Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nghi hoặc hỏi
Nhìn thấy tiểu điêu nhi trước mắt rốt cục cũng đưa mắt nhìn mình, đôi huyết mâu dưới mi kia không khỏi xẹt qua một ánh xảo trá .
Nhưng sự sảo trá này chỉ chợt lóe lên, nhanh tới mức làm cho người ta không nắm bắt được.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương than nhẹ một tiếng, môi bạc hé mở, trong giọng nói không che dấu được lo lắng.
“Nhạc nhi, nếu ngươi không uống thuốc , thân thể làm thế nào khỏe lại được. Nếu thân thể ngươi không được khỏe ....TRẪM.... phải làm thế nào bây giờ”
Nam nhân mở miệng, trong giọng nói, khuôn mặt không che giấu nổi khổ sở lo lắng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng có một cơn quặn lại.
Thì ra là nam tử này đang lo lắng cho nàng đi!
Nghĩ đến, nàng từ nhỏ là cô nhi, tứ cố vô thân, cho tới bây giờ cũng không có ai thực sự quan tâm che chở
Hiện giờ đến triều đại này nàng may mắn được được đế vương yêu thương chở che.... sao nàng lại làm hắn lo lắng...Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mình không nên làm như thế!
Ở triều đại này, có ai có được vinh hạnh như nàng được đế vương cao cao tại thượng cho mình uống thuốc đây!!!
Trong lòng nghĩ nhất thời cảm thấy thuốc này cũng không khó uống đến như vậy!
Có cái gì so với nam tử trước mắt này??
Uống thuốc ư? Ai sợ ai!!!
Nghĩ đến đây trong lòng như được uống tiên đan diệu biến thành tráng sĩ xung phong giết địch, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xoay đầu hướng tới nam tử đương đưa thìa tới gần, chỉ một ngụm uống hết!
Thấy tiểu điêu nhi trước mắt đã uống thuốc. Mặc dù sau khi uống hết cái muỗng kia , khuôn mặt dễ thương lập tức nhíu chặt lại. Chỉ là Huyên Lăng Thương lại cảm giác được vui mừng vô cùng.
Lập tức nhanh đưa thuốc tới lần nữa
Chỉ cần nam tử trước mắt đưa thuốc tới Đồng Nhạc Nhạc đều cau mày uống hết, cho dù là độc dược.
Mặc dù thuốc này....... mẹ nó...... đắng chết đi được!!!!!
Bản thân sống trên đời đã hai mươi ba năm cho tới bây giờ cũng không có uống qua thuốc đắng như ni!
Đến khi uống xong thuốc này Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong dạ dày quay cuồng, chỉ còn thiếu nước không nhổ ra.
“Ô ô ô... Thật đắng ...”
Ngay tại thời điểm Đồng Nhạc Nhạc muốn nhổ ra thì cảm thấy trong miệng có một vị ngòn ngọt.
Thì ra là nam nhân này không biết từ khi nào đã cầm một viên đường dẻo đưa tới miệng nàng .
Chỉ cảm thấy đường này thật mềm, thật ngọt như mứt táo mà hình như lại không phải, tóm lại là ngon cực kì.
Kết quả là Đông Nhạc Nhạc lập tức bắt đầu ăn chóp cha chóp chép.
Không đến một hồi liền ăn hết đường dẻo .
Đợi sau khi nàng ăn xong , nam nhân giống như đã biến thành một vị phù thùy, lại có thêm một viên đường mềm đưa tới miệng nàng.
Đồng Nhạc Nhạc cũng không cự tuyệt viên nào, liên tiếp ăn vài viên. Lúc này nam nhân mới mở miệng nói
“Tốt lắm, ăn nhiều như vậy có còn muốn ăn cơm....?”
“Ăn ngon thật... hắc..hắc..”
Nghe được lời nam nhân nói chính là vậy Đông Nhạc Nhạc không nghừng cười ....hắc... hắc
Huyền Lăng Thương thấy được tiểu điêu nhi trước mắt không nghừng cười xấu xa, trong lòng biết chính là nó thích ăn đường dẻo lại cảm thấy vui mừng.
Ánh mắt đang lo lắng dần dần giãn ra không ít.
Bắt gặp đôi chân mày vốn đang xiết chặt dần giãn ra , lòng Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhõm đi rất nhiều .
Cuối cùng Đồng NHạc Nhạc cũng thấy mệt mỏi, ngáp một tiếng, hai mắt khép lại không đến một khắc liền chìm vào giấc ngủ.
