Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
  3. Chương 591 : Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 42: Vui sướng khi có người gặp họa
Trước /613 Sau

[Dịch]Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 591 : Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 42: Vui sướng khi có người gặp họa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit : Hắc ám phù thủy

Lúc này, Độc Cô Ngạo Phong đưa tay kéo nhẹ tóc rơi ra phía sau của Cố Duy Nhất, môi đỏ mọng hé ra, trầm giọng mở miệng nói.

“Hôm nay sổ sách chẳng khác mọi khi là bao nên cũng đã xem xong. Lại nhớ rằng gần đây cũng không có xem tình hình luyện võ của các ngươi, cũng không biết các ngươi luyện võ đến đâu rồi”.

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, liền hiểu rõ hắn là đến để kiểm tra võ công của bọn họ, tức thì Cố Duy Nhất liền cong môi hồng lên, cười nói.

“Ha ha, thì ra phụ hoàng là tới kiểm tra tiến độ học tập của chúng ta, vậy thì Duy Nhất liền biễu diễn cho phụ hoàng xem vậy.”

Vừa nói dứt lời, con ngươi Cố Duy Nhất liền lóe lên, lập tức liền cầm lên trường kiếm liền bắt đầu khoa chân múa tay.

Đối với kiếm thuật thì Cố Duy Nhất sau khi tới thế giới này mới học, nhưng bởi vì tư chất nàng thông minh lại không sợ vất vả nên đúng là học tập nhanh chóng.

Mặc dù không lợi hại như cao thủ võ lâm, nhưng cũng đến nơi đến chốn.

Nhìn Cố Duy Nhất đang cầm trường kiếm luyện chiêu thức, hai tay của Độc Cô Ngạo Phong để ra sau, mắt nhìn về phía Cố Duy Nhất lại càng mang theo tia tán thưởng.

“Lý Đạt, Duy Nhất học không tồi, quả là công lao của ngươi.”

.

Độc Cô Ngạo Phong mở lời, trong giọng nói mang theo sự tán thưởng.

Nghe vậy, Lý Đạt lập tức nét mặt trầm xuống, sau đó liền một mực cung kính đối với Độc Cô Ngạo Phong nói.

“Hoàng thượng khen sai rồi, tất cả đều là do quận chúa Duy Nhất tư chất thông mình, hơn nữa lại chịu khó học tập nên mới có thể luyện tập tốt như vậy, vì vậy dù cho có sư phụ tốt như thế nào mà không có đồ đệ tốt thì cũng là uổng công.”

Nghe được lời nói của Lý Đạt, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ đứng một bên nãy giờ không lên tiếng.

Thấy Độc Cô Ngạo Vũ từ lúc bản thân đến cho đến giờ vẫn không lên tiếng, thấy vậy Độc Cô Ngạo Phong trong mắt mang theo vài tia nghi hoặc.

Dù sao, tính cách của đệ đệ hắn hiểu rất rõ.

Chính là gần đây, tính cách đệ đệ của hắn hình như thay đổi hoàn toàn.

Cũng không làm xằng làm bậy giống như trước đây, cũng không cùng Cố Duy Nhất đánh nhau hay khắc khẩu, hiện tại lại càng chưa từng như vậy im lặng, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng liền hé ra, không khỏi mở miệng hỏi.

“A Vũ, đệ dạo gần đây rất im lặng, có phải gặp chuyện gì không?”

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, cho dù hiện tại Độc Cô Ngạo Vũ có hờn dỗi thì trên mặt không khỏi sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú vừa ngẩn lên, lại đối đầu với ánh mắt sắt bén của Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng không khỏi giật mình, lập tức như là sợ hãi bị người khác biết được tâm sự của chính bản thân, liền cuống quít nhìn xuống dưới.

“Việc này, hoàng huynh, đệ không có gây ra chuyện gì hết, có thể là dạo gần đây luyện võ tương đối mệt.”

“Phải không?”

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Vũ, Độc Cô Ngạo Phon ánh mắt không khỏi nhẹ nhàng lóe sáng lên, trong lòng liền biết vị đệ đệ này của bản thân chắc chắn là có chuyện gạt hắn.

Chỉ là Độc Cô Ngạo Phong cũng không suy nghĩ rất nhiều, hắn biết bản thân mỗi người cũng có những lúc bản thân sẽ có tâm sự.

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong liền nhấc tay rút một thanh trường kiếm ném về hướng Độc Cô Ngạo Vũ.

“A Vũ, tiếp lấy!”

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là sửng sốt, lập tức cuống quít tiếp lấy trường kiếm mà Độc Cô Ngạo Phong ném tới.

