Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Gió Lốc
Chỉ thấy tên tiểu thái giám đứng ở trước mặt, giờ phút này đang một tay cầm nghiên, chỉ là, nhưng không có động tác mài mực, mà là cả người phảng phất dường như bị người điểm huyệt, cứ ngây ra ở nơi này.
Trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, khi thì lộ ra vẻ ảo não, khi thì lộ ra thái độ bất đắc dĩ, một bộ dáng vẻ không yên lòng .
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Chỉ cảm thấy tiểu thái giám trước mắt mấy ngày gần nhất, cực kì kì dị cổ quái.
Trước kia tiểu thái giám này làm việc, luôn có được tinh thần phấn chấn, vạn phần cẩn thận, tuyệt đối sẽ không giống hiện tại như vậy, không yên lòng, ngay cả hắn gọi hắn hai lần, hắn cũng không từng phản ứng lại đây.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương dường như nghĩ đến cái gì, bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử."
Lần này đây, Huyền Lăng Thương cố ý đề cao âm lượng.
Vốn chính là vì những lời Huyền Lăng Phong đã nói ngày đó, mà Đồng Nhạc Nhạc buồn bực đến nay. Lúc này lại nghe được tiếng gọi bất thình lình, nên sợ đến trong lòng giật nảy lên một cái, nghiên mực cầm trên tay, lại 'Bộp' một tiếng rớt xuống.
Nhìn thấy nghiên rơi rụng ở trên bàn, và nét mực bắn tung tóe ở trên bàn, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đồng mâu lập tức trợn lên một cái, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Lại thấy Huyền Lăng Thương vốn là đang lúc chăm chú phê duyệt tấu chương, giờ phút này huyết mâu lấp lánh linh lợi kia, đang gắt gao rơi trên người mình.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức hai chân mềm nhũn, liền 'Bùm' một tiếng, quì ở trên mặt đất .
"Hoàng thượng xin thứ tội cho, nô tài không phải cố ý, xin Hoàng thượng thứ tội!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là một vẻ hoàn toàn bối rối.
Trong lòng càng ảo não vô cùng.
Đều do lời nói Huyền Lăng Phong đã nói hôm đó, khiến cho nàng mấy ngày nay cho dù là ngủ hay là đã tỉnh, đều suy nghĩ. Làm cho hiện tại hầu hạ bên cạnh Huyền Lăng Thương, đều không yên lòng, ngay cả đến lúc nào Huyền Lăng Thương gọi nàng, nàng cũng không biết.
Cũng không biết, Huyền Lăng Thương có thể hay không bởi vậy mà mặt rồng giận dữ !?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy bối rối, càng cúi gục xuống, một mực không dám ngẩng đầu, đi đối mặt nam nhân trước người.
Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lại thấy nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, một mực yên lặng không lên tiếng.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, tầm mắt nam nhân kia nóng rực, đang gắt gao rơi tại trên người của nàng, phảng phất dường như đang đánh giá tìm tòi nghiên cứu những thứ gì.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, trên đỉnh đầu, mới truyền đến giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn.
"Như thế nào ngươi mấy ngày nay đều không yên lòng, là có tâm sự! ?"
Nam nhân mở miệng, tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại cực kì khẳng định.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là giật nảy lên một cái.
Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc là biết nam nhân trước mắt này.
Nam nhân trước mắt, thông minh nhìn xa trông rộng, chuyện gì, đều không thể gạt được hắn.
Đặc biệt hiện tại, một đôi huyết mâu kia của hắn phảng phất có thể nhìn thấu lòng người đang hướng xuống, càng khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ . . .
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc không biết Huyền Lăng Thương rốt cuộc đã biết cái gì, giờ phút này, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mặc dù bối rối, cũng không dám tự loạn đầu trận tuyến.
Chỉ là môi đỏ mọng hé mở, mở miệng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ là nô tài mấy ngày nay thân thể không khỏe, ban đêm luôn mất ngủ, mới đưa đến ban ngày tinh thần hoảng hốt, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, qua loa tìm một cái lấy cớ, tính toán lừa dối qua được.
Tuy nhiên, khi nam nhân nghe được lời này của nàng, cuối cùng cũng là trầm lặng một khắc, lập tức, bạc môi hé mở, mới nhạt nhòa nói.
"Phải không !?"
Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều, chỉ là, không biết sao, Đồng Nhạc Nhạc tại nghe được lời nam nhân này, trong lòng luôn có loại cảm giác sợ hết hồn hết vía .
Tư vị kia, phảng phất con tiểu bạch thỏ đi lại ở bên trong rừng sâu, dường như đang bị một sói xám lớn nhìn chằm chằm, mà nàng, chính là con tiểu bạch thỏ kia. . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính là thấp thỏm bất an, trên đỉnh đầu, lại lần nữa truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn nam nhân kia.
"Nghe nói, mấy ngày trước đây, ngươi đến Thập Tam vương phủ thăm A Phong."
Nghe được lời nam nhân nói như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Dù sao, nàng hôm đó đi xem Huyền Lăng Phong, không có nói cho những người khác, như thế nào Huyền Lăng Thương lại biết !?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, nhưng mà sau khi lại suy nghĩ một chút, lấy cá tính bùa bãi kia của Huyền Lăng Phong , có đôi khi, giống như là một con bò, chuyện gì mà hắn không muốn, hàng chục người đều không lôi kéo được.
Chỉ sợ là Huyền Lăng Thương lo lắng biết hắn làm ra chuyện khác người, cho nên đã cho người trông coi ở đó!?
Cho nên, Huyền Lăng Thương mới biết được chuyện mấy ngày trước đây nàng đi đến Thập Tam vương phủ, thăm Huyền Lăng Phong .
Chỉ là, liền không biết, Huyền Lăng Thương vẫn còn biết bao nhiêu.
Hơn nữa, lời nói Huyền Lăng Phong đã nói với mình hôm đó, Huyền Lăng Thương hắn có biết không! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, cả người, phảng phất dường như đi ở trên mặt vách đá, hơi có vô ý, chính là vạn kiếp bất phục!
Lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc trầm lặng một khắc, mới mở miệng, dè dặt nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy, mấy ngày trước đây, nô tài biết được Thập Tam Gia tâm tình không tốt, liền đến đó thăm hỏi ."