Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : heo ngox
Do nàng Thanh Thanh Mạn chưa ol, tiết mục bom có nguy cơ bị dừng giữa chừng nên các nàng thông cảm súc miệng tạm 1 chap nhé , đủ người là bắt đầu thả bom luôn.
Sở dĩ mấy năm nay Huyền Lăng Thương , sống từng bước một đều kinh động sợ hãi, cái gì cũng tính toán suy nghĩ kĩ , nắm chắc mọi việc trong tầm tay .
Chỉ là nhìn nam nhân trước mắt , tàn nhẫn vô tình ,mạnh mẽ lúc này đây , bất giác Lan Lăng Thiệu Giác lại thở dài .
Chỉ cảm giác được , nam tử này sống được trên đời rất khổ sở .
Bây giờ mà nói , con Phượng Hoàng Điêu , đối với nam tử trước mắt này như một cái gì đó ấm áp , phủ xuống cuộc sống đầy lạnh lẽo , mệt mỏi này của hắn , sưởi ấm con tim đã đóng băng lâu ngày ấy .
Giờ phút này đây ,Lan Lăng Thiệu Giác cũng cảm thấy được … nam nhân lạnh lùng trước mắt này cũng có một cái gọi là ôn nhu , sủng nịnh .
Hắn đối với con tiểu điêu nhi này ôn nhu săn sóc , sủng nịnh , là cũng ngoài dự liệu của Lan Lăng Thiệu Giác .
Chỉ là , thân là một đế vương cao cao tại thượng , tôn quý của một nước .
Hưởng thụ vinh hoa phú quý càng nhiều , quyền lực càng cao , càng có nghĩa nguy hiểm càng nhiều .
Một người là đế vương nếu như tâm không độc ác , không lạnh lùng , không đóng băng con tim , thì làm thế nào mới ngồi vững vàng trên cái ngôi vị cao nhất này ! ?
Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng là , lỡ nếu có một ngày có người dùng con Phượng Hoàng Điêu khống chế được Huyền Lăng Thương …….
Nghĩ tới sự việc đó , tâm của Lan Lăng Thiệu Giác bỗng cảm thấy bất an .
Chỉ là trên mặt không biểu hiện rõ ràng ra mà thôi .
Con ngươi xinh đẹp , đầu tiên nhìn một chút Huyền Lăng Thương sau đó mới phóng ánh mắt tới tiểu điêu nhi đang ở trong lòng hắn (HLT), lập tức môi bờ môi khiêu gợi hé mở , âm thanh nồng hậu , từ miệng hắn truyền ra .
“Hôm nay , ta đọc sách cả ngày ở Tàng Thư Các, trước khi muốn rời đi thì thấy con tiểu điêu nhi này . Nhìn bộ dạng của con tiểu điêu nhi này , là đủ biết ngươi nuôi, nhưng không biết nó đi vào đó làm gì ?”
Nghe thấy lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác , Huyền LĂng Thương nhẹ nhàng hé mở đôi môi bạc , đôi huyết mâu không khỏi lóe lên ánh sáng rồi chợt vụt tắt , ánh mắt lập tức rời xuống lòng mình .
“Được , như thế nào ngươi lại đến Tàng Thư Các ! ?”
Bên trong Tàng Thư Các chỉ có sách , nào làm gì có nửa điểm thú vị trong đó , cho nên Huyền Lăng Thương hơi nghi ngờ .
Hắn đối với con tiểu điêu nhi này rất rõ , nếu không có chuyện gì thú vị , thì nó sẽ không đi những nơi như thế .
Mặt dù trong lòng hơi nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc nằm trong lòng Huyền Lăng Thương , một động tác gì cũng không có , giả vờ như là không lưu ý lời nói đó cho lắm .
Dù sao chẳng lẽ nàng nói với Huyền Lăng Thương là nàng đi đến đó là chỉ để đọc sách ư . ! ?
Một con tiểu điêu nhi , mà nói đi đọc sách , nói ra người ta không cười thì thôi đi ?
Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc nằm trong lòng Huyền Lăng Thương , không ngừng cọ cọ cái đầu bé tí tẹo của nó vào lòng bàn tay , ra hiệu cho Huyền Lăng Thương vuốt ve bộ lông của nó .
Nhìn thấy bộ dạng làm nũng của tiểu điêu ở trong lòng, Huyền Lăng Thương vốn còn rất nghi hoặc nhưng giờ cũng bay biến đi đâu mất .
Hơn nữa còn chiều theo ý muốn của Đồng Nhạc Nhạc , giơ tay lên vuốt ve bộ lông của nó.
Cảm giác được sự ôn nhu truyền từ bàn tay của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nheo mắt lại cảm giác rất là hưởng thụ .
Có thể khiến cho nam nhân tôn quý nhất Linh Nhạc Quốc vuốt lông cho mình, thiết nghĩ chỉ nàng mới có thể làm được .
Hưởng thụ cấp đế vương thé này, mức độ thoải mái quả thức có thể hình dung ra nổi.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang vô cùng đắc ý , bỗng bên người xuất hiện một tiểu thái giám .
Chỉ thấy là thái giám này cúi đầu cụp mắt xuống , cung kính hướng Huyền Lăng Thương mở miệng nói .
“ Khởi bẩm hoàng thượng , thời gian không còn sớm , đã đến giờ dùng bữa! ?”
Nghe được có người đến báo , Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng gật đàu , lập tức huyết mâu đảo một vòn , quay người đối với Lan Lăng Thieeum giác nhàn nhạt nói .
“Sắc trời đã không còn sớm ngươi ở lại dùng bữa với trẫm đi”
“Được”
Nghe được lời Huyền Lăng Thương nói ,Lan Thiệu Giác chỉ cười nhẹ một tiếng
Lập túc liền đi theo phía sau Huyền Lăng Thương , từ từ hướng Dưỡng Tâm Điện mà đi tới .
Giờ phút này Đông Nhạc Nhạc đã sớm đói bụng đến mức da bụng dán sát vào lưng , chỉ là hiện tại nàng rất là lo lắng .
Không thấy Tiểu Lô Tử .
Mới vừa rồi nàng tạm biệt hắn , để đi Tàng Thư Các , khiến cho Huyền Lăng Thương lo lắng , cũng không biết Tiểu Lô Tử có bị mình làm cho liên lụy hay không .
Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ,bỗng trầm xuống ,hiện tại bị Huyền Lăng Thương ôm đi đến Dưỡng Tâm Điện ,lúc này đây , một con ngươi đen lung liếng liên tục nhìn đảo xung quanh mình một vòng .
Cũng không biết được tâm tư của chính bản thân mình đã bị người nào đó nhìn thấu .
Nhìn con tiểu điêu nhi trong lòng ,từ lúc bước chân vào đây , đôi mắt to xinh đẹp luôn luôn đảo xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó .
Trong lòng hiểu rõ , lập tức bờ môi đẹp hé mở nhàn nhạt nói .
“Tiểu Lô Tử đang ở bên ngoài chờ kêu hầu hạ”
“……..”
Đột nhiên nghe được âm thanh hùng hậu phía trên , lập tức đôi mắt kinh ngạc hướng về phía trên mở to ra mà nhìn .
Đối diện là một đôi huyết mâu đẹp rạng ngời .
Nam nhân mặc dù thần thái thản nhiên , nhưng kia một đôi huyết mâu như nhìn thấu mọi sự thế gian .
Nàng còn chưa có nói hắn , đã biết được tâm tư của bản thân mình .
Nam nhân này , thật không phải là một người bình thường a….. …
Chỉ là , khi biết được Tiểu Lô tử không có việc gì nàng liền đã yên tâm phần nào .
Trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm , bây giờ Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy rất là đói bụng .
Đặc biệt là lúc, thấy một đám cung nữ nối đuôi nhau vào trên tay là những món ăn tinh xảo , được đặt lần lượt trên cái bàn lớn trước mắt .
