Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 207 : Chương 114: Ly Hồn chứng 1+2+3
Trước /613 Sau

[Dịch]Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 207 : Chương 114: Ly Hồn chứng 1+2+3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit : Tiểu Thư Xà

"Cái gì!? Người!? Làm sao có thể là người!? Có người nào dung mạo đáng sợ như vậy không hả! ?Ngươi nhìn xem, chả ra hình dạng gì sao!? Mặt thì trắng bệch, cả người áo trắng, tóc tai thật bù xù... "

Huyền Lăng Phong vừa đưa tay chỉ về phía nữ quỷ kia, vừa mở miệng nói.

Nhưng mà càng nói, Huyền Lăng Phong càng cảm thấy không đúng.

Nhìn lại thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương đang liếc xéo trên người hắn, mặt hắn tức thì buồn bực.

Tại sao hắn lại quên mất, hiện tại dáng vẻ của chính mình, kỳ thật so với nữ quỷ kia ... cũng không khá hơn bao nhiêu!

Trái ngược với Huyền Lăng Phong đang vừa quẫn bách vừa sợ hãi, thì giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc quả thực có ý định muốn chết!

Trước kia,nàng chẳng qua chỉ cho rằng Huyền Lăng Phong không sợ chết sẽ quay trở lại đây, liền tự treo mình tại nơi này, tính toán hù dọa lại Huyền Lăng Phong.

Ai ngờ Huyền Lăng Phong đúng là đã trở lại, thế nhưng lại dẫn theo Huyền Lăng Thương!

Huyền Lăng Thương không phải là người bình thường, khả năng quan sát sự việc so ra luôn sắc bén hơn người, bây giờ nàng mặc dù đã hóa trang một thân thành quỷ, nhưng liếc mắt một cái có lẽ cũng đã bị hắn đã nhìn ra rồi.

Nghe được nam nhân kia nói trúng tim đen, Đồng Nhạc Nhạc chỉ một lòng cảm thấy như đang treo trên cao, trong lòng tựa như bị mười lăm cái thùng đè lên người, tâm tình bất định, thấp thỏm không yên.

Nhất là, nàng tuy rằng lúc này vẫn đang cúi đầu, không có nhìn mặt nam nhân kia, nhưng lại cảm giác sâu sắc được có một ánh mắt nóng rực đang dừng ngay thẳng trên người của nàng.

Bị ánh mắt sắc nhọn như đao của nam nhân kia nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả trong lẫn ngoài đều bị hắn xem thấu...

Hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ!?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi, bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm của nam nhân kia:

"Người đâu, bắt hắn lại đây!"

"Vâng! Hoàng thượng!"

Theo tiếng nói của nam nhân, hai gã thị vệ đằng sau lập tức nhanh chóng tiến đến.

Trước đó, những thị vệ này vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, chỉ có điều về sau biết được đây là người, không phải quỷ thì cuối cùng mọi người cũng an lòng.

Vì thế, hai gã thị vệ liền ngay tức khắc lĩnh mệnh đi về phía Đồng Nhạc Nhạc .

Nhìn thấy hai gã thị vệ đang đi về phía mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm bối rối.

Trời ạ!

Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ!?

Nếu như bị người khác biết nàng cố tình giả quỷ hù dọa Huyền Lăng Phong, vậy thì hậu quả khó lường!

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mất bình tĩnh, đột nhiên nàng cảm thấy sợi dây cột bên hông bị nới lỏng. Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc không kịp suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ cảm thấy một lực kéo lại, tức khắc cả người Đồng Nhạc Nhạc đã bị rớt xuống đất.

Cùng với một tiếng "bịch",người Đồng Nhạc Nhạc liền thân mật tiếp xúc cùng đất mẹ thân ái .

Lúc này, mặt Đồng Nhạc Nhạc lại hướng dưới đất mà ngã xuống, tức thì từ cánh mũi nhanh chóng truyền đến một trận đau muốn chết.

Đau nhức làm Đồng Nhạc Nhạc phải nhe răng nhếch mép, suýt nữa bật ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng mà nàng vẫn phải cố đè nén xúc động muốn la lên, nằm bò trên mặt đất.

