Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Lạc vừa mở mắt, bóng dáng Thương Nguyệt Vô Triệt liền đi đến trước mặt nàng.
Ánh mắt của hắn thật chặt khóa lại nàng: "Đem lời nói vừa rồi của nàng lặp lại một lần nữa."
Bị hắn nhìn soi mói, Lạc Lạc không khỏi cảm thấy có chút yếu thế: "Ta... Nói lời giữ lời."
Nghe xong, trên môi hắn lộ ra một nụ cười còn đẹp hơn hoa đào.
Đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, dọc theo bím tóc, bàn tay chạm vào bả vai của nàng.
"Thật biết nghe lời."
Hắn thoáng khom người, gần sát bên tai của nàng thả xuống một nụ hôn.
Nhiệt độ nhàn nhạt cộng thêm hơi thở nam nhân trên người hắn thanh nhã quanh quẩn, Lạc Lạc run lên một cái.
Người này... Như thế nào lại trở nên tình cảm như vậy!
Nàng rụt cổ một cái, giả bộ trấn định: "Làm ơn, huynh muốn động dục cũng phải chờ ta lớn lên đã chứ, hiện tại rất không thích hợp a." (chính thức thay đổi xưng hô của Lạc Lạc với Triệt ca)
Nói xong lời cuối cùng, nàng cúi nhìn thân thể nhỏ bé của mình.
Nghe vậy, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ là cúi đầu cười khẽ.
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là trong lòng nàng có thể hiểu ý nụ hôn của ta hay không."
Giọng nói hắn mơ hồ mang theo một tia tà ác.
Lạc Lạc mới há mồm ra, liền bị nữ nhân áo đỏ che mặt ngắt lời ——
"Các ngươi thật đúng là nhàn hạ thoải mái!"
Nói xong, ánh mắt của nàng hung hăng bắn về phía Lạc Lạc.
Nàng thật không thể tin được, một tiểu oa nhi thế nhưng lại làm cho nam nhân động tình.
Thương Nguyệt Vô Triệt lười biếng ngước mắt nhìn sang, ánh mắt chống lại nữ nhân kia, đáy mắt xẹt qua lạnh lùng.
"Nơi yên tĩnh thế này, thích hợp để nói chuyện tình cảm, vị cô nương này... Hình như hơi dư thừa."
Lời nói vừa dứt, hắn đem Lạc Lạc đẩy ra sau lưng, nhẹ giọng giao phó: "Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này."
Thuận thế, thân thể hắn bay lên, đột nhiên lao về phía nữ nhân che mặt.
Đồng thời ra sát chiêu bén nhọn, không lưu tình một chút nào.
Đối với chiêu thức lãnh khốc của hắn, nữ nhân che mặt liên tục thục lùi.
Mù quáng phách lối lúc trước không còn sót lại chút gì, chỉ có bộ dạng nhếch nhác ứng phó không được.
Bức ả ta đến đường cùng, Thương Nguyệt Vô Triệt đột nhiên buông ra.
Nữ nhân che mặt lúc này mới có cơ hội thở dốc.
Ả liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mắt toát ra kinh hoảng.
Hắn lạnh lùng nhếch môi, từng bước từng bước ép đến.
"Ta không thích người khác không có sự đồng ý của ta mà dám động đến người của ta."
Lời nói âm nhu nhẹ nhàng, như gió đêm... Lạnh thấu xương.
Nhìn hắn càng ép càng gần, ả hình như còn có thể cảm thấy lãnh khí trên người của hắn bức tới, lạnh thấm vào trong xương cốt.
Nam nhân tuấn mỹ thân thiết như thế, giờ phút này trên mặt lại là nụ cười khiến người khác hít thở không thông.
Bị bức đến đường cùng, ả theo bản năng liều lĩnh đánh cuộc: "Ta với ngươi liều mạng!"
Ả nắm chặt trong tay đoạn kiếm lúc nãy đâm tới.
Đoạn kiếm dưới ánh trăng lóe ra ngân quang, trong mắt hắn lại càng lạnh hơn.
Nhìn đoạn kiếm hướng tới, hắn chỉ là khinh miệt trào phúng cười, một chút cũng không đem ả để vào mắt.
Tròng mắt đen khẽ nheo lại, lòng bàn tay dần dần ngưng tụ lại một khối chân khí, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh...
Nhưng vào lúc này, trong không trung ném tới một quả đạn khói.
"Oanh ——"
Lập tức, khói mê cuồn cuộn tỏa ra.
Thương Nguyệt Vô Triệt ánh mắt dao động, nhanh chóng xoay người.
Trong chớp mắt, hắn đã trở lại bên người Lạc Lạc, thuận tay kéo nàng vào trong ngực tránh từng cuộn khói mê.
Chợt, Lạc Lạc tinh mắt nhìn thấy có vô số mũi tên từ trong làn khói bắn ra.
"Cẩn thận!" Nàng lớn tiếng kinh hô.
Thương Nguyệt Vô triệt cũng phát hiện có khác thường.
Hắn ôm eo nàng, vẻ mặt ẩn nhẫn: "Ôm chặt ta."
Lạc Lạc rất nghe lời lập tức đưa ra đôi tay ôm lấy hông của hắn, gương mặt dính thật sát vào lồng ngực của hắn, để cho hắn khỏi lo lắng về sau.
Thuận thế, Thương Nguyệt Vô Triệt nhanh chóng mở ra Chiết Phiến ngăn lại mũi tên.
"Sưu sưu sưu..." Vô số mũi tên cùng Chiết Phiến va chạm phát ra tia lửa.
Nhóm mũi tên đầu tiên, ngay sau đó là nhóm thứ hai, liên tục phóng đến khiến bọn họ khó có thể thoát thân.
Hắn mấp máy môi, lông mi bắt đầu có chút ngưng túc.
Tình huống hình như có chút nguy hiểm...
"Vô Triệt ca ca..."
Lạc Lạc cũng cảm thấy tình cảnh của bọn họ, nàng không khỏi kêu tên của hắn.