Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang lúc Hoan Hỷ không biết phải làm cách nào, Thương Nguyệt Vô Triệt ưu nhã tiến vào
Hắn ra hiệu bảo Hoan Hỷ không nên lên tiếng, sao đó đặt mông ngồi xuống mép giường.
Nhìn một đống cuộn tròn trong chăn, đáy mắt hắn mắt hiện lên ý cười
“Tiểu oa nhi, ngươi không chịu nghe lời sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc, thân thể đang cuộn trong chăn của Lạc Lạc cứng đờ.
Trong nháy mắt, chăn bị đá văng, Lạc Lạc nhanh như tên bắn ngồi dậy, đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Ngươi…. ngươi…Rốt cuộc ngươi có hiểu thế nào là lễ tiết không, khuê phòng của nữ nhân mà một đại nam nhân như ngươi có thể tùy tiện ra vào sao?”
Hắn vẫn bình thản nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của nàng, hình như đối với lửa giận bắn tung tóe kia, dù là một chút hắn cũng không thấy.
Nghiêng người đến gần nàng, hắn thân mật nhéo nhéo gương mặt nàng
“Tiểu oa nhi, ngươi dậy đi, mặt trời chiếu đến tận mông rồi”. Hắn chậm rãi nói
Lạc Lạc dụi dụi mắt, cố làm cho mình tỉnh táo, một lần nữa đối mặt với hắn, nàng phủ lên gương mặt mình một nụ cười trong sáng đáng yêu.
“Vô Triệt ca ca không phải muốn đưa ta đi chơi đấy chứ?”
Ánh mắt Thương Nguyệt Vô Triệt lóe lên, mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy… Chính là muốn dẫn ngươi đi chơi”
“Vậy thì tốt quá, Vô Triệt ca ca đợi ta đi rửa mặt thay quần áo, sẽ rất nhanh thôi”
Nói xong nàng như làn khói bay xuống giường, dùng tốc độ thật nhanh chạy về phía phòng thay đồ
Nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất phía sau màn che, hắn nhàn nhạt mỉm cười, lấy ra quạt giấy tiêu sái ngồi đợi
. . . . . .
Đợi đã lâu mà vẫn không thấy Lạc Lạc ra ngoài, Thương Nguyệt Vô Triệt có chút buồn bực
“Lạc Lạc, ngươi xong chưa?” Hắn không nhịn được hướng về phía màn che thúc giục
Lặng lẽ đợi chốc lát, bên trong không có tiếng trả lời
Hắn chau mày, hơi tự hỏi một chút, đáy mắt xẹt qua tia sáng, bất chợt hắn đứng lên, đi về phía màn che
“Tiểu oa nhi, nếu ngươi không ra ta sẽ tiến vào đấy”. Ngữ điệu đầy uy hiếp
Vậy mà bên trong một chút động tĩnh cũng không có
Hắn rốt cuộc cũng cảm thấy có một sự bất bình thường thật to, quạt giấy vung lên, giật bay tấm màn che.
Còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, Hoan Hỷ vội vàng chạy vào
“Thập Tam gia, tiểu thư bảo nô tỳ gọi ngài nhanh lên một chút, tiểu thư nói…..nói Thập Tam gia không biết giữ lời hứa nên đã đi ra ngoài chơi trước rồi”
Thương Nguyệt Vô Triệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền phản ứng
Xem ra, hắn lại bị nhóc con đó tính kế nữa rồi
Nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt hắn hiện lên nụ cười đầy hứng thú, sau đó hắn bước đi theo sự chỉ điểm của Hoan Hỷ
……..
Khi hắn đi tới một cái đình nghỉ mát theo sự chỉ điểm của Hoan Hỷ, chỉ thấy Lạc Lạc đang cùng Thượng Quan Lăng Phi đang nhàn nhã đánh cờ.
Đuôi lông mày khẽ nhếch, hắn cất bước đến gần
Lạc Lạc nhanh chóng lườm hắn một cái: “Vô Triệt ca ca, sao ngươi lại chậm như vậy, ta và ca ca cũng đã gần đánh xong ván cờ rồi, bước chân của đại nam nhân so với gót sen của nữ nhân còn muốn chậm hơn sao?”
Thương Nguyệt Vô Triệt ưu nhã ngồi vào ghế, nhìn nàng đang đánh cờ, liền vạch trần mưu kế quái ác của nàng: “Tiểu oa nhi, không phải ngươi bảo ta chờ ngươi rửa mặt thay quần áo sao?”
Nghe được lời của hắn, cuối cùng Lạc Lạc cũng quay qua nhìn thẳng vào hắn.
