Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : be ngok
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi rùng mình một cái, lập tức mở miệng nói.
"Thập Tam Gia, chúng ta mau chạy đi!"
"Ừ, chạy!"
Thấy Đồng Nhạc Nhạc nói vậy , Huyền Lăng Phong cũng không có gì dị nghị. Kết quả là, Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc hai người đều vội vội vàng vàng chạy về phía cửa sau Phỉ Thúy Các .
Bởi vì theo như họ biết, nếu Huyền Lăng Thương có đến thật đi chăng nữa thì cũng khẳng định sẽ ở phía cửa trước.
Tuy nhiên, vì quá vội vàng nên Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong lại không để ý tới Tiểu Kính Tử đang la hét phía sau
"Nha, Gia, không nên đi cửa sau. . ."
Bởi vì quá mức bối rối, Huyền Lăng phong lại nghe thành mau đi cửa sau, vì thế chạy càng nhanh hơn , cơ hồ là trong nháy mắt, hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương đã chạy tới cửa sau rồi.
Chỉ thấy cửa sau Phỉ Thúy Các không có một bóng người, cửa lại bị chốt ở bên trong.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vui mừng, chỉ cần không bị Huyền Lăng Thương phát hiện, bọn họ sẽ bình yên vô sự .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức chạy nhanh phía trước, mở cửa gỗ, xông ra ngoài. . .
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc không ngờ được là, trong lúc nàng vừa mở cửa ,một bong dáng cao lớn đã đứng chắn ngay trước cửa. Bởi vì chạy quá nhanh, chân không ngừng được liền thẳng tắp xô vào ngực nam nhân trước mặt.
“ách . . .á. . ."
Khi đầu đụng vào ngực nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một trận đau nhức ở mũi nhanh chóng truyền đến, nàng lập tức bưng cái mũi. Oái… đau đến nỗi không thể chịu được Gương mặt xinh xắn lập tức toe toét máu, nước mắt cũng ròng ròng chảy xuống.
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng tức giận không thôi, rốt cuộc là đang yên đang lành ai lại đứng ở cửa làm gì cơ chứ, làm hại nàng va phải, mũi cũng lệch mất rồi.
Tuy nhiên, ngay lúc này Đồng Nhạc Nhạc lại nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc trên đỉnh đầu. Chỉ cảm thấy trong lòng ‘ầm” một cái, cả người trong nháy mắt giống như đang ở trong hầm băng, bởi vì, âm thanh này, vô cùng quen thuộc …
"Hai người các ngươi định giải thích với Trẫm thế nào đây! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói mặc dù trầm thấp nhưng không che dấu nổi lạnh lùng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu.
Chỉ thấy giờ phút này mặt trời đã lặn, ánh đèn rực rỡ. Ngọn đèn màu vàng nhạt bao trùm lên bốn phía một tầng ánh sáng kiều diễm
Nam nhân kia, hai tay chắp phía sau, tùy ý đứng trong đêm .
Một thân mãng bào màu đen, lưng đeo Yêu Đái bảo thạch màu đen, lại đeo thêm một khối thượng đẳng Dương Chi Ngọc.
Mái tóc dài đen nhánh giờ phút này được một sợi dây màu đen buộc chặt thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu.
Quả nhiên là người như rồng như phượng, tuấn tú tà mị!
Quan trọng hơn là nam nhân này không phải ai khác, mà chính là người đáng lẽ ra đang phải xử lí chuyện triều chính trong cung -Huyền Lăng Thương
Nhìn thấy nam nhân trước mắt khuôn mặt đầy tức giận, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ‘bộp” lên một cái.
Huyền Lăng Thương sao hắn lại ở cửa sau này! ?
Hay là, hắn đã sớm đoán được bọn họ chạy trốn bằng cửa sau ! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, Huyền Lăng Phong đang chạy sát phía sau cũng nhìn thấy Huyền Lăng Thương đang đứng ngoài cửa, thân thể lập tức cứng đờ, trên mặt cũng tràn đầy khiếp sợ.
