Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đặt tên? ? ?
Vừa nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, tròng mắt Đồng Nhạc Nhạc nhất thời sáng lên!
Mặc dù, nàng đã có tên, cô tên Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ là hiện tại, nàng đã chuyển kiếp thành một con Phượng Hoàng điêu !
Nàng cũng không muốn những người khác nhắc đến nàng, là gọi Phượng Hoàng điêu Phượng Hoàng điêu.
Nếu, nam tử này nói, đặt tên nàng, dĩ nhiên là nàng vui lòng .
Trong lòng kích động , ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Huyền Lăng Thương , càng thêm long lanh.
Giống như nhận ra sự kích động vui vẻ của tiểu điêu nhi trong ngực, khoé miệng Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cong lên.
Ngay sau đó, liền đưa ngón tay thon dài kia ra, nhẹ nhàng sờ ấn ký tươi đẹp giống như ngọn lửa ở trên cái trán của Đồng Nhạc Nhạc.
Sau đó, lại dọc theo ấn ký màu đỏ như lửa kia, đến lỗ mũi nho nhỏ kia, rồi lại đến cái miệng nhỏ nhắn. . .
Ánh mắt, càng thêm từ từ rơi vào kia một đôi phảng phất có thể nghe hiểu tiếng người, mắt to đen lúng liếng ở phía trên. . .
"Mỗi ngày ngươi đều giống như vui vui vẻ vẻ, không buồn không lo , như vậy, trẫm liền vì ngươi ban cho cái tên. . . Nhạc nhi!"
"Nhạc nhi?"
Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy giật mình!
Nhạc nhi Nhạc nhi, đây không phải là nhủ danh của nàng sao! ?
Đây là Huyền Lăng Thương vô ý nghĩ đến hay là bọn họ tâm linh tương thông?
Trước kia, viện trưởng cô nhi viện từng nói với nàng quá, đặt tên nàng là Đồng Nhạc Nhạc, bởi vì muốn nàng mỗi ngày đều không buồn không lo, vui vui vẻ vẻ.
Cho nên, coi như nàng là cô nhi, không có cha mẹ, nhưng nàng vẫn vui vui vẻ vẻ như cũ
Nhưng hôm nay, người nam tử trước mắt này, cũng đặt tên cho nàng là Nhạc nhi, cũng muốn nàng vui vẻ mỗi ngày, không buồn không lo sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cảm động không thôi.
Không nghĩ tới, ở hiện đại không thể nhận được ấm áp, ở chỗ này, nàng lại cảm nhận được.
Thật hy vọng, ấm áp như vậy, sẽ vẫn kéo dài nữa. . .
Như vậy, coi như cả đời nàng đều là một con tiểu điêu, như vậy, nàng cũng vui vẻ chịu đựng. . .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm động, ngay sau đó, càng thêm không kìm hãm được nâng đầu lên, chậm rãi cọ vào lòng bàn tay của nam tử, ý bày tỏ nàng vui mừng.
Nhìn cử động của tiểu điêu nhi trong ngực, giống như Huyền Lăng Thương mơ hồ ý thức được cái gì, môi mỏng hé mở, nhếch môi cười yếu ớt.
"Nhạc nhi, ngươi cũng thích cái tên này, đúng không! ?"
"Dạ, ta rất thích, cám ơn ngươi. . ."
Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu nói.
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc nói ra, chủ là âm thanh "chi chi chi", nhưng mà, Huyền Lăng Thương con giun trong bụng nàng, mở miệng cười nói.
"Ngươi thích là tốt rồi."
Nói xong lời này, Huyền Lăng Thương giống như nghĩ đến cái gì đó, đưa tay sờ sờ bụng của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng cười nói.
"Đói bụng rồi đúng không? Chúng ta trở về đi thôi!"
Nam tử nói chưa dứt lời, vừa nói, Đồng Nhạc Nhạc liền nghe được âm thanh 'cô lỗ cô lỗ' , từ trong bụng truyền đến.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mặt nóng lên.
Thật may là hiện tại cả người toàn là lônb, cho dù đỏ mặt, cũng không ai thấy.
Trong lòng đang may mắn , không ngờ, chống lại con ngươi đỏ hết sức xinh đẹp của nam tử kia, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xẹt qua chút vẻ ngượng ngùng.
Nhìn thái độ ngượng ngùng trong mắt tiểu điêu nhi trong ngực, Huyền Lăng Thương không nhịn được ha hả cười nhẹ đứng dậy.
Tiếng cười của nam tử, trầm thấp, thuần hậu, lại hiện đầy vui vẻ.
Giây phút này đẹp như bức tranh thơ, phảng phất như một trânh gió mát mẻ, từ từ thân thiết, làm cho người ta nghe, tâm, cũng say. . .