Nàng mở trừng hai mắt, có chút kinh ngạc cất cao giọng: “Ah? Ta có bảo Vô Triệt ca ca chờ ta sao? Sao ta không nhớ chút nào nhỉ?”
Nói xong, nàng giả bộ đăm chiêu, cố gắng hồi tưởng
Thương Nguyệt Vô Triệt phẩy phẩy quạt giấy, nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, cười đến cưng chiều, đối với hành động giả ngu của nàng một chút cũng không để ý
“Ngươi thật sự không có nói qua, là ta hiểu lầm ý của ngươi”
“Ta đã nói mà, lời ta nói ra ta làm sao mà ta không nhớ rõ được”
Thượng Quan Lăng Phi để xuống một con cờ, ánh mắt chứa đầy nụ cười nhìn Lạc Lạc, đối với những lời nói đầy ám nghĩa của bọn họ cũng không chen miệng vào
“Muội muội, tới lượt muội”
Lạc Lạc cầm lên một con cờ, chọn một ô vuông định để xuống nhưng lại bị Thương Nguyệt Vô Triệt ngăn cản
“Tiểu oa nhi, ngươi đặt ở nơi này tỷ lệ thắng không lớn đâu, để bên này”
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng đè xuống, con cờ của nàng “cạch” một tiếng liền nằm ngay ngắn tại vị trí
Tốc độ của hắn rất nhanh, Lạc Lạc căn bản không kịp phản ứng
Con cờ vừa đặt xuống, ba người liền nhìn rõ thắng bại, phần thắng rõ ràng đã nghiêng về Lạc Lạc.
Thượng Quan Lăng Phi trầm mặc nhíu mày, nghiêm túc nhìn bàn cờ tự hỏi
“Xem cờ không nói mới là chính nhân quân tử, ngươi có hiểu đạo lý này không”. Cho dù nước cờ hắn hạ xuống rất tốt, nhưng Lạc Lạc vẫn không phục, cũng có chút mất hứng
Nàng không thích người khác đả kích người thân của nàng
Nhìn Thượng Quan Lăng Phi nhíu mày trầm tư, Lạc Lạc giận dỗi muốn vươn tay lấy con cờ ra
Nhưng Thượng Quan Lăng Phi lại lên tiếng: “Muội muội, đánh cờ không được hối hận mới là đại trượng phu, theo tình huống thì một nước cờ này của muội là một bước đi rất hoàn mỹ”
“Nhưng….” Lạc Lạc cong miệng muốn phản kháng, tại sao ca ca lại không đứng về phía nàng
Thương Nguyệt Vô Triệt nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn Thượng Quan Lăng Phi, khẽ mỉm cười
Sau đó hắn lại đem lực chú ý hướng lên người Lạc Lạc: “Tiểu oa nhi, ván cờ này không cần đánh tiếp nữa, ngươi đã thắng… Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”
Hắn đứng lên, thuận tiện kéo tay Lạc Lạc
Lạc Lạc giãy dụa hất tay hắn ra, không thể làm gì khác ngoài kháng nghị: “Đi nơi nào… hiện tại nơi nào ta cũng không muốn đi”
Thương Nguyệt Vô Triệt cười tủm tỉm, làm ra vẻ đương nhiên nói: “Đi Lạc vương phủ, nhạc phụ đại nhân chưa nói với ngươi sao? Từ nay về sau ngươi sẽ ở lại Lạc vương phủ”
“Cái gì?!!!” Lạc Lạc cùng Thượng Quan Lăng Phi đồng thời kinh hô
Nhìn khuôn mặt Thương Nguyệt Vô Triệt khí định thần nhàn, cả kinh qua đi Lạc Lạc lập tức hô
“Ta không muốn ở Lạc vương phủ của ngươi, ta không đồng ý, ngươi sao có thể tự tiện quyết định như vậy”
“Nhạc phụ nói làm vậy để có thể cho ta dạy dỗ ngươi tốt hơn, cho nên…” Thương Nguyệt Vô Triệt thong thả kéo dài thanh âm
Lạc Lạc giận đến muốn ngất: “ Ai nói cha ta là người định đoạt, chuyện của ta ta tự quyết định, ta không đi, ta không đi”
“Ai nói không được định đoạt?” Giọng nói uy nghiêm của Thượng Quan Hành vang lên sau lưng Lạc Lạc, thanh âm xen lận chút tức giận
Hắn cau mày nhìn chằm chằm Lạc Lạc, đáy mắt nồng đậm sự không vui, thật không ngờ có người dám khiêu chiến sự uy nghiêm của hắn
Nàng quay đầu lại, thấy Thượng Quan Hành khuôn mặt tức giận đỏ bừng
Lạc Lạc nắm chặc quả đấm nhỏ, cùng Thượng Quan Hành đối mắt: “Con nói”
“ Cái đứa con gái bất hiếu này, dám chống đối lại với ta”. Thượng Quan Hành tức đến toàn thân phát run
Lửa giận xông lên não, hắn giơ tay lên hung hăn muốn cho Lạc Lạc một cái tát
Thượng Quan Lăng Phi cả kinh kêu lên: “Cha, đừng!!!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh….