Hé mở làn môi hồng, giật mình hỏi.
"Hoàng, hoàng huynh, sao huynh lại ở chỗ này! ?"
"Những lời này, chẳng phải là Trẫm nên hỏi các ngươi sao! ?"
"ách. . ."
Thấy Huyền Lăng Thương nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong hai người không khỏi sửng sốt, lập tức vội vàng cúi đầu, bộ dáng giống như tiểu hài tử làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp xử phạt.
Nhìn hai người trước mặt cúi đầu chột dạ ,Huyền Lăng Thương chỉ lẳng lặng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn, cũng không nói nửa câu.
Chỉ là, trầm lặng như vậy, đối với hai người Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Phong mà nói, quả thực là một loại dày vò.
Dù sao, bọn họ cũng đều biết, Huyền Lăng Thương khẳng định là vô cùng tức giận .
Dù sao, Huyền Lăng Thương từ trước tới nay ghét nhất loại địa phương này, cảm giác nó không được đứng đắn. Vậy mà hai người bọn họ lại lớn mật len lén sau lưng hắn tới chỗ như thế. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc biết chắc lần này khó thoát, hơn nữa lần này lại do lỗi của nàng mà ra. Đang yên đang lành tự dưng lại tò mò cái gì hoa khôi nên mới gợi ý Huyền Lăng Phong đến.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bèn mở miệng nói.
"Hoàng thượng, là nô tài. . ."
"Hoàng huynh, là như thế này, đệ và Tiểu Nhạc Tử mới vừa rồi tại quán rượu nghe được Phỉ Thúy Các có hoạt động phi pháp, cho nên đệ liền cải trang đến đây thăm dò, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Không ngờ Phỉ Thúy Các này lá gan cũng quá lớn, không coi vương pháp ra gì, bắt ép lừa bán rất nhiều thiếu nữ vô tội, mới vừa rồi, bọn đệ đã thay trời hành đạo , thu thập tú bà của Phỉ Thúy Các, còn đưa những thiếu nữ vô tội về nhà đấy!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày kích động khoe khoang.
Thấy Huyền Lăng Phong nói, mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.
Nếu như lúc này mà nói thật, Huyền Lăng Thương khẳng định sẽ vô cùng tức giận. Không bằng, hùa theo Huyền Lăng Phong nói vậy
"Đúng vậy Hoàng thượng, Thập Tam Gia mới vừa rồi thật rất anh dũng. Vừa biết được Phỉ Thúy Các có hoạt động phi pháp, liền lập tức mang theo nô tài cải trang tới đây. Quả nhiên, vừa đến gian phòng đầu tiên, đã có một thiếu nữ bị lừa bán cầu cứu. Thập Tam Gia không nói hai lời liền bắt giữ tú bà của Phỉ Thúy lại. còn bắt ả giao ra những thiếu nữ bị lừa khác. Người cũng không biết, họ đáng thương tới đâu . Cuối cùng cũng là Thập Tam Gia anh minh, sai người đưa bọn họ trở về , hôm nay Thập Tam Gia thật sự quá tuyệt vời!"
Câu nói cuối cùng kia, quả thực là lời nói thật lòng của Đồng Nhạc Nhạc
Huyền Lăng Phong nghe vậy, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ, gương mặt thanh tú tràn đầy đắc ý.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong kiêu ngạo giống như khổng tước xòe đuôi như vậy , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cũng không biết mới vừa rồi là ai vừa thấy Huyền Lăng Thương đến sợ còn thiếu nước tiểu ra quần .
May là Huyền Lăng Phong phản ứng cũng rất nhanh, tìm được cớ này, nếu không thì…..
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vụng trộm quay sang Huyền Lăng Phong giơ ngón tay cái.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức hé miệng cười một tiếng, lộ vẻ đắc ý giống như đang nói 'Đó là đương nhiên