Có sơn hào hải vị , tổ yến vây cá , cá Lô Ngư hấp , gà chiên giòn , sườn xào chua ngọt ,…..
Mỗi một món , đều là những thứ mà Đồng Nhạc Nhạc thích ăn nhất !
Đương nhiên , điều kiện tiên quyết là Đồng Nhạc Nhạc không kiêng ăn …………
Hôm nay cả ngày đọc sách , Đồng Nhạc Nhạc lúc này đã sớm rất là đói rồi .
Cho nên , đang lúc Huyền Lăng Thương đặt nàng vào vị trí sao cho thuận lợi , thì nàng liền ăn ngấu nghiến rồi .
Chỉ là khóe mắt lướt nhanh một vòng , liền thấy Lan Lăng Thiệu Giác cũng đồng thời ngồi xuống rồi.
Nhớ lại trước kia nàng cùng Huyền Lăng thương cùng dùng bữa , tùy ý đã thành quen , hơn nữa lại được Huyền Lăng Thương nuông chiều , khiến cho nàng thích ăn cái gì liền ăn cái đó .
Chỉ là hiện tại , lại có thêm một đại siêu cấp soái ca , nên Đồng Nhạc Nhạc cũng có biết giữ ý tứ một chút .
Bởi vì nàng biết mình đang rất xấu mà .
Nàng làm sao có thể , ở trước mặt một soái ca làm trò hề cho thiên hạ cười đi đúng không ?
Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi , lại không biết biểu hiện của mình đã bị người nào đó quan sát nãy giờ đi .
Người ngồi bên cạnh nhìn thấy tiểu điêu nhi , sau lúc ngồi xuống không ra tay ăn ngấu nghiến như bình thường , mà còn có biểu hiện như là ngại ngùng , còn giữ ý tứ .
Ánh mắt mang theo ngại ngùng kia lại thỉnh thoảng rơi trên người của LAn Lăng Thiệu Giác .
Thấy vậy mày kiếm đẹp đẽ kia của Huyền Lăng Thương không khỏi hơi cau lại ,bạc môi khẽ nhếch , rõ ràng là có chút không vui .
Bởi vì , hắn không thích khi thấy ánh mắt của tiểu điêu nhi ngoại trừ mình ra lại rơi trên người nam nhân khác .
Nghĩ tới đây , Huyền Lăng Thương lập tức cầm lấy đôi đũa ngọc , gắp một cái đùi gà lớn, trực tiếp nhét vào miệng của Đồng Nhạc Nhạc .
Giờ phút này ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc lại đang rơi trên người của ,Lan Lăng Thiệu Giác . Đột nhiêu có một miếng đùi gà trực tiếp bị nhét vào miệng nên không khỏi kinh ngạc không thôi.
Trong miệng lúc này được lấp đầy bằng cái đùi gà ,khiến cho Đồng Nhạc Nhạc phải ngước lên tràn đầy kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương ở phía trên .
Lại chỉ thấy , hắn nhìn nàng trầm tĩnh ,ánh mắt sáng quắc
Bạc môi khẽ mở ra , giọng điệu như ra lệnh .
“ Ăn cơm .”
“. . . . ! ?”
Nghe được âm thanh lạnh lùng của nam nhân này , khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiện lên sự kinh ngạc .
Không biết là như thế nào , nhưng hình như nàng cảm giác được hiện tại hắn không cao hứng cho mấy .
Hắn vừa rồi không phải còn rất tốt sao ! ?
Ai đã làm cho hắn mất hứng ! ?
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc , chỉ là thức ăn ngon trong miệng , nên Đồng Nhạc Nhạc lại không quản nhiều như vậy .
Cái gì trai đẹp hay không đẹp , ăn đã tí tính sau !?
Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc lập tức vương móng vuốt , xù bộ lông lên , ôm lấy đùi gà áng chừng to bằng người nàng, cắn từng miếng từng miếng mà ăn rất là đắc ý .
Đồng Nhạc Nhạc ăn rất nhiệt tình , một đôi mắt đen lung liếng , giờ phút này chỉ cảm thấy được mĩ vị trước mắt thôi .