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, quạt giấy của Thương Nguyệt Vô Triệt kịp thời ngăn cản bàn tay Thượng Quan Hành
Bước chân chắn trước người Lạc Lạc, tách nàng cùng Thượng Quan Hành ra hắn mới buông tay
Thượng Quan Hành cũng ý thức được hành động của mình có chút quá đáng, không được tự nhiên quay mặt đi.
Thương Nguyệt Vô Triệt đạm nhiên chơi đùa quạt giấy, khẽ hạ mí mắt, đáy mắt một tia không vui được giấu thật sâu, gương mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười hòa khí sinh tài
“Thượng Quan tướng quân cần gì tức giận, nàng chỉ là đứa bé, giận dỗi chỉ là chuyện bình thường, chuyện này giao cho ta xử lý, ngải cảm thấy như vậy có được không nhạc phụ đại nhân?”
Nghe vậy, Thượng Quan Hành rất thức thời đè xuống lửa giận, lập tức lấy lại dáng vẻ tươi cười: “Lạc Lạc là tiểu tức phụ của người, tự nhiên là do ngưòi quản giáo, chỉ xin Lạc vương gia thông cảm nhiều hơn cho tiểu nữ”
Thương Nguyệt Vô Triệt gật đầu cười
Không nói thêm gì nữa, hắn liền muốn xoay người rời đi, Lạc Lạc cũng lập tức xoay người, quay đầu chạy như bay ra cổng
Thương Nguyệt Vô Triệt lập tức đuổi theo
“Muội muội….”
Thượng Quan Lăng Phi cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị Thượng Quan Hành chặn lại
“Phi nhi, có Lạc vương gia đuổi theo là được rồi, con ở lại bồi ta đánh một ván cờ đi, đã lâu rồi hai cha con ta không đánh cờ cùng nhau”
Nhìn theo bóng hình nhỏ bé biến mất sau cua quẹo, Thượng Quan Lăng Phi mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt lo lắng thủy chung vẫn không tan đi
Quay đầu lại, hắn ngưng mắt nhìn Thượng Quan Hành, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Để sau đi, hôm nay con có chút mệt mỏi không thể bồi lão nhân gia người”
Giọng điệu của hắn nhàn nhạn xen lẫn châm chọc
“Phi Nhi, ngươi bất mãn với cha sao?”
“Không dám, chọc giận cha sẽ bị đánh đó”
“Phi Nhi, cha làm sao có thể đánh con được, về sau không được có ý nghĩ này nữa, ngươi cùng Lạc Lạc không thể đánh đồng…”
Thượng Quan Lăng Phi có chút kích động chen vào nói: “Tại sao không thể đánh đồng, Lạc muội muội không phải cũng là con gái của người sao?”
Nghe vậy, Thượng Quan Hành thở dài, bước đến trước mặt hắn nói: “Phi Nhi, ngươi cần gì đặt nhiều tình cảm vào một người muội muội như Lạc Lạc”
Nghe được lời nói của hắn, Thượng Quan Lăng Phi chỉ trầm mặc, hắn im lặng nhìn Thượng Quan Hành, đáy mắt khó nén những cảm xúc phức tạp
Rũ mắt, hắn chuyển động xe lăn, rất nhanh trở về chỗ ở của mình
…………
Ở bên kia, Thương Nguyệt Vô Triêt nhanh chóng đuổi kịp Lạc Lạc
Hắn chợt lách người đứng trước mặt nàng, cản trở đường đi của nàng
“Tránh ra!” Lạc Lạc không nhìn hắn, âm thanh lạnh lẽo quát mắng
Thương Nguyệt Vô Triệt cúi người, đưa gương mặt hắn tới gần mặt nàng, nhíu mày cười nhẹ như gió: “Tiểu oa nhi, ngươi có phải đang tức giận bản thân không có năng lực tự bảo vệ mình? Biết làm sao được, ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ, muốn cùng ta cậy mạnh là rất khó”
Lạc Lạc hung hăn liếc hắn, bỗng chốc nàng giận quá hóa cười
Thượng Quan Hành nếu không muốn gặp nàng, nàng ở lại cái Thượng Quan phủ cao cao tại thượng kia cũng không có được chỗ tốt, vậy không bằng nàng tương kế tựu kế, đến Lạc vương phủ quậy phá đi!
