Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ra khỏi hẻm nhỏ, Thương Nguyệt Lưu Vân đột nhiên dừng bước.
Chân mày hắn nhíu chặt, ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
“Các ngươi đi cho tiểu nha đầu kia một bài học, nhớ rõ, không được bại lộ thân phận”
“Vâng” những người đó lập tức lấy ra một băng vải đen che mặt, sau đó liền nhanh chóng trở lại hẻm nhỏ
……
Lạc Lạc đi theo phương hướng ban nãy hai người hắc y và hồng y biến mất để tìm kiếm, đi tới một mảnh đất hoang trống rỗng mọc đầy cỏ nhưng vẫn không thấy bất kỳ bóng người nào
Nàng buồn bực ngắm nhìn những mái ngói bể nát bốn phía, có chút tiếc nuối lầu bầu: “Bọn họ cứ như vậy chạy mất, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ mà, tại sao bọn họ không biết núp trong bóng tối, chờ ta giải quyết xong bọn kia rồi đi ra cảm ơn ta, như vậy ta mới có cơ hội yêu cầu họ báo đáp chứ”
Lại nhìn một lúc lâu, vẫn không thấy bóng người nào, nàng rốt cuộc cũng buông tha tìm kiếm đi trở về
Không ngờ mới quay đầu, ba người che mặt đột nhiên xuất hiện ngăn ở trước mặt nàng, bày ra trận thế hung thần ác sát
Lạc Lạc giật mình kinh sợ, ngay sau đó nàng nhanh chóng trấn định lại.
Nàng nheo mắt quan sát bọn họ, ánh mắt dừng lại một người trong số đó, khinh bỉ liếc một cái.
“Ngươi…là người ban nãy dẫn đầu đuổi giết hai người kia… chính là thủ hạ của Thương Nguyệt Lưu Vân! Thế nào, đường đường là Cảnh Vương Gia do không nhịn được tức giận, cho nên phái thủ hạ đến dạy dỗ một đứa bé như ta ư, lòng dạ thật nhỏ mọn nha~”
Lạc Lạc một phen chê cười chỉ mặt gọi tên, khiến cho bọn người che mặt một phen rung động
Ánh mắt của hắn có chút ngạc nhiên, lại có chút không dám tin liếc nhìn Lạc Lạc, chân mày hung hăng nhíu chặt.
“Lên”. Hắn lạnh nhạt ra lệnh
Sau khi phát mệnh lệnh, ba người bọn họ thật nhanh vây quanh Lạc Lạc, kiếm quang sắc lạnh, mười phần nguy hiểm.
Lạc Lạc đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoàng
Thương Nguyệt Lưu Vân muốn giết nàng!
Nàng theo thói quen đưa tay vào trong ngực áo, thảm, không có mang theo công cụ gì, đạn khói cũng không mang một khỏa
Mắt thấy đại đao sẽ chém trúng, nàng theo bản năng ôm lấy đầu tránh đi, không tự chủ cả kinh kêu: “Vô Triệt ca ca cứu mạng!!!”
“Vèo!”
Chợt từ góc tối bay ra một bóng trắng, mặt nạ bạc, mái tóc trắng tỏa sáng, áo trăng phiêu dật, lợi kiếm sáng như ánh trăng ngâm vang
Một thân áo trắng thanh khiết như trích tiên…
“Keng…keng…keng….”
Chỉ thấy Ngân Kiếm trong tay vung vẫy, trong nháy mắt đem ba người kia đánh lui, đồng thời chấn rớt vũ khí của bọn chúng
Lạc Lạc vừa nhìn rõ liền vui mừng kêu lên: “Ngân Diện ca ca, là ngươi! Thật tốt quá, bọn họ đều không phải người tốt, nhanh nhanh đập bẹp bọn hắn”
Nàng vui mứng kéo ống tay áo của hắn, con mắt lấp lánh ánh sáng, ngước cổ nhìn hắn
Woa! Dưới ánh sang ban ngày, nửa gương mặt hắn được chiếu sáng càng trở nên tuấn mỹ như tiên nhân
Giờ khắc này, nàng sùng bái hắn!
“Ngân Diện ca ca, ngươi chính là anh hùng, ngươi nên vui mừng đi, người ngươi cứu chính là mỹ nhân nha,… đó chính là phước ba đời, cũng không phải người nào được ngươi cứu cũng đều xinh đẹp giống ta đâu,…a ha ha” Nàng ôm cánh tay hắn thân mật, trong nháy mắt liền quên mất sự tồn tại của ba tên che mặt
Ba người che mặt hoảng sợ nhìn Ngân Diện: “Ngươi…Ngươi là môn chủ Băng Môn, ngươi với nàng có quan hệ gì?”
