Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Thuý Nhi
Hơn nữa, lời này của nàng cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, nào ngờ nam nhân này nghe thấy cũng lập tức gật đầu.
"Ừ, đúng vậy, ta đứng thứ 12"
" Ách…"
Nghe hắn nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức im lặng. Chỉ cảm thấy phụ mẫu của tên nam nhân này, đặt tên cho con cái, cũng quá tuỳ tiện đi.
Nếu đứng hàng đầu tiên, chẳng phải là Bạch Nhất, Bạch Nhị, Bạch Tam sao?!
Trong lòng tuy thắc mắc , nhưng Đồng Nhạc Nhạc không có biểu lộ ra ngoài, đó là không lịch sự nha!
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghĩ lại, không chờ nàng nói gì thêm, cách đó không xa, có tên thị vệ vẫy tay với bọn họ.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy Bạch Thập Nhị nhìn thị vệ, nhẹ nhàng cùng người mới gật đầu.
Lập tức, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nhìn Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Ta có việc, đi trước ."
" Ừ, tốt, vậy ngươi đi trước đi! A, đúng rồi, hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta, sau này nếu như ngươi có việc gì cần hỗ trợ, cứ đến tìm ta!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói với vẻ tràn đầy trượng nghĩa.
Dù sao, nàng hiện tại cũng là Nhất đẳng thái giám bên cạnh Huyền Lăng Thương, mọi người đều tôn kính nàng, nàng chưa từng chịu qua uỷ khuất.
Chỉ là nàng cũng biết, ở trong Hoàng cung rộng lớn này, người người đều phức tạp không thôi.
Người mới đến thấp kém như Bạch Thập Nhị này, khẳng định sẽ bị người khi dễ.
Chỉ là với tính cách của Bạch Thập Nhị, chắc không chịu để cho người khi dễ đâu?!
Đối với loại ý nghĩ này, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Dù sao, nàng và tên…Bạch Thập Nhị này, không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao!?
Sao lại hiểu rõ hắn như vậy?!
Trong lúc suy nghĩ, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ nhìn lại bóng dáng cao lớn đã đi xa kia.
Chỉ thấy nam nhân đó đưa lưng về phía nàng, một thân trang phục thị vệ.
Chỉ là, y phục bình thường như vậy mặc ở trên người hắn, lại khiến hắn thêm Tuấn tú phi phàm…
Có một loại người, quyến rũ bẩm sinh khó lòng không để ý tới, có lẽ, Bạch Thập Nhị chính là loại người đó đi!?
Hôm nay, chính là ngày đẹp trời vạn dặm không mây.
Tuy là vào đông, lại lộ ra ánh mặt trời.
Ánh nắng dìu dịu, lười biếng chiếu trên mặt đất, khiến cho thế giới lạnh lẽo băng giá, có thể thêm vài phần ấm áp.
Khó có được một ngày đẹp trời, sau giờ ngọ, Huyền Lăng Thương cho người triệu tập tất cả thị vệ mới vào cung đến Luyện võ trường, tính toán hôm nay tự mình chọn một đội thị vệ thân cận.
Làm thị vệ hầu cận Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên phải theo sau.
Chỉ thấy tuyết lớn trên Võ trường, đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Trừ một ít tuyết trắng vẫn còn đọng trên cây ở bên ngoài, trên Luyện võ trường là một khoảng không bao la rộng lớn.
Giờ phút này, với sự chỉ huy của thị vệ trưởng, trên luyện võ trường, hàng loạt tân binh nhanh chóng tập hợp.
Nhìn khắp một vòng, có thể đếm được thị vệ trên luyện võ trường đã vượt qua ba trăm người.
Đồng Nhạc Nhạc nhìn thị vệ tập hợp trên luyện võ trường, đảo mắt qua một lượt, không ngờ lại nhìn thấy một tên thị vệ.
Chỉ thấy tên thị vệ này vóc người rắn rỏi, tứ chi cường tráng, mặc dù cùng mặc trang phục thị vệ bình thường giống người khác, chỉ là… ở bên trong biển người mênh mông vô tận này, hắn giống như hạc trong bầy gà, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy!
Người này không ai khác chính là người hôm trước đã cứu Đồng Nhạc Nhạc - Bạch Thập Nhị.
Nhìn thấy Bạch Thập Nhi đứng trong đội ngũ tân binh, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, Bạch Thập Nhị vốn đứng trong đội ngũ, đôi mắt nheo lại nhẹ nhàng ngước lên, ánh mắt rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau.
Thấy ánh mắt Bạch Thập Nhị nhìn mình, Đồng Nhạc nhạc lập tức cong một nhỏ nhắn, cười một tiếng với Bạch Thập Nhị.
Bạch Thập Nhị thấy vậy, đôi mắt màu hổ phách loé lên, sau đó nhẹ nhàng gập đầu với Đồng Nhạc Nhạc, xem như chào hỏi.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn Bạch Thập Nhị, nàng không hề chú ý tới, nam tử đứng ở phía trước nàng, huyết mâu động lòng người của hắn đang gắt gao nhìn nàng.
Nhìn thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Bạch Thập Nhị, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.
Bạc môi khẽ nhếch, biểu hiện nam nhân này không vui vẻ. . .
Cuối cùng, ánh mắt nam nhân đó quét một vòng, theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy Bạch Thập Nhị ở trong biển người.
Có lẽ là ánh mắt của nam nhân kia quá sắc bén, Bạch Thập Nhị vốn đang nhìn Đồng Nhạc Nhạc, đôi mắt màu hổ phách liền chuyển, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương.
Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau.
Huyết mâu nhìn mắt hổ phách, ngay lập tức cả hai cùng sửng sốt, cũng không hề dời ánh mắt đi…