“Vô Triệt ca ca, có phải ngươi rất thích Lạc Lạc?”
Nàng làm ra ánh mắt thiên chân vô tà nhìn hắn
Thấy nàng đột nhiên biến đổi sắc mặt, Thương Nguyệt Vô Triệt cảm thấy có mùi âm mưu
Hắn vuốt vuốt tóc nàng, hùa theo ý nàng nói: “Đúng vậy, ta rất thích nhìn thấy Lạc Lạc”
“Vậy cũng được, ta cũng không còn cách nào khác đành miễn cưỡng ở lại nhà ngươi”. Lạc Lạc cười cười hé ra hàm răng nho nhỏ sáng bóng.
Đôi lông mày anh tuấn của Thương Nguyệt Vô Triệt nhẹ giương lên, đưa tay về phía nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng về nhà của chúng ta”
Lạc Lạc đưa tay, dùng sức vỗ vào tay hắn một cái thật mạnh, vốn muốn trả thù xong sẽ rụt tay lại nhưng không ngờ hắn đã nhanh chóng cầm chặt tay của nàng
Sau khi giam cầm được bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn liền lôi kéo nàng đi về phía trước, tư thế ưu nhã, bình tĩnh
Nhìn đôi tay đang bị nắm chặt, Lạc Lạc âm trầm nheo mắt.
Hắn dùng cách này mà bức nàng, vây thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác
………
Đi tới Lạc vương phủ, Thương Nguyệt Vô Triệt giao phó nàng cho một tỳ nữ
“Tiểu oa nhi, đây là tỳ nữ do chính ta an bài, nàng gọi là Miểu Miểu”
Sau đó hắn uy nghiêm hạ lệnh nói: “Miểu Miểu, ngươi mang tiểu vương phi đến Truy Nguyệt Lâu, hầu hạ cho cẩn thận”
“Vâng”. Miểu Miểu khom người, cung kính trả lời
Nàng quay sang nhìn Lạc Lạc, dịu dịu dàng dàng cười: “Tiểu vương phi, xin đi theo nô tỳ”
Lạc Lạc không chút phản ứng, Thương Nguyệt Vô Triệt liền xoa xoa đầu nàng, khẽ mỉm cười, rồi làm như đã bàn giao xong công việc, xoay người rời đi
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Lạc Lạc đưa tay phủi phủi đầu, miệng khẽ chu lên
“Làm như ta với ngươi quen thuộc lắm…”
Miểu Miểu vẫn không nói lời nào, Lạc Lạc trừng đến khi bóng dáng Thương Nguyệt Vô Triệt biến mất mới quay đầu rời đi
“Đi thôi, mang ta đến cái Truy Nguyệt lâu gì gì đó”
Miểu Miểu ứng tiếng gật đầu, bước từng bước nhỏ dẫn đường cho Lạc Lạc
Trên đường đi, truyền đến tiếng đối thoại của các nàng
“Miểu Miểu, Vô Triệt ca ca nghỉ ngơi ở đâu?”
“Thập Tam gia ở Phi Tinh lâu, đối diện với Truy Nguyệt lâu”
“Hả? Đối diện?”
Đi tới Truy Nguyệt lâu, Lạc Lạc không vội nhìn xung quanh, ngược lại nàng đi thắng về hướng cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra, nàng cần thận nhìn về phía đối diện.
Khi nàng thấy được Phi Tinh Lâu hùng vĩ tráng lệ, nàng hừ nhẹ: “Đem nơi mình ở trang hoàng đẹp đẽ, lại đem ta quăng ở một chỗ nhàm chán như vậy”
“Tiểu vương phi, Truy Nguyệt lâu là nơi thanh tĩnh nhất Lạc vương phủ đấy, với lại nơi này gần Phi Tinh lâu như vậy, chứng tỏ là Thập Tam gia rất coi trọng người”
Miểu Miểu chẳng biết lúc nào đã đi ra sau lưng Lạc Lạc, an phận đứng một bên, nhẹ giọng giải thích
Lạc Lạc quay đầu lại, có chút chất vất nhìn Miểu Miểu: “Ngươi biết võ công sao?”
Tên Thương Nguyệt Vô Triệt kia nói là tự tay tuyển cung nữ cho nàng, thực chất là phái Miểu Miểu đến giám thị nàng thì có
“Nô tỳ không biết võ công” Miểu Miểu trả lời rất nhanh
“Vậy sao”
Lạc Lạc nhún nhún vai, hỏi nữa cũng như không thì hỏi làm gì cho mệt