh muốn hỏi chuyện Nguyễn Văn Hách, bèn nói ra tình huống của cậu sau khi anh đi.
Nguyễn Văn Hách lại phát bệnh nữa rồi, sau khi tỉnh lại vừa ồn ào vừa ầm ĩ, đồ đạc trong phòng lại bị lấy đi, còn cậu thì chỉ la hét “trả đường lang cho tôi”. Chủ nhiệm không còn cách nào khác nhốt cậu vào phòng giam, nhưng sau khi vào cậu vẫn tiếp tục ầm ĩ, cổ họng khàn nghẹn cũng không ngừng.
Tiền Hàng nghe lời của Hướng Cát Trình mà tim như bị dao cứa, Nguyễn Văn Hách đã rất lâu không có phát bệnh, tâm trạng gần đây cũng rất ổn định, còn tiếp tục ồn ào như thế sẽ chỉ dẫm lên vết xe đổ.
“Bác sĩ Tiền, anh cúi đầu với chủ nhiệm đi.” Hướng Cát Trình nhỏ giọng nói trong điện thoại, sợ Tiền Hàng nghe thấy, nhưng không nói thì không được.
“Hiện giờ không phải là vấn đề cúi đầu.”
Tình cảnh trong phòng chủ nhiệm rõ ràng trước mắt, cho dù anh cúi đầu, cũng không qua được mặt mũi chủ nhiệm, ai bảo Nguyễn Văn Hách nói ra mấy lời làm chủ nhiệm bẽ mặt chứ. Chủ nhiệm làm việc tại bệnh viện đã nhiều năm, kiểu người gì chưa thấy qua, chuyện gì chưa xử lý qua, nếu lúc này lão mà thả Nguyễn Văn Hách ra, sau này làm sao đứng trong bệnh viện.
“Vậy làm sao đây? Tiếp tục thế này không được, anh thử nghĩ xem có cách nào có thể khiến cậu ấy tỉnh táo lại không.” Hướng Cát Trình gấp lên, mỗi lần đi xem tình huống của Phương Chưng gã đều sẽ đi ngang qua phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, cũng nhìn ra bệnh tình của cậu đang dần chuyển biến tốt, nhưng một bước ngoặt ồn ào thế này đã đổ sông, vốn bệnh tình hai tháng nữa có thể khỏi, hiện giờ lại biến thành không biết bao lâu.
“Bây giờ anh đang ở đâu, có thể đi thăm Nguyễn Văn Hách không?”
“Ở phòng làm việc, anh muốn trò chuyện điện thoại với cậu ấy?”
“Ừm, đây là biện pháp trực tiếp nhất.”
“Chờ một chút.”
Tiền Hàng có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên kia điện thoại, nhất định là Hướng Cát Trình đang chạy về phía phòng giam. Chừng một phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng la, không rõ ràng, tóm lại rất ồn. Lại qua mấy giây tiếng la rõ dần lên, là Nguyễn Văn Hách, cậu đang gọi đường lang. Hướng Cát Trình nói chuyện với người trông coi phòng giam, cũng may chủ nhiệm chỉ giam Nguyễn Văn Hách chứ không cấm người đến thăm, thế nên thông qua sự đồng ý của người trông coi Hướng Cát Trình được đưa đến trước phòng giam Nguyễn Văn Hách.
“Đường lang đâu, tôi muốn đường lang, trả đường lang cho tôi!”
Nguyễn Văn Hách thấy Hướng Cát Trình tới thì la to, vươn tay ra từ song sắt nhỏ hẹp, tay bị kẹt thiếu chút nữa rút không ra.
Hướng Cát Trình chỉ vào điện thoại, “Còn nhớ đây là cái gì không, là điện thoại có thể nói chuyện.”
Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm điện thoại không nói gì, Hướng Cát Trình nhiều lần nhấn mạnh rằng điện thoại có thể nói chuyện, sau đó mới đưa điện thoại qua. Nguyễn Văn Hách nhận lấy điện thoại nhìn chăm chăm, cuộc gọi biểu thị đã mười bốn phút, người gọi là tên Tiền Hàng. Hướng Cát Trình làm ra một cái thủ thế nhận điện thoại, ý bảo Nguyễn Văn Hách nghe đi, cậu cẩn thận dè dặt dán điện thoại lên tai, cũng phát ra âm thanh.
“Nguyễn Văn Hách, nghe thấy tôi nói không?” Tiền Hàng trong điện thoại hỏi.
“Anh là ai, sao biết tên tôi?”
Tiền Hàng dở khóc dở cười, nên nói rằng Nguyễn Văn Hách bệnh nặng không nhớ anh, hay là nên nói Nguyễn Văn Hách bệnh không nặng còn nhớ tên mình.
“Tôi là đường lang, là đường lang cậu muốn tìm.”
“Xạo, đường lang mới không có nhỏ thế này, các người lừa tôi!”
“Đường lang có thể giặt quần lót cho cậu, gấp hạt giấy với cậu, còn có thể phơi chăn giúp cậu, tức giận còn đánh mông cậu.” Nói những lời này trong lòng Tiền Hàng thập phần khó chịu, tinh thần Nguyễn Văn Hách chịu đả kích nghiêm trọng, ngay cả giọng của anh cũng nghe không ra, chỉ biết gọi đường lang của cậu.
Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào, khàn giọng hỏi: “Mi thật sự là đường lang?”
“Đương nhiên, cậu đã quên là tôi mang cậu đi gặp mẹ sao, mẹ cậu rất là nhớ cậu, còn ngày ngày gọi điện thoại trò chuyện với cậu.”
“Ừa, đúng… ô ô ô… đường lang, sao mi biến thành như vầy, mi còn có thể biến trở lại không?”
“Có thể…” Chắc không về được nữa.
Nguyễn Văn Hách lau lau nước mắt, “Ta lại bị nhốt rồi, ta không thích chỗ này, ta muốn ra ngoài.”
“Tôi sẽ nghĩ cách, cậu ngoan ngoãn đừng quậy.”
“Ừa.”
“Tôi cúp điện thoại đây, cậu thành thực chờ trong phòng giam đấy.”
Kết thúc cuộc gọi, Hướng Cát Trình chìa tay với Nguyễn Văn Hách đòi điện thoại, Nguyễn Văn Hách lại nắm chặt điện thoại trong lòng không đưa. Hướng Cát Trình mém khóc luôn, cậu ấy sẽ không xem điện thoại là đường lang, sau đó không trả gã luôn chứ?