Bởi vì thời điểm bị rơi xuống, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc bỗng lóe linh quang, Chính là đã nghĩ được biện pháp giải vây, đó là...

Mộng du!

Nàng không thể để người khác biết rằng nàng đúng là cố ý hù dọa Vương gia, nhất là huống hồ lại còn có Huyền Lăng Thương ở đây!

Dù sao, ở triều đại này, tôn ti trên dưới phân biệt rõ ràng, nàng không thể vượt qua khuôn phép.

Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể làm bộ mộng du. Như vậy, ít nhất trong mắt người khác, hết thảy tất cả việc nàng vừa làm cũng không phải xuất phát từ tự nguyện.

Trong đầu suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền cố nén cảm giác đau đớn từ mũi, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang nằm cứng đơ, mọi người bốn phía vì đối mặt với chuyện bất thình lình, đều cũng sợ ngây người.

Đặc biệt là hai thị vệ kia, bọn họ mới vừa rồi còn không có đụng tới nữ quỷ này, liền nhìn thấy nó đột nhiên rơi trên mặt đất.

Hơn nữa, lúc này mọi người mới nhìn đến, xà nhà gỗ ở phía trên gian phòng lộ ra một cái dây thừng...

Thấy vậy tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trách không được ban nãy thấy nữ quỷ đang treo ở giữa không trung, hoá ra trên người nàng cột một sợi dây thừng...

Huyền Lăng Phong thấy vậy, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, một cỗ lửa giận, thẳng tắp từ dưới truyền lên trên đỉnh đầu.

Lập tức từ phía sau Huyền Lăng Thương nhảy ra sau, Huyền Lăng Phong liền không nhịn được mở miệng quát:

" Chết tiệt! Mới vừa rồi hù dọa Bổn vương gần chết! Thật tưởng là yêu ma quỉ quái đến phá hoại chứ!! Thì ra là người này ở đây giả thần giả quỷ! Người đâu, mau lật người này lại, Bổn vương muốn nhìn xem là người phương nào lá gan lớn như vậy, dám giả thần giả quỷ hù dọa Bổn vương!"

Huyền Lăng Phong mở miệng lớn tiếng, lại thế nhưng cũng quên rằng, chính mình cũng giả thần giả quỷ như người khác .

Hai gã thị vệ kia nghe Huyền Lăng Phong nói, lập tức đưa tay lật nữ quỷ đang nằm bò không nhúc nhích trên mặt đất lại, đưa đến.

Theo động tác của hai gã thị vệ, bộ mặt thật của nữ quỷ vô cùng rõ ràng bị bại lộ trong tầm mắt của mọi người.

Đèn cung đình chiếu sáng xuống dưới, chỉ thấy nữ quỷ nằm trên mặt đất, khí sắc nhợt nhạt, khóe mắt có huyết, trong miệng vẫn còn ngậm một mảnh vải thật dài màu đỏ.

Mới vừa rồi trời tối đen như mực, mọi người nhìn không rõ ràng lắm, thoạt đầu vừa nhìn qua, tưởng gặp quỷ.

Bây giờ, đèn chiếu sáng xuống, mới nhìn thấy rõ rệt, đây căn bản không phải là quỷ, mà là người!

Trước mắt thấy rõ ràng bộ dáng của nữ quỷ đang nằm trên mặt đất, trong miệng ngậm miếng vải đỏ, khóe miệng Huyền Lăng Phong không khỏi nhếch lên dò xét một cái.

"Thì ra là miếng vải đỏ, mẹ nó, mới vừa rồi vừa nhìn còn tưởng là đầu lưỡi , thiếu chút nữa hù chết Bổn vương !"

Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa tỉ mỉ nhìn nữ quỷ trên mặt đất.

Chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy nữ quỷ đang nằm có chút quen mắt.

"Ơ, dáng vẻ nữ quỷ này như thế nào càng xem càng quen thuộc...."