“Việc này, hoàng huynh…”

“Ngươi tập võ cũng được một thời gian ngắn, hôm nay liền để hoàng huynh thử xem thành tích của ngươi đi!”

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, liền cầm lấy trường kiếm, suy nghĩ nên luyện bộ kiếm pháp nào cho Độc Cô Ngạo Phong xem.

Tuy nhiên, chính lúc này Cố Duy Nhất ở bên cạch đang luyện kiếm pháp nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng ngời, môi hồng cong lên, không khỏi mở miệng cười nói.

“Ha hả, như vậy một người luyện chắc chắn sẽ nhàm chán vì vậy Độc Cô Ngạo Vũ tiếp chiêu!”

Cố Duy Nhất vừa dứt lời, thân hình chợt lóe, liền xông về phía Độc Cô Ngạo Vũ .

Trường kiếm trong tay không ngừng tấn công về phía Độc Cô Ngạo Vũ.

Độc Cô Ngạo Vũ thấy vậy, đầu tiên là bị dọa đến hoảng sợ, nhưng sau đó liền phục hồi tinh thần, lập tức tiến lên cùng Cố Duy Nhất so chiêu.

Mới ngắn ngủi mấy chiêu, Độc Cô Ngạo Vũ liền bị đánh cho hoa rơi nước chảy, khắp nơi chạy trốn.

“Này này này, đừng đánh, đừng đánh nữa…”

Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ bị chính mình đánh đến nỗi không ngừng chạy trối chết, Cố Duy Nhất mặt mày liền hớn hở.

“Ha ha ha ha ha ha… Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi thật sự rất kém, liền ngay cả mấy chiêu của ta đều không tiếp được, ha ha ha ha ha ha…”

Cố Duy Nhất mở miệng cười đến rung hết cả người, trên mặt càng ngày càng rạng rỡ, tiếng cười như chuông bạc càng không ngừng từ trong miệng nàng tràn ra.

Thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất cười ha ha, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt không khỏi buồn bực, vệt đỏ thoáng xuất hiện, càng nhanh chóng lan lên hắn hai gò má.

Trên mặt không khỏi quẫn bách, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi mở miệng than thở.

“Xú nha đầu ngươi xuất thủ độc ác như vậy, có tiểu thư khuê các nào giống ngươi như vậy không?”

“Ha hả? Ta vốn cũng không phải tiểu thư khuê các mà!”

Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ than thở, Cố Duy Nhất lập tức không khách khí mở miệng nói.

Dù sao, cho dù ở hiện đại hay ở hiện tại Cố Duy Nhất cũng biết chính mình cử chỉ không thể so được với nữ hài tử nhà khác, nhã nhặn lịch thiệp.

Nghe được Cố Duy Nhất hào phóng thừa nhận, Độc Cô Ngạo Vũ trên mặt không khỏi mang theo chút buồn bực, đối với lời nói của Cố Duy Nhất chính là không còn gì để nói.

Môi đỏ mọng liền hé ra, không khỏi than thở nói.

“Ngươi hung hãn như vậy, sau này ai dám lấy ngươi?”

Lời nói của Độc Cô Ngạo Vũ tuy nhỏ, nhưng lời lẽ thì lại một chữ cũng không sót rơi vào tai Cố Duy Nhất.

Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật mình, lập tức ánh mắt liền đảo nhìn quanh một lượt, liền hướng về phía Độc Cô Ngạo Phong đang đứng mà nhìn lại.

Nhận thấy ánh mắt của Độc Cô Ngạo Phong chính là đang nhìn đến hướng bên này, trong lòng không khỏi giật nảy lên, một luồng khí nóng không khỏi từ đáy lòng mà hướng lên mặt.

Hai gò má nóng hầm hập, tim cũng đập lỗi vài nhịp.

Trên mặt lại càng không khỏi mang theo vài phần ngại ngùng cùng hổ thẹn.

“Nếu không được thì thôi! Chỉ cần không lấy ngươi là được!”

“Ngươi.. ngươi…!”

Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên trên mặt không tránh khỏi sửng sốt, nhưng lập tức chân mày liền nhíu lại, một ngọn lửa giận không vui nhanh chóng dâng trào trong lòng.

“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là…?”

Độc Cô Ngạo Vũ hé mở làn môi hồng, liền muốn mở miệng nói chút gì đó.

Một bên Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy môi mỏng không khỏi hé miệng, trầm giọng nói.