...
Đồng Nhạc Nhạc không biết rốt cục mình đã ngủ trong bao lâu, chỉ là nàng bị một ý muốn đi tiểu làm cho thức tỉnh.
Mở mắt ra, con ngươi trợn to, chỉ cảm thấy phía trước vô cùng chói mắt.
Thiết nghĩ tới hiện tại đã là buổi sáng, không nghĩ như vậy nàng có thể ngủ một giấc từ tối hôm qua tới hẳn hừng đông...hừ ...
Con ngươi đen quét nhanh một lượt, chỉ thấy trên long sàng không một bóng người, Huyền Lăng Thương đã sớm khuất mặt.
Có lẽ vào giờ này, Huyền Lăng Thương đã sớm lâm triều....!!!!!?
Huyền Lăng Thương mặt dù không có ở đây, nhưng Tiểu Lô Tử vẫn ở bên hầu hạ.
Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc lập tức vẫy vẫy tay với Tiểu Lô Tử.
“Tiểu Lô Tử, lại đây, ta nghĩ ta muốn đi tiểu”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, mặc dù không hiểu nàng nói gì, chỉ là thấy Đông Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tỉnh lại trong lòng vui mừng rơi nước mắt.
“Tiểu tổ tông ngươi rốt cục cũng đã tỉnh lại!? Thật tốt!"
Tiểu Lô Tử mở miệng, trên gương mặt thanh tú kia đã sớm rơi đầy lệ. Lại nghe được trong lời Tiểu Lô Tử kia đối với chính mình là lo lắng không chút giả khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh.
Nghĩ đến nàng ở chung vài ngày cùng Tiểu Lô Tử , chính mình vô cùng thích Tiểu Lô Tử, cũng biết Tiểu Lô Tử thích mình. Chỉ là không nghĩ tới Tiểu Lô Tử vì mình mà rơi nước mắt.
Thấy vậy Đông Nhạc Nhạc không khỏi động lòng.
Nàng nhớ lại, vào lúc mình vẫn là người, cho tới bây giờ đều không có người nào quan tâm mình như vậy.
Hiện tại khi bản thân trở thành một tiểu điêu nhi, trái với dự đoán nàng lại nhận được tình cảm ấm áp kia.
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.
"Được rồi, Tiểu Lô Tử, ngươi đừng khóc nữa, chẳng phải ta không có việc gì sao?"
Nhìn thấy Tiểu Lô Tử một dạng vừa cười vừa khóc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Nàng cũng nhận định Tiểu Lô Tử là bằng hữu quan trọng nhất của nàng trong thế giới này.
Về sau có như thế nào nàng tuyệt đối không quên hắn.
Trong lòng đang suy nghĩ, sau một khắc, lúc thấy Tiểu Lô Tử cuối cùng cũng nín, nàng mới nhớ tới mình là muốn đi tiểu.
Chỉ là hiện tại toàn thân đau nhức không thôi, hơi một chút cử động liền đau đến nhe răng nhếch miệng. Cho nên hiện tại, chỉ có thể là tìm Tiểu Lô Tử tính toán để hắn ôm nàng đi nhà xí.
Cứ tưởng rằng lần này phải khoa chân múa tay rất lâu thì Tiểu Lô Tử mới hiểu.
Ai biết Tiểu Lô Tử lần này rất thông minh nha..
Nàng chỉ là đem móng vuốt che đậy bên dưới thân, làm một dạng nghẹn nước tiểu, Tiểu Lô Tử liền lập tức nhìn ra.
“Tiểu điêu nhi, ngươi đây là muốn đi nhà xí sao!?”
Nghe được lời này của tiển Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu như giã tỏi. Ánh mắt nhìn Tiểu Lô Tử càng là nhiều khen ngợi hơn.
"Đúng đúng đúng, ta chính là muốn đi nhà xí . Không nghĩ tới Tiểu Lô Tử ngươi lần này rất thông minh!"
Nhìn thấy tiểu điêu nhi trên giường chi nói chi chi gì đó, tuy nghe không hiểu những lời nó nói , chỉ là, Tiểu Lô Tử vẫn biết được đáp án từ cung cách nó gật đầu như đảo tỏi.
“Ừ, được rồi, hiện tại ta liền ôm ngươi đi nhà xí!”
Tiểu Lô Tử vừa nói liền dè dặt ôm Đông Nhạc Nhạc lên.