Tiểu Kính Tử ở một bên nghe được lời nói của chủ tử nhà mình, lập tức tiến lên tỉ mỉ quan sát, cuối cùng, dường như là nghĩ đến cái gì, con ngươi đen lại, lập tức mở miệng nói:

"Gia, đây không phải Tiểu Nhạc Tử sao! ?"

"Cái gì! ? Hắn vậy mà lại là Tiểu Nhạc Tử! ?"

Nghe được lời Tiểu Kính Tử nói, con ngươi Huyền Lăng Phong cũng trợn lên một cái, mặt mày có vẻ không dám tin.

Không trách được hắn càng nhìn nữ quỷ này càng quen mắt. Thì ra, cái nữ quỷ kia, lại chính là tiểu thái giám mà hắn vẫn luôn căm tức!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng 'Xoẹt' một tiếng, một cơn tức giận không nói rõ được lý do lập tức bốc lên tới tận đỉnh đầu.

Dù sao tối nay, hắn vốn là trù tính đóng giả thành quỷ để hù dọa nô tài chết tiệt này. Ai biết, cuối cùng nàng trái lại giả trang nữ quỷ hù dọa chính mình!

Càng nghĩ, Huyền Lăng Phong càng là tức giận, bắn ánh mắt về phía Đồng Nhạc Nhạc, dường như phải đem nàng ra lăng trì xử tử.

Cơ hồ mím chặt môi,lời nói từ kẽ răng truyền tới.

"Ngươi... đồ nô tài chết tiệt! Lại dám giả quỷ hù dọa Bổn vương, Bổn vương muốn đánh chết ngươi!"

Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong nhanh chóng tiến lên, giơ chân liền hung hăng đá Đồng Nhạc Nhạc một cái.

Mới rồi Đồng Nhạc Nhạc vừa bị té, cái mũi vẫn đang còn đau , giờ lại bị Huyền Lăng Phong đá cho một cái, chỉ cảm thấy các khớp xương trên cơ thể đều vỡ ra.

Từ bên hông liền truyền đến cơn đau thấu xương.

Thế nhưng, Đồng Nhạc Nhạc lại chỉ mở to đôi mắt, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một tượng gỗ không có hồn phách.

Huyền Lăng Phong hung hăng trút ra một cước, thấy Đồng Nhạc Nhạc trên mặt đất cũng không có một điểm phản ứng nào, không khỏi nghi hoặc .

"Ngươi…đồ thái giám chết tiệt, Bổn vương ra lệnh ngươi đứng lên! Đừng giả chết! Ngươi cho là như vậy, Bổn vương sẽ tha ngươi sao! ?"

Vừa dứt lời, Huyền Lăng Phong lại lần nữa nhấc chân, tính toán đá Đồng Nhạc Nhạc lần nữa.

Chỉ là, mới vừa rồi đã nhận một cú đá của Huyền Lăng Phong, nhìn đến uy lực hắn đá chân , Đồng Nhạc Nhạc chính là sợ.

Nếu như chính mình thực sự bị Huyền Lăng Phong tiếp tục đá nữa, không chết cũng tàn phế !

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngồi dậy từ trên mặt đất .

Cùng với hành động của Đồng Nhạc Nhạc,một cước của Huyền Lăng Phong đã đá trượt.

Bởi vì lực quán tính, thân thể Huyền Lăng Thương lảo đảo một bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. May là Tiểu Kính Tử ở một bên nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ.

"Gia, người không sao chứ! ?"

Nghe Tiểu Kính Tử nói, Huyền Lăng Phong chỉ là lạnh nhạt hừ một tiếng.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đã ngồi dậy , lập tức hắn mở miệng quát.

"Ngươi... tên nô tài chết tiệt,giờ cũng đã ngồi dậy hả ! ? Hừ! Dám giả quỷ hù dọa Bổn vương, Bổn vương muốn ngươi biết tay!"

Nói đến lời này, Huyền Lăng Phong liền tiếp tục mở miệng, tính toán nói cái gì đó.