“Được rồi, cũng không cần ồn ào nữa, A Vũ ngươi học kiếm pháp lâu như vậy tại sao lại không đấu được với Duy Nhất, ngươi a…”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng nói đều là cực kì bất đắc dĩ.

Nghe vậy trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi buồn bực, lập tức lửa giận chợt tắt, cũng không dám lại lên tiếng.

Dù sao, hắn chính là không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất sợ vị hoàng huynh của mình.

Ngay tại lúc Độc Cô Ngạo Vũ cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên lại nhìn thấy một đàn chim nhạn bay qua, ngay lập tức đôi mắt sang ngời.

“Nha! Phụ hoàng người mau nhìn, là chim nhạn!”

Cố Duy Nhất mở miệng, mặt mày vô cùng kích động.

Đôi con ngươi tràn đầy kích động và hưng phấn, lại đứng ngây người mà nhìn lên trời.

Giờ phút này đã là cuối thu, trời cao không khí trong lành, nhìn đàn chim nhạn bay đều tăm tắp, không ngừng bay về phía nam.

Ngay khi nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong trên mặt vốn là sửng sốt lập tức từ từ ngước mặt lên hướng trời cao mà nhìn.

Ngay lúc nhìn thấy đàn chim nhạn trên bầu trời, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhanh chóng di chuyển cơ thể, hướng tới nơi đặt cung thuận tay cầm lên cây cung cùng với ba mũi tên, liền chĩa lên trời cao.

Thấy hành động của Độc Cô Ngạo Phong trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi xuất hiện sự sửng sốt, trong mắt nhìn hướng Độc Cô Ngạo Phong không thể nào che dấu được sự si mê và kinh ngạc.

Chỉ thấy nam nhân trước mặt cầm cung tên trong tay, bóng hình tiêu sái lưu loát.

Ánh mặt trời rực rỡ, thẳng tắp chiếu lên người nam nhân phảng phất như trên người nam nhân được phủ thêm một tầng ánh vàng rực rỡ, khiến nam nhân càng thêm khí chất bất phàm, khí phách vương giả, vô cùng tinh tế.

Nam nhân này quả thật là tuấn tú đến nỗi người và thần đều ghen tị, từng cử chỉ hành động đều vô cùng tao nhã bất phàm.

Ngay tại lúc Cố Duy Nhất khôi phục lại cảm nghĩ trrong lòng, liền lập tức nghe thấy một tiếng “Vèo”, chỉ thấy ba cung tên từ trên tay nam nhân đang hướng chim nhạn trên trời phóng tới.

Ngay sau đó, chỉ thấy mũi tên hướng về phía đàn chim bay tới, bầy chim nhạn lập tức hoảng sợ liền nhanh chóng tản ra.

Chỉ thấy ba con chim nhạn trong đàn thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất.

Nhìn thấy chim nhạn rơi trên mặt đất, lập tức có người nhanh chóng nhặt lên, sau đó đưa đến trước mặt Độc Cô Ngạo Phong.

Thị vệ cung kính đưa lên ba con chim nhạn, chỉ nhìn thấy chúng chính là bị một mũi tên xuyên tim, Cố Duy Nhất cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, mặt mày tràn ngập kinh ngạc.

“Oa, phụ hoàng, người thật là lợi hại! Thật là bách phát bách trúng!”

Cố Duy Nhất giật mình la lên, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong càng không che dấu chút nào sự sung bái.

Dù sao đối với Cố Duy Nhất một người từ nhỏ đã tập võ thì chính là luôn sung bái những người có võ công cao cường.

Hiện nay lại nhìn thấy được cách bắn cung như thần, bách phát bách trúng của Độc Cô Ngạo Phong quả thực khiến Cố Duy Nhất bái phục sát đất.

Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, lại thấy Cố Duy Nhất nhìn về phía mình trong mắt tràn đầy sự sùng bái thì Độc Cô Ngạo Phong không khỏi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, mở miệng cười nói.

“Ha hả, việc này chỉ cần Duy Nhất ngươi cố gắng liền cũng có thể làm được.”

“Có thật không?”

Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất liền mở miệng, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần không dám tin.

Nghe thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi gật đầu nhẹ nhàng.

“Đó là tự nhiên, trẫm tin tưởng ngươi có thể làm được.”

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng ngời, hé đôi môi hồng, gật đầu kiên định nói.

“Dạ, có được lời nói này của phụ hoàng, Cố Duy Nhất nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, tuyệt đối sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng.”

Cố Duy Nhất mở miệng nói, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tự tin, phảng phất giống như con gà chọi.