Mặc dù Tiểu Lô Tử rất nhẹ nhàng nhưng có lẽ không cẩn thận động đến vết thương của Đồng Nhạc Nhạc làm Đông Nhạc Nhạc đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tiểu Lô Tử thấy vậy , nhíu máy tự trách.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, là ta làm đau ngươi”.
“Không có, không quan hệ, lần sau ngươi cẩn thận một chút là tốt rồi.”
Mặc dù trên người rất đau nhưng là Đồng Nhạc Nhạc trong lòng biết Tiểu Lô Tử không cố ý cho nên không có ý định trách móc hắn.
Thấy Tiểu Lô Tử cầm lấy cái bình nhỏ từ bên cạnh, Đông Nhạc Nhạc có mặt dày như tường thành cũng không khỏi buồn bực.
Không nghĩ tới sống ngần này tuổi mà bây giờ lại phải dùng cái bô nhỏ này đựng nước tiểu, thật sự dọa người a.....
Mặc dù hiện tại nàng không phải người..
Nhưng trong lòng vô cùng bi thương, dẫu không tình nguyện thì do hiện tại bức bối chết đi được. Nên nàng đành thôi kệ, cũng không quản mấy mặt mũi này nữa...... đành để cho Tiểu Lô Tử nhẹ nhàng giữ mình giải quyết (tiểu) cho xong.
Đến sau khi rốt cục giải quyết xong xuôi vấn đề sinh lý này, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng thở phào một hơi, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái không ít.
Tiểu Lô Tử thấy nàng đã giải quyết xong thì dè dặt ôm nàng đặt lên long sàng. Đồng Nhạc Nhạc nằm trên sàng cao một lúc liền tính toán nghỉ ngơi một hồi.
Ai biết, vào đúng thời điểm này Đông Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được hình như có chổ nào đó là lạ.
Hiện tại là mùa hè nóng bức, nhiệt độ khá cao nhưng tại sao nàng lại cảm giác trên người có một cơn lạnh lẽo!?
Không đúng à, trên người nàng nhiều lông như vậy, làm thế nào lại có cảm giác lạnh đây?
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chợt cụp mắt, không khỏi nhìn xuống phần dưới thân của mình .
Đến khi thấy tình cảnh trên người mình ......, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy “ẦM ẦM! ” một tiếng tựa Ngũ Lôi giáng xuống đầu, thân hình rúng động như hóa thạch...
Trời ơi!
Đất ơi !
Chết tôi rồi !
Nàng .......nàng... nàng .......nàng... nàng .......nàng... nàng .......nàng.. bộ lông trên người nàng làm thế nào lại biến thành như vậy?.!?!?!
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động, lập tức không quản thương thế trên người, nhún mũi chân nhảy đến trước cái gương đồng .
Đến khi thấy bóng dáng nhỏ trong gương, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn ngược, đờ đẫn nhìn!.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi kia còn mỗi cái đầu với tứ chi là còn lông như cũ, còn lại toàn bộ lông mao trên người đều sạch sẽ. Nhìn thân thể trụi lủi đến khó coi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc ý định muốn chết cũng có!!!!!
“Trời ạ!!!!!!!! Lông của ta.... ...... ......Bộ lông xinh đẹp trắng như tuyết của ta aaa.... ....aaaaaa........aaa.......aaaaa! Ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa!!!!!” Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình một lúc lâu không nhịn được bắt đầu rít gào.
Mặc dù lúc đầu nàng biến thành một tiểu điêu nhi là một việc phithường khó có thể đón nhận, ngay cả soi gương cũng không có dũng khí.
Chỉ khi tiếp nhận được việc mình là tiểu điêu nhi thì bản thân mới trở nên phát cuồng soi gương.
Mỗi ngày nàng đều đứng trước gương trang điểm thật tốt một phen.
Tuy nói nàng hiện tại chỉ là một tiểu điêu nhi nhưng dung mạo lại cũng xinh đẹp nha!!!!.
Một thân trắng như tuyết, gương mặt dễ thương, đôi mắt trong veo như nước.
Nổi bật nhất là cái ấn kí hỏa diễm chói mắt trên trán kia. Trông rất sống động, giống như hỏa khí thiêu đốt lại dường như khiến cho người ta thấy được mười phần linh khí, làm tăng thêm vẻ quý khí!!!!
Chỉ là hiện tại.......?