Lại thấy trước mắt nữ quỷ, trong lúc ngồi dậy, phảng phất như không hề nghe được lời của hắn , đôi mắt vô thần, chỉ là từ từ đi tới đi lui ở trong phòng .

Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc, mọi người đều là cả kinh.

Chỉ thấy người trước mắt , phảng phất coi như tất cả mọi người không tồn tại, không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.

Một bộ áo trắng phất phơ, tóc tai bù xù, còn nữa khuôn mặt trắng bệch kia, nhìn qua, cực kì quỷ dị.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều nghi hoặc , Huyền Lăng Phong cũng như thế.

Con ngươi đen trợn lên một cái, mặt mày không giải thích được.

"Hoàng huynh, hắn đây là làm sao vậy! ? Chẳng lẽ biến ngốc rồi!"

Huyền Lăng Phong quay đầu, nhìn Huyền Lăng Thương đứng bên cạnh.

Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương nghe được lời này của hắn, lại trầm lặng không nói.

Huyết mâu động lòng người kia, chỉ là cũng không hề chớp mắt một cái mà nhìn nữ quỷ không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng.

Thấy Huyền Lăng Thương không nói lời nào, Huyền Lăng Phong cau mày lại một cái, rồi nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc , càng là nghi hoặc .

Đôi môi hé mở, thì thào tự nói.

"Hắn đây là làm sao vậy! ? Chẳng lẽ là quỷ trên người ! ?"

Liền trong khoảng thời gian Huyền Lăng Phong nghi hoặc, cung nhân ở một bên , phảng phất như nghĩ đến cái gì,giật mình la lên một tiếng.

"Nha! Nô tài đã biết được Nhạc công công là xảy ra chuyện gì !"

Nghe được lời cung nhân, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng hỏi.

"Nói mau, hắn rốt cuộc là như thế nào! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong hỏi tới, cung nhân kia lập tức mở miệng nói.

"Trong thôn trước kia nô tài sống cũng có người bệnh trạng giống như Nhạc công công bây giờ. Mỗi ngày ngủ thiếp đi, rồi tự dưng đứng lên làm một ít chuyện, chỉ là khi hắn tỉnh lại lại quên tối hôm qua chính mình khi ngủ lại làm những chuyện này , ở đó mọi người đều nói, đây là Ly Hồn chứng!"

"Ly Hồn chứng! ?"

Nghe được lời cung nhân nói, Huyền Lăng Phong khẽ hé môi, mặt mày không giải thích được.

Một bên khác cung nhân khi nghe xong, như nghĩ đến cái gì , mở miệng nói tiếp.

"Đúng vậy, nô tài hình như cũng từng nghe nói qua, nô tài có người phương xa thân thích, cũng trúng phải Ly Hồn chứng, buổi tối vẫn còn đứng lên giết heo đây!"

"Có...hay không thần kỳ như thế a! ?"

Nghe được cung nhân ngươi một câu ta một câu nói, Huyền Lăng Phong vẫn còn là có hơi không thể tin được.

Chỉ là, Huyền Lăng Phong trong lòng tuy có không tin, thế nhưng nhìn thấy trước mắt Đồng Nhạc Nhạc không ngừng đi tới đi lui, trong lòng dần dần dao động .

Chẳng lẽ là, đúng như mọi người nói, tên nô tài chết tiệt này, thật sự bị cái gì Ly Hồn chứng, mới có thể nửa đêm mặc một bộ nữ quỷ này! ?

Trong lúc Huyền Lăng Phong trong lòng bán tín bán nghi, bên này Đồng Nhạc Nhạc, nghe được mọi người như đã nói hết, trong lòng biết thời cơ đã chín muồi . Nàng liền đình chỉ đi lại, tức thì ngồi ở trước bàn trang điểm, sau đó cầm lấy khăn lông, tự mình lau son trên mặt, lại cởi ra trường sam trắng tinh.

Sau đó, trước mọi ánh mắt đều hướng tới, thì từ từ nằm xuống giường, ngủ!

Nhìn một loạt hành động của Đồng Nhạc Nhạc, tất cả mọi người im lặng .