Cũng không biết rằng, Độc Cô Ngạo Vũ vốn đứng một bên sau khi nghe thấy được lời nói của Cố Duy Nhất, lại thấy được ánh mắt của Cố Duy Nhất từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi người Độc Cô Ngạo Phong, càng khiến cho gương mặt tuấn tú không khỏi buồn bực.

Giờ phút này, Độc Cô Ngạo Vũ chỉ thấy ê ẩm trong lòng, phảng phất như vừa làm đổ bình ngũ vị, trong lòng lại nổi lên cái tư vị.

Tại sao thiếu nữ này, từ lúc hoàng huynh đến đây ánh mắt của nàng liền rơi trên người hoàng huynh của hắn?

Còn nữa, giờ phút này ánh mắt nàng tràn ngập sự vui vẻ mà cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ biểu lộ như vậy đối với hắn.

Chẵng lẽ, hắn thật sự không bằng hoàng huynh của hắn?

Nghĩ tới đây Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi nặng nề hừ một tiếng.

Nghe được tiếng hừ Độc Cô Ngạo Vũ, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, lập tức ánh mắt dịch chuyển, liền nhìn thấy thần sắc của Độc Cô Ngạo Vũ.

Thấy dáng vẻ của Độc Cô Ngạo Vũ như giẫm phải phân bộ dáng, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc.

Ngay sau đó, như nghĩ đến việc gì chân mày không khỏi cau lại.

“Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi đây là có ý gì?”

Cố Duy Nhất mở miệng nói mang theo vẻ mặt không vui.

Trong lòng liền cho rằng Độc Cô Ngạo Vũ đang xem thường nàng, không tin nàng có thể học nó thành công như Độc Cô Ngạo Phong.

Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Vũ đẩu tiên là sửng sốt, lại nhìn thấy được Cố Duy Nhất cau mày, không vui bộ dáng liền ý thức được Cố Duy Nhất khẳng định là hiểu lầm ý của bản thân.

Thấy vậy Độc Cô Ngạo Vũ tính mở miệng giải thích.

Chỉ là sau đó lại như nghĩ đến việc gì, môi mỏng chỉ hé ra, lạnh nhạt hừ một tiếng.

“Hừ! Chỉ bằng ngươi?”

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, giọng điệu tràn ngập sự khinh thường.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất càng tức giận trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ chỉ thiếu nước phun ra lửa.

Đối với dáng vẻ Cố Duy Nhất đang tức đến nghiến răng nghiến lợi , Độc Cô Ngạo Vũ nhìn thấy dáng vẻ này tâm tình không khỏi bắt đầu cảm thấy sung sướng.

Hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, chỉ biết đối với thiếu nữ trước mặt này hắn luôn không nói được một lời hay với nàng mà lại thường xuyên làm nàng tức giận.

Chỉ ít hiện tại, ánh mắt nàng liền rơi tại trên người hắn không phải sao?

Liền ngay trong lúc Độc Cô Ngạo Vũ đang suy nghĩ thì đứng ở một bên Độc Cô Ngạo Phong nghe được những lời nói của Độc Cô Ngạo Vũ, chân mày không khỏi cau lại, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Vũ mang theo vài phần không vui.

“A Vũ, Duy Nhất học giỏi hiếm thấy, ngươi lại không bằng nàng thì thôi đi, vậy tại sao lại luôn cư xử như vậy, trẫm rốt cuộc nên làm sao với ngươi đây? Chẳng lẽ, thật sự phải đưa ngươi lên đỉnh núi Khôn Sơn”

Nghe được lời nói này của Độc Cô Ngạo Phong, vốn vẻ mặt khinh thường ngạo mạn của Độc Cô Ngạo Vũ lập tức mang theo thần sắc hốt hoảng.

“Hoàng huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng đưa đệ lên núi Khôn Sơn! Đệ sau này sẽ học tập thật tốt mà.”

Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng nói, trên mặt đều tràn ngập bối rối sợ hãi.

Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt, mang theo nghi hoặc trong lòng.

“Khôn Sơn? Nó là địa phương nào?”

Nhìn thấy vẻ mặt mang đầy nghi hoặc của Cố Duy Nhất, đứng một bên Lý Đạt thấy vậy liền giải thích.