Ngân Diện mơ hồ nâng lên một nụ cười lạnh, giọng nói âm nhu không nhiệt độ: “Các ngươi không xứng biết”
Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, ba người kia không kịp rên một tiếng liền tắt thở
Lạc Lạc sững sờ nhìn cạnh tay trống rỗng, không rõ hắn tránh thoát khỏi tay nàng từ lúc nào
Khi nàng lấy lại tinh thần thì đã thấy hắn đứng trước mặt, ngăn trở tầm mắt của nàng, không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng ba người đã chết
Thật nhanh, thật bản lĩnh, nàng mở trừng hai mắt.
“Woa! Ngân Diện ca ca, ngươi thật lợi hại, làm sao ngươi làm được như vậy? Tại sao ta không cảm giác được ngươi đã tránh khỏi tay ta, so với kỹ thuật ăn trộm của ta còn muốn lợi hại hơn gấp trăm lần, Ngân diện ca ca ngươi dạy ta đi, ta sẽ là một học sinh rất tốt….A….”
Lời của nàng còn chưa nói hết đã bị hắn ôm lấy, vài cái nhấp nhô, bọn họ đã biến mất trong đám cỏ hoang, chỉ để lại ba cỗ thi thể chết không nhắm mắt.
. . . . . .
Không biết bay bao lâu, khi Lạc Lạc mở mắt đã thấy bọn họ đang đứng trong một mảnh sân yên tĩnh
“Ah? Đây là nơi nào?”
Lạc Lạc nghi ngờ nhìn hắn, suy nghĩ một chút, nàng mạo hiểm hỏi tới: “A…ta biết rồi, đây là chỗ ở của ngươi phải không?”
Ngân Diện không trả lời, nhàn nhạt mím môi, sao đó lạnh nhạt nói: “Đi theo ta”
Không đợi nàng phản ứng hắn liền xoay người đi vào trong cổng vòm
Lạc Lạc nhanh chân đuổi theo, ánh mắt tràn đầy tò mò
Đi vào một gian đại sảnh đầy nến, Lạc Lạc thấy được hai bóng nam nữ một đen một đỏ
Thấy Lạc Lạc đi tới, bọn họ cơ hồ đồng loạt đứng lên
“Môn chủ….Cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ”. Bọn họ đầu tiên là cùng nhau hướng Ngân Diện hành lễ, sau đó liền hướng Lạc Lạc nói cảm ơn
Lạc Lạc hai ba bước liền đến bên cạnh họ, sau đó chạy quanh bọn họ một vòng, cười đắc ý
“Cảm giác của ta quả nhiên không sai, các ngươi quả nhiên cùng một phe với Ngân Diện ca ca”
Ngân Diện ánh mắt lóe sáng: “ Làm sao ngươi biết bọn họ có quan hệ với ta?”
Lạc Lạc cười híp mắt nhìn gương mặt của hắn, ánh mắt trực tiếp nhìn thắng vào hắn: “ Ta đoán, “chủ nào tớ nấy” giác quan thứ sáu của ta luôn đúng, ha ha…”
Nghe nàng nói như vậy, ba người đều quái dị nhìn nàng, sau đó cũng không nói gì nữa
Không để ý đến bọn họ, Lạc Lạc hùng hỗ chạy đến chỗ Dạ Tiếu Thiên, có dụng ý cười ngọt ngào nhìn hắn: “Ta cứu mạng các ngươi, các ngươi có phải nên báo đáp ta?”
Nhìn ánh mắt nàng trong suốt, Dạ Tiếu Thiên cùng Phượng Thiên Linh cảm thấy hồi hộp, theo bản năng nhìn về phía Ngân Diện
Ngân Diện đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, cất giọng nói nhàn nhạt: “Nghe nàng nói”
Bọn họ đem ánh mắt nghi vấn chống lại ánh mắt của Lạc Lạc, nàng rốt cuộc muốn bọn hắn báo đáp thế nào?
Lạc Lạc bình thản hắng giọng, ung dung thong thả tuyên bố: “ Ta muốn các ngươi làm hộ vệ cho ta một tháng”
“Không thể nào! Chúng ta chỉ bảo vệ Môn Chủ!”. Dạ Tiếu Thiên và Phượng Thiên Linh lập tức trăm miệng một lời cự tuyệt