Huyền Lăng Phong mặt mày cũng gắt gao nhăn lại.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, làm một bộ dạng vô sự nằm trên giường ngủ, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng quát.

"Người đâu! Đánh thức hắn dậy!"

Nghe được lệnh, hai tên thị vệ lập tức tiến lên, không ngừng đưa tay lay Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bả vai mình không ngừng bị người dùng lực lắc lư, kiên trì một khắc, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ mở mắt ra , trên mặt, càng là dáng vẻ mờ mịt.

Phải biết rằng, kỳ thật nói đến diễn trò, Đồng Nhạc Nhạc nàng không ai đọ được!

Đặc biệt lại là lúc như thế này, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu diễn trò, lại càng gắng như thật.

Sau khi mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là làm ra vẻ mặt mờ mịt .

Đôi mắt hơi nhập nhèm nghi hoặc , đầu tiên là nhẹ nhàng quét một vòng , lập tức, đôi mắt mở to, mặt mày nghi hoặc.

"Nha! ? Các ngươi làm thế nào ở trong phòng ta! ?"

Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên một tiếng, cuối cùng ánh mắt liền rơi trên người Huyền Lăng Phong.

Lập tức, lại là một hồi giật mình la lên. Có điều một tiếng thét kinh hãi này, rõ ràng âm thanh so sánh trước đây càng thêm thê lương, trong đó đầy khủng hoảng và sợ hãi.

"A! Có quỷ!"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay cầm lấy chăn đơn, liền đưa tới trên đầu chụp xuống.

Một loạt hành động này, đều là phản ứng của người bình thường khi sợ hãi.

Cho nên, những người khác nhìn một cái, đều vội vàng cho là, Đồng Nhạc Nhạc thật sự là trúng Ly Hồn chứng rồi,nên mới vừa rồi làm những chuyện như vậy liền quên không còn nhớ gì.

Chỉ là, Huyền Lăng Phong vẫn còn là có hơi bán tín bán nghi.

Có lẽ, là trong lòng lửa giận vẫn còn . Đặc biệt khi hắn thấy lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình, liền hét thảm một tiếng, gương mặt lập tức tối sầm.

Chết tiệt!

Lại còn nói Huyền Lăng Phong hắn là quỷ! ?

Cũng không biết, mới vừa rồi là ai vẫn còn mặc một bộ trang phục nữ quỷ, làm hắn sợ đến gần chết!

Trong lòng nhớ lại, Huyền Lăng Phong trong cơn giận dữ liền há miệng ra, tức giận hét lớn một tiếng với Đồng Nhạc Nhạc .

"Cái đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, nhìn rõ ràng một chút, rốt cuộc ai là quỷ a!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là từ từ nhấc xuống cái chăn đơn đang trùm ở trên đầu .

Một đôi mắt đầy sự hoảng sợ, đầu tiên là quay về hướng Huyền Lăng Phong nhìn một chút. Lập tức, trên mặt làm ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nàng mở miệng giật mình la lên.

" Nha, thì ra là Thập Tam Gia! Trời ạ! Thập Tam Gia, ngài làm sao! ? Tại sao lại có dáng vẻ ma quỷ đi tới phòng nô tài! ? Còn nữa..."

Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt nghi hoặc mịt mờ nhìn bốn phía một chút, mới mở miệng hỏi tiếp.

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ? Hoàng Thượng! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đi từ giường xuống , sau đó quỳ xuống đất hành lễ với Huyền Lăng Thương.

Nhìn thấy người trước mắt dáng vẻ mơ màng, Huyền Lăng Thương vốn một mực trầm lặng không nói, huyết mâu không khỏi loé ra một phen. Lập tức, bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói.

" Hãy bình thân!"

"Tạ Hoàng Thượng"

Nghe được Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trên mặt đất, trên mặt, vẫn là một dáng vẻ mịt mờ nghi hoặc.

Thật đúng là phải nói , đối với trình độ diễn kịch của chính mình hiện tại , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng ngầm tự bội phục.