“Khôn Sơn thuộc Thương Lang Quốc nằm ở phía đông, là ngọn núi cao lớn nằm giữa biển, ở đó bốn phía đều bị biển bao quanh. Là một ngọn núi vô cùng hiểm trở, cũng là nơi sản sinh ra rất nhiều hiền tài, ở nơi đó có rất nhiều cao nhân có võ công cao cường. Phàm là người từ Khôn Sơn đi ra đều là người có tư chất đặc biệt, đều sẽ có một thân võ công tốt, nghe nói bên trong Khôn Sơn kỷ luật vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa nơi này chưa bao giờ để ý thân phận của ngươi, cho dù trước đó ngươi là một khất cái, dân chúng bình thường, hay hoàng tử công chúa, thậm chí là Hoàng thượng cũng được đối xử giống nhau. Cho nên có rất nhiều quốc gia không ít Hoàng tộc hay quan lại các loại mong đợi con cái hơn đời đều sẽ đưa đứa nhỏ đến Khôn Sơn học tập. Hơn nữa nghe nói hầu hết lên Khôn Sơn, ngươi nếu không thông qua được sát hạch thì sẽ không được xuống núi. Cho nên nơi đó có người học mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng không xuống núi được.”

Nghe được lời Lý Đạt nói, Cố Duy Nhất không khỏi tỉnh ngộ.

“Thì ra là thế…”

Khó trách Độc Cô Ngạo Vũ nghe đến Khôn Sơn liền thần sắc biến đổi.

Dù sao lấy tư chất của hắn, có lên Khôn Sơn chỉ sợ cả đời đều không xuống núi được.

Nơi đó làm sao giống được bây giờ, mỗi ngày đều thịt cá, cuộc đời sống trong áo gấm ăn ngon.

Liền trong lúc Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Vũ, lại thấy hắn ánh mắt khẩn trương, nhếch đôi môi mọng, vẻ mặt bất đắc dĩ và ngưng trọng.

“Ngươi đã không muốn đi Khôn Sơn như vậy sau này nên ham học, nếu như lại khiến trẫm thất vọng, trẫm thật sự sẽ đưa ngươi lên Khôn Sơn. Đến lúc đó, cho dù ngươi có van xin thế nào, trẫm tuyệt đối không mềm lòng.”

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng nói, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại lộ rõ uy nghiêm và cảnh cáo.

Điều này chứng tỏ lời nói của hắn không phải là lời nói đùa.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Vũ lập tức gật đầu nói.

“Được, hoàng huynh an tâm, đệ đã biết, đệ thề sau này tuyệt đối sẽ học tập thật tốt, sẽ không lười biếng, chỉ cần hoàng huynh không đưa đệ lên Khôn Sơn là tốt rồi.”

Lời vừa nói xong, ánh mắt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi nhìn về phía Cố Duy Nhất.

“Thật ra đệ không đành lòng rời đi nơi này.”

Đối với lời nói của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất chỉ cho là Độc Cô Ngạo Vũ chính là không nỡ rời đi cuộc sống sung sướng xa hoa mà thôi.

Cũng chưa từng chú ý tới rằng ánh mắt của Độc Cô Ngạo Vũ khi nhìn về phía mình trong ánh mắt đó chỉ có lưu luyến không rời.

Độc Cô Ngạo Phong nghe được Độc Cô Ngạo Vũ không ngừng hết lần này tới lần khác cam đoan với mình, liền nhẹ nhàng mấp máy môi nói.

“Chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay, đừng chỉ có nói xong rồi lại quên là được.”

“Được được hoàng huynh, đệ thề tuyệt đối sẽ không quên lời nói hôm nay.”

Như lại sợ Độc Cô Ngạo Phong không tin, thật sự sẽ đưa mình lên Khôn Sơn Độc Cô Ngạo Vũ liền giơ ba ngón tay lên thề với trời.

Nhìn thấy dáng vẻ đầy căng thẳng của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất đứng một bên trông thấy vậy vốn không nhịn được cười liền phụt một tiếng, lại hả hê cười rộ.

Đối với Cố Duy Nhất hả hê cười Độc Cô Ngạo Vũ nghe thấy chân mày không khỏi chau lại, lại nhìn về phía Cố Duy Nhất ánh mắt liền không khỏi mang theo vào phần tức giận và vài phần ai oán.

Trong lòng liền ảo não.

Xú nha đầu này nghe thấy hoàng huynh muốn đưa hắn lên Khôn Sơn liền cười hả hê, chẳng lẽ nàng thật sự hy vọng hắn bị hoàng huynh đưa lên Khôn Sơn liền cả đời cũng không thấy được nàng sao?

Chẳng lẽ nàng đã quên nàng lần trước đã nhìn thấy thân thể hắn sao?

Chẳng lẽ nàng đã quên lời nói của bản thân?

Nàng nói nàng sẽ chịu trách nhiệm đối với hắn không phải vậy sao?

Quảng cáo
Trước /613 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ve Kêu Mùa Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net