Bộ lông xinh đẹp đáng tự hào của nàng .... nơi nào đó lại không còn mấy!
Nhìn thấy thân thể trụi lủi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hiện tại chính mình như xích lõa, thật ngượng ngùng, thật dọa người, thật xấu xí!!!!
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được. Nàng vung trảo lên cầm cái lược gỗ bên cạnh ném thẳng vào cái gương đồng lớn .
Đương nhiên lực đạo nho nhỏ không thể nào phá nổi cái gương. Chỉ thấy cái lược gổ nàng ném đi đập vào gương đồng BÀNH một tiếng, rồi lại bắn mạnh xuống. Cái gương đồng lớn thì không sao cả, trái lại cái lược gỗ đập trên mạt đất vỡ thành hai mảnh, cũng giống như tâm trạng của nàng giờ phút này.
Thấy vậy tâm nàng càng hỏng bét, trên người đau đớn vô cùng, hình dáng hiện tại càng làm cho nàng khó chịu.
Nàng thích đẹp nha....
Mặc dù bây giờ tuy chỉ là tiểu điêu nhi nhưng cũng vô cùng chú trọng đến dung nhan của mình!
Hiện nay tiểu điêu nhi vốn đang người gặp người thích lại thành ra bộ dạng này, bảo nàng làm thế nào gặp người nha!!!!!?
Càng nghĩ càng bi thống trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ủy khuất vô cùng, con ngươi xinh đẹp chứa đầy nước mắt.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm muốn chết thì Tiểu Lô Tử đứng một bên nhìn hành động vừa rồi của tiểu điêu nhi đầu tiên là sủng sốt.
Cuối cùng lại bắt gặp bộ dạng ủy khuất của tiểu điêu nhi này, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại.
“Tiểu tổ tông của ta ngươi làm sao vậy?”
Nghe lời này của Tiểu Lô Tử lại bắt gặp dáng nghi hoặc cùng lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ ủ rũ xoay người đi đến đại sàng .
Yên lặng bò lên long sàng , nàng dùng một chân kéo cái chăn nhỏ lên đắp lại.
“Ngươi không cần lo cho ta, ngươi đi đi”.
Hiện tại với bộ dạng này, nàng vẫn không nên gặp người là hơn.
Nhìn dáng vẻ nản lòng thoái chí này của Đông Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử chính là lo lắng.
Thấy tiểu điêu nhi trước mắt cực kì khác thường. Sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Lô Tử không thể làm gì khác hơn là lập tức xoay người.
Hắn nhất định phải định phải nói việc này cho hoàng thượng mới được!.
... ...
Đến lúc Huyền Lăng Thương nhận được tin tức vội vã trở về phòng ngủ, nhìn thấy quang cảnh.....
Phía trước đại gương đồng là một chiếc lược gỗ gãy, con tiểu điêu nhi dễ thương kia của hắn trên long sàng đang dùng cái chăn bọc thật chặt quanh thân thể của mình, quay lưng về phía hắn.
Thấy vậy hồi tưởng lại chuyện Tiểu Lô Tử vừa bẩm báo, thông minh như Huyên Lăng Thương thì làm sao lại không biết chuyện gì xảy ra!?
Thấy vậy Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức điềm tĩnh đi tới.
“Bộ lông trên người ngươi cũng sẽ nhanh chóng mọc lại cho nên ngươi không cần vì việc này mà thương tâm”
Huyền lăng Thương thân là vua một nước, tính tình trầm lắng ít nói, rất ít khi an ủi người khác.
Chỉ là hiện tại đối mặt với sự thương tâm của tiểủ điêu nhi trước mắt, Huyền Lăng Thương cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của nó.
Trong lòng biết nguyên nhân con tiểu điêu nhi này đau lòng chính là vì bộ lông trên người , Huyền Lăng Thương dừng một chút liền mở miệng an ủi.
Chỉ là, Huyên Lăng Thương còn chưa nói dứt lời, nghe được những lời này của Huyên Lăng Thương khiến cho Đồng Nhạc Nhạc đang âm thầm rơi lệ, càng co rúm lại rúc thân hình vào trong ổ chăn .
Ô...ô..Ô.., nàng hiện tại không có mặt mũi gặp người nha!
Nàng hiện tại xấu xí như vậy ,chính mình thấy cũng ghét bỏ, cho nên lúc này nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào. Đặc biệt nàng không muốn hình dạng xấu xí này lại bị Huyền Lăng Thương nhìn thấy.
Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cắn góc chăn ô..ô khóc.
“Ô...ô..ô... ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Nghe được tiểu điêu nhi đang khóc thương tâm, gương mặt điển trai vốn dĩ lạnh lùng của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại.
Lập tức bước chân vốn đang định đi về phía trước bỗng dừng lại, không đi tới mà xoay người rời khỏi.
Nghe được tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, hai tai hình tam giác của Đồng Nhạc Nhạc run lên, lập tức thò đầu từ bên trong ổ chăn mà khóc càng thương cảm hơn.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc ướt đẫm lệ.
“Ô..ô..ô... hiện tại ngay cả Huyên Lăng Thương cũng ghét bỏ ta..”
Cúi đầu nhìn thây thể trụi lủi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả thế giới đều xám xịt.
Ô..ô..ô .. lông của ta.... lông của ta....
....
“Việc Trẫm giao ngươi xử lí , ngươi đã xử lí như thế nào?”
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu chênh chếch qua những cửa sổ chạm khắc đang hé mở, làm cho ngự thư phòng sáng choang.
Rõ ràng bây giờ là mùa hè nóng bức, chỉ là nhiệt độ bỏng rát bên ngoài dường như cũng không lọt được vào phòng.
Chỉ thấy nam nhân tuấn tú mặc long bào, hai tay chắp sau lưng tùy ý đứng trước của sổ.
Ánh vàng sáng rực rỡ êm dịu kia bao phủ trên người nam nhân, chiếu cho áo bào màu vàng tươi của nam nhân kia sáng lên lấp lánh, khiến cho bản thân nam nhân vốn vô cùng sang trọng lại càng có vẻ vô cùng cao quí!.
Mày kiếm, mắt phượng, mũi thẳng, môi mỏng ( chẳng có tiêu chuẩn nào của ta, theo nhân tướng học hiện đại thì 3/4 tiêu chuẩn trên đều là người.... ... .....)
MÀY KIẾM
Phụ nữ: Sắc sảo thông minh
Đàn ông: Thủ đoạn
MẮT PHƯỢNG: Mắt xếch
**người xưa quan niệm người mắt xếch là người có số phú quý (quân vương)
**hiện đại
Phụ nữ: Hung dữ
Đàn ông: Độc ác....cái này k nhớ
MÔI MỎNG
Phụ nữ: Mệnh yểu
Đàn ông: Không đáng tin, nói trắng ra là những kẻ dối trá, lường gạt.
HAHAHAHA
Nam nhân gương mặt cương nghị, hoàn mĩ không vết tích, đủ để cho nam nữ trong thiên hạ điên cuồng si mê.
Tuy nhiên giờ phút này trên gương mặt cũng chỉ thấy hoàn toàn lạnh lùng.
Đôi huyết mâu dài hẹp kia dưới ánh mặt trời rọi xuống, lại lộ ra một loại lạnh lẽo khát máu khá rõ.
Đối với thần sắc lạnh như băng, như muốn ngăn người ta từ cách xa ngàn dặm của Huyền Lăng Thương.
Thì nam nhân áo trắng ngồi cách hắn không xa có khuôn mặt tươi rói hớn hở, thần sắc ôn nhuận như ngọc, làm cho người ta cảm thấy tựa gió xuân thổi vào lòng, nhập vào tâm.
Nam tử mặc một thân bạch trường y ôm lấy cơ thể, thắt lưng cùng màu có đeo một khối Dương Chi Ngọc Bội.
Tóc đen dài vừa chạm tới eo, được buộc nhẹ nhàng một nhúm nhỏ bằng dây cột tóc kì lạ, còn tại toàn bộ phía sau rối tung.
Chúng càng làm dáng người cao cao gầy gò được hiện rõ phác họa rõ ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên tay nam nhân cầm một chiếc thiết phiến (quạt) trắng tinh được họa một cây trúc, giờ phút này đang nhẹ nhàng phe phẩy. Đuôi phiến khéo léo đeo một dây ngọc bội hoa mộc lan rũ xuống. Càng nhẹ nhàng rung động.
Các đầu khớp xương mười ngón tay rõ ràng thon thả như ngọc, ngay cả móng tay đều được tỉa tót chỉnh chỉnh tề tề.
Nhìn từ dưới lên liền bắt gặp một khuôn mặt mềm mỏng tuấn lãng.