Nếu không phải ban đầu dáng vẻ dung mạo của mình thật sự quá tầm thường, đi ở phố lớn lập tức chả ai buồn nhìn đến, thì Đồng Nhạc Nhạc thật đúng là tính toán đi vào trường kịch viện học tập rồi!.

Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, còn trên mặt càng là dáng vẻ mù mịt nghi hoặc không giải thích được.

" Thập Tam Gia, ngài làm sao! ?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, Huyền Lăng Phong chỉ còn thiếu nước không thổ huyết.

Lúc ban đầu hắn vốn là tính toán giả trang làm quỷ hù doạ cái tên nô tài chết tiệt trước mắt này. Ai biết, chả những không hù doạ được hắn, liền bị hắn hù doạ lại.

Cuối cùng, hắn lại còn dám có vẻ mặt nghi hoặc vô tội, hỏi ngược lại rốt cuộc làm sao vậy! ?

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ còn thiếu nước tức sùi bọt mép. Hắn há miệng ra, ngang ngược gầm lên như sư tử đối với Đồng Nhạc Nhạc .

" Cái đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi này, lại dám hỏi Bốn vương làm sao vậy! ? Chẳng lẽ, ngươi làm những chuyện vừa rồi như vậy mà cũng không nhớ rõ sao! ?"

" A! Nô tài đã làm cái gì! ? Mới rồi nô tài liền lên giường ngủ thật sớm nha! ? Ngay cả mọi người đến đây từ lúc nào, nô tài cũng không biết mà!"

Đối với Huyền Lăng Phong to mồm gầm lên vạch rõ ngọn ngành câu chuyện, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vẫn thể hiện dáng vẻ cực kì vô tội.

Huyền Lăng Phong nghe vậy, tức tối đến muốn đánh người.

Tiểu Kính Tử đứng ở một bên thấy bản thân chủ tử bị tức không nhẹ, hắn lập tức tiến lên mở miệng nóib với Đồng Nhạc Nhạc.

" Nhạc công công, ngươi không biết, mới vừa rồi ngươi mặc một bộ trang phục nữ quỷ, tóc tai bù xù. Cả một bộ áo trắng dài tới chân, trên mặt thì bôi càng trắng bệch, khoé mắt còn chảy máu, lưỡi thật dài..."

Tiểu Kính Tử vừa nói, vừa đưa tay làm động tác.

Thấy vậy, Đông Nhạc Nhạc lập tức mở lớn mắt. mặt mày như thể không dám tin.

" Trời ạ! Tiểu Kính Tử, ngươi nói chính là sự thật? Ta thật có trang phục như thế sao! ?"

Thấy vẻ mặt không dám tin của Đồng Nhac Nhạc , Huyền Lăng Phong lập tức đảo cặp mắt trắng dã, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt tức giận nói.

"Mọi người chúng ta người có mắt đều thấy được, chẳng lẽ còn có thể là giả sao! ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp đôi mắt xuống, vẻ mặt như có điều suy nghĩ lẩm bẩm tự nói.

" Thì ra nô tài thật sự có Ly Hồn chứng ( bệnh mộng du). Không trách được trước kia ở thôn nô tài có một bé trai. Sau một đêm ngủ cùng giường với nô tài liền không bao giờ lặp lại nữa . Nô tài còn nhớ rõ, đêm đó nô tài có một giấc mộng, mơ thấy trong bụi cỏ có một con gà đẻ hai quả trứng gà, nô tài nhìn thấy lập tức hoan hỉ, liền đưa tay bóp một cái , trứng gà lập tức bể..."

Đồng Nhạc Nhạc vừa làm ra vẻ nhớ lại chuyện củ, vừa nhắc tay lên trước mặt, lại hung hăng bóp một cái.

Nhìn thấy hành động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong không khỏi theo bẳn năng đưa tay che dưới thân...

Trong lòng thầm nghĩ, may là hắn không phải bé trai kia ở cùng thôn với Đồng Nhạc Nhạc, bằng không bị hắn bóp một cái như vậy, không biết sẽ đau tới đâu ...

