Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hay cho Xú nha đầu nhà ngươi, chẳng lẽ ta rời khỏi nơi này, ngươi liền cao hứng như vậy! ?"
Người mới đến mở miệng, ở trong giọng nói, không che dấu chút nào nỗi tức giận.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi tức thì sửng sốt, lập tức, nhất tề quay đầu, nhìn tới nơi phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, bóng dáng của Huyền Lăng Phong, đã xuất hiện ở cửa đại điện .
Giờ phút này, trên mặt Huyền Lăng Phong càng là đầy vẻ giận dữ, hắc mâu đang cố nén giận kia, giờ phút này càng là hung hăng trừng lên về phía Đường Yên Nhi.
Đường Yên Nhi sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên xông vào, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, nhưng mà, nhanh chóng liền phục hồi tinh thần lại.
Mặt vừa hếch lên, liền lạnh nhạt hầm hừ một tiếng đối với Huyền Lăng Phong, trên mặt, tràn đầy khinh thường.
"Hừ, ta chính là vui mừng đấy, ngươi quản được sao! ?"
"Ngươi!"
Nghe được lời này của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong lập tức giận dữ trợn trừng đến lồi mắt, một tay chỉ về phía Đường Yên Nhi, liền tính toán định ngang ngược gầm lên một trận.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, lựa lời khuyên bảo.
"Được rồi A Phong, ngươi không nên tức giận nữa. Tính tình của Yên Nhi là như vậy, ngươi cũng không phải không biết."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng khuyên nhủ, mắt nhung lại gắt gao đánh giá Huyền Lăng Phong đã nhiều ngày không thấy.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mặt mày nhăn tít.
Chỉ thấy mới ngắn ngủi vài ngày không thấy, cả người Huyền Lăng Phong ước chừng gầy một vòng lớn.
Hai gò má tuấn tú kia, giờ phút này đúng là có hơi lõm xuống.
Bên dưới khóe mắt, cũng rõ ràng nhìn ra vệt thâm quầng.
Một đôi hắc mâu, càng là tràn đầy tơ máu. Dáng vẻ này, lúc đầu vừa nhìn qua, rất là làm cho người ta sợ hãi!
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức mở miệng giật mình la lên.
"Nha, A Phong, vài ngày không thấy, làm thế nào ngươi gày thành dáng vẻ này ! ? Ngươi quả nhiên là tuyệt thực ! ?"
Đến giờ phút này nhìn thấy Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc.
Mà ngay cả Đường Yên Nhi ở một bên vẫn còn tính toán châm chọc Huyền Lăng Phong vài câu , nay chứng kiến dáng vẻ tiều tụy kia của Huyền Lăng Phong, cũng là lấy làm kinh hãi.
Lập tức, hé mở làn môi hồng, chậc chậc lấy làm kỳ.
"Chậc chậc chậc, ban đầu ta nghe nói ngươi ầm ĩ tuyệt thực phản đối, còn tưởng rằng là giả đây! Làm thế nào ngươi thật đúng là tuyệt thực a!"
Không trách Đường Yên Nhi giật mình. Dù sao, trong lúc bình thường, Huyền Lăng Phong cũng giống như nàng, đều là hai kẻ tham ăn. Mỗi lần đi ra ngoài, hai người bọn họ đều là ăn nhiều nhất.
Hiện nay, chứng kiến Huyền Lăng Phong gầy gò tiều tụy thành dáng vẻ này, Đường Yên Nhi quả là giật mình .
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc và Đường Yên Nhi nhất tề dùng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn mình, Huyền Lăng Phong chỉ là cười khổ một phen, lập tức tràn đầy bất đắc dĩ mở miệng.
"Không có biện pháp, lần này đây hoàng huynh là quyết tâm muốn ta đi biên cảnh, nếu như ta không làm như vậy, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ ! ?"
Nói tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi tràn đầy bức bối đưa tay giật giật tóc, tràn đầy bất đắc dĩ và ảo não.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tràn đầy ảo não bất đắc dĩ, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .
Dù sao, thân phận nàng hèn mọn, chuyện mà ngay cả Huyền Lăng Phong đều không thể tránh được , thì nàng có thể làm sao bây giờ! ?
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức, mở miệng nói.
"Được rồi, chúng ta không nên suy nghĩ nhiều quá, hiện tại ngươi đã phiền não như vậy, ta liền liều mình giúp quân tử, cùng ngươi say sưa một trận đi!"
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Đường Yên Nhi ở một bên nghe vậy, cũng tràn đầy nghĩa khí mở miệng nói.
"Đừng nói ta không đủ nghĩa khí, ta cũng cùng ngươi say sưa một trận, vứt hết tất cả chuyện không thoải mái lại đằng sau đi!"
Nhìn thấy Đường Yên Nhi vỗ ngực, dáng vẻ hào hùng nghĩa khí , Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi, càng là có thêm vài phần nhận xét với cặp mắt khác xưa.
Dù sao, cho tới nay, hắn chỉ nghĩ rằng Xú nha đầu này không thích hắn, không nghĩ tới, nàng cũng có lúc giống như trượng nghĩa thế này.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cổ họng như nghẹn lại một cái, cuối cùng, không nói thêm gì, chỉ là sai người đưa đây loại rượu tốt nhất.
Vì một chén giải ngàn sầu, hôm nay, để cho hắn say sưa một chầu thật đã, quăng hết tất cả phiền não ra khỏi đầu đi!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong liền vừa vén vạt áo, ngồi cùng một chỗ với Đồng Nhạc Nhạc bọn họ. Lập tức ba người bọn họ, càng là giơ ly rượu, tiếp theo bắt đầu uống từng chén từng chén.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, số bình rượu trên bàn đúng là hết cái nọ lại có cái kia.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết chính mình rốt cuộc uống bao nhiêu rượu , chỉ cảm thấy bụng trướng trướng.
Có nước tiểu, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức lui ra, đi về hướng nhà xí.
Đến khi nàng giải quyết xong, mới bước đi xiêu vẹo lắc la lắc lư, tính toán tiếp theo quay về lại uống một bữa.
Ai biết, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một đôi chân thon thả liền xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, còn không chờ suy nghĩ nhiều cái gì, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người liền cứ thế đâm sầm về hướng người đi tới trước mặt . . .