Nếu như nói nam nhân đang tùy ý đứng lạnh lùng kia là bông hoa Tuyết Liên ở trên Thiên Sơn làm cho người ta không thể với tới, thì nam nhân trước mắt này lại tựa hoa sen vươn lên từ nước bùn, không nhiễm khói bụi.
( Mẹ nó chứ....... t ghét cái phần miêu tả chết tiệt này, nó thiệt kinh khủng, phá hỏng cái trí não thần đồng của ta. Miêu tả nam nhân mà cứ hệt mĩ nữ.)
Giờ phút này nam nhân áo trắng nghe Huyền Lăng Thương nói, khóe miệng cũng là nhẹ nhàng bĩu một cái.
“Chuyện ta đã xử lí tốt, ngày mai triều thần sẽ dâng tấu chương tố giác Tô Bất Vi, Tô thừa tướng tham ô hối lộ, chúng ta đã có những bằng chứng rõ ràng, với cái này thì Tô Bất Vi muốn phản kháng cũng không được”.
Lan Lăng Thiệu Giác cẩn thận nói xong lời cuối cùng, dừng lại một chút, con ngươi xinh đẹp kia không khỏi lóe lên một phen, trên mặt lộ vẻ tò mò.
“ Ta có chút hiếu kì, Thương, lúc ban đầu ngươi không muốn đạp đổ Tô Bất Vi nhanh như vậy, muốn dùng hắn để quăng dây dài câu cá lớn, như thế nào mà bây giờ lại muốn loại bỏ Tô Bất Vi nhanh như vậy !?”
“Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua ở Bách Hoa Viên”
Trên thế giới không có bức tường không lọt gió.
Hôm qua mặc dù hắn có việc tạm thời không đến đó. Chỉ là, bên trong hoàng cung có chuyện gì xảy ra tức khắc sẽ có người tìm đến nói cho mình biết.
Mà đêm qua Huyền Lăng Thương lại phái người đến cho hắn biết, muốn trị Tô Bất Vi tội tham ô hối lộ. Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng không khỏi kinh ngạc không khỏi tinh tế phỏng đoán.
Cuối cùng hắn vốn biết rõ về Huyền Lăng Thương nên không khó đoán ra, sở dĩ loại bỏ Tô Bất Vi nhanh như vậy , chắc chắn đối với chuyện hôm qua thì có liên quan.
Trong thời gian Lan Lăng Thiệu Giác suy đoán, Huyền Lăng Thương nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói, trong lòng tự biết tâm tư của mình không thể gạt được người này, từ nhỏ cả hai đã cùng nhau lớn lên, là tri kỉ bạn tốt.
Vì vậy hé môi mở ra trầm giọng nói
“Dám động vào Nhạc nhi của trẫm, trẫm nhất định không tha hắn!”
”Nhạc nhi?”
Nghe được đáp án kia trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi sửng sốt, lập tức liền hiểu rõ.
Trong lòng buồn cười, không khỏi nghĩ tới cái người lạnh lùng ít nói kia vốn tuyệt không thích đông vật nhỏ.
Hiện nay không chỉ có nuôi, hơn nữa còn sủng ái tiểu điêu nhi, ngay cả tên cũng chọn rất phù hợp!
Nghĩ đến con Phượng Hoàng Điêu kia, trong lòng đế vương trẻ tuổi này chính là phân lượng không nhẹ.
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng cười nói.
“Ta thật sự hiếu kì, tiểu điêu nhi kia là cái bộ dạng gì!?”
Nghe giong điệu Lan Lăng Thiệu Giác là muốn tính toán đi nhìn một cái.
Nghe vậy huyết mâu tuyệt đẹp của Huyền Lăng Thương hơi lóe lên lập tức nói.
“Bây giờ nó vẫn còn bị thương, sau này hẵng nói”
Còn nữa, hiện nay tiểu điêu nhi khẳng định không muốn ai thấy hình dáng xấu xí của nó....
Nghĩ tới đây trong lòng Huyền Lăng Thương bất đắt dĩ kinh ngạc.
Không nghĩ tới thế giới này không có gì là không thể!
Như thế nào một tiểu điêu nhi nhỏ nhỏ như vậy lại có linh khí, nếu không phải cái bộ lông xù của thân thể nhỏ bé kia, rất nhiều lúc hắn cảm giác được đây không phải là một tiểu điêu nhi mà là một người ...a ...
Chỉ là, có khả năng sao!?
Nghĩ tới đây Huyên Lăng Thương cười trừ..