Cũng không biết, bé trai đáng thương kia, vẫn còn trứng sao! ?

Đối với hành động theo bản năng này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy rõ mà không khỏi cảm giác buồn cười.

Trên mặt cũng không dám biểu lộ ra đến.

Sau khi nói xong những lời thế này, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc làm ra vẻ mặt nghi hoặc, nhìn về phía Huyền Lăng Phong cũng mặc một bộ quỷ trang, mở miệng nghi hoặc hỏi.

" Chính là Thập Tam Gia, nô tài coi như thật sự có Ly Hồn chứng, nên mới làm chuyện vừa rồi các ngươi nói, nhưng mà làm sao các ngươi biết! ? Hơn nữa, Thập Tam Gia, tại sao ngài lại cũng mặc một bộ dáng vẻ như quỷ vậy! ? Còn nữa Tiểu Kính Tử, ngươi cũng thế, xem ra doạ chết người!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nóí, trên mặt càng là dáng vẻ đứa bé hơi sợ.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lập tức buồn bực, có hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám ra vẻ tức giận.

Dù sao, hắn làm sao có thể nói, hắn tối nay là cố ý giả trang thành quỷ, để đến hù doạ Đồng Nhạc Nhạc. Ai biết, lại bị Đồng Nhạc Nhạc giả trang thành quỷ hù doạ ngược! ?

Nói ra thật mất mặt nhiều hơn a...

Hơn nữa Hoàng huynh hắn vẫn còn ở đây!

Phải biết rằng, hoàng huynh hắn ghét nhất hắn làm xằng làm bậy...

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Huyền Lăng Phong vừa buồn bực, lại vừa tức giận, lại cũng quẫn bách, lại có dáng vẻ sợ hãi.

Lại hoàn toàn không biết, hiện tại mặt mình màu trắng bệch , hơn nữa lại thêmcác vẻ mặt phong phú kia, xem ra lại thêm thấy tức cười.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đã sớm nghẹn một bụng đều đau đớn, cũng không dám cười lên tiếng.

Cuối cùng, chỉ thấy Huyền Lăng Phong thật sự không nghĩ ra cái cớ gì , không khỏi bởi vì xấu hổ mà thành phẫn nộ, liền hét lớn một tiếng đối với Đồng Nhạc Nhạc .

" Bổn vương thích mặc buổi tối như thế, liên quan gì tới ngươi cái nô tài nhãi ranh này! ?"

" Ách ... Được rồi, Thập Tam Gia coi như có sở thích này, đích xác không liên quan tới nô tài..."

Nghe thấy Huyền Lăng Phong đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức làm ra một bộ giọng điệu nô tài nên có, mở miệng nói theo.

Nghe vậy Huyền Lăng Phong chỉ là nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lại hung hăng liếc mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

Có điều, đến khi ánh mắt Huyền Lăng Phong rơi tại trên người Huyền Lăng Thương, nét mặt lập tức thay đổi, liền từ ngạo mạn lúc ban đầu biến thành đáng thương như vậy .

Trong ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Thương, có khẩn cầu, khiếp đảm, phảng phất một người đứa bé làm sai làm hỏng gì đó, giờ đang sợ hãi người lớn trừng phạt.

Tốc độ trở mặt thế kia, quả thực so sánh trở mình thì còn nhanh hơn, cũng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn càng rõ hơn.

Cái gì là một vật khắc một vật! ?

Hỗn Thế tiểu Ma Vương coi như làm cho cả kinh thành lẫn Hoàng cung đều nghe tên liền thấy mất vía , nhưng vẫn có khắc tinh của hắn!

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đối diện với ánh mắt khiếp đảm sợ hãi kia của Huyền Lăng Phong, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lập tức liền dút khoát xoay người.

Mặc dù Huyền Lăng Thương cũng không nói một câu nào, Huyền Lăng Phong vẫn cảm giác được, hoàng huynh hắn đang tức giận.

Quảng cáo
Trước /613 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tần Lại

Copyright © 2022 - MTruyện.net