Nàng thể hiện tất cả thỏa mãn cùng sự hưỡng thụ trên vẻ mặt .
Vẻ mặt hưởng thụ thỏa mãn làm cho người người nhìn thấy , đều sẽ cảm thấy yêu thích từ tận đáy lòng .
Lúc mà đói bụng , thì ăn liền đặc biệt ngon .
Cho nên chả mấy chốc mà một cái đùi gà to xấp xỉ như người nàng đã bị nàng ăn trong tích tắc .
Mặt dù trước mặt còn rất nhiều đồ ăn ngon , chỉ là Đồng Nhạc Nhạc biết sức chịu đựng của cái bụng nhỏ bé này , nếu ăn hết thức ăn làm sao nó chịu cho nỗi!
Vì vậy , Đồng Nhạc Nhạc sau khi ăn xong , tính toán nghĩ ngơi một tí , sẽ ăn những thứ khác như trái cây linh tinh .
Trong lúc nghỉ ngơi , Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở bên trái nàng , sau khi tự ngồi xuống vẫn không hề động đến đôi đũa, chỉ là cầm ly rượu mà uống từng chén từng ly rượu ngon.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày.
Coi như thích uống rượu, cũng không phải uống theo cung cách như vậy chứ! ?
Uống rượu hại thân thể . Hơn nữa, hiện tại bụng hắn trống trơn, uống rượu như vậy sẽ làm tổn thương cảm giác a!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức đứng lên. Nhìn thấy Huyền Lăng Thương nâng ly rượu trên tay định uống, liền lập tức vươn chân trước, bịt miệng ly rượu mà Huyền Lăng Thương cầm trên tay.
"Đừng uống nữa , rượu nhiều có hại cho thân thể đó!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, những lời đã nói ra , lọt vào trong tai Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác , cũng chỉ là chi chi chi.
Nhưng mà, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác nhìn thấy giọng điệu và động tác của con tiểu điêu nhi trước mắt , thông minh như bọn họ thì làm thế nào mà không hiểu được con tiểu điêu nhi này đang nói cái gì! ?
Thấy vậy, sắc mặt Huyền Lăng Thương vốn u ám, không khỏi tỉnh táo lại. Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng có thêm vài phần ý tứ dịu dàng.
Mới rồi hắn vẫn còn vì con tiểu điêu nhi này xem nhẹ chuyện của mình mà sinh ra tức tối như vậy .
Chỉ là hiện nay nhìn tiểu điêu nhi này coi trọng như thế đối với chính mình , khiến cho tâm tình Huyền Lăng Thương lập tức tốt lên.
Kèm theo là bạc môi kia có hơi bĩu một cái.
Một nụ cười thấp thoáng mà lại mê người , liền hiện ra trên gương mặt tuấn tú của nam nhân kia .
Nam nhân cười, tuy thoáng qua, lại mê người như thế.
Phảng phất khối Vạn Niên Huyền Băng kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống đang từ từ hòa tan, vô cùng lóng lánh, động lòng người ánh mắt!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bị mê hoặc sâu sắc.
Chậc chậc chậc, không hổ là Huyền Đại Soái ca. Lúc lạnh lùng liền cực kì mê người, khi cười rộ lên quả thực đẹp mắt đến muốn lấy mạng người ta a!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc , nàng cũng không biết vẻ mặt kinh ngạc hiện tại này, loại khuôn mặt nhỏ nhắn như thiếu nữ xinh đẹp đã khắc thật sâu vào trong mắt Huyền Lăng Thương.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương rốt cục không nhịn được , bạc môi hé mở. Tiếng cười to cởi mở kia liền tuôn ra từ trong miệng nam nhân.
"Ha ha ha ha ha ha, ngươi ... tiểu tử kia. . ."
Hiển nhiên, giờ phút này Huyền Lăng Thương là vui duyệt.
Bởi vì điệu bộ con tiểu điêu nhi dễ thương trước mắt này, đã cực kì vừa lòng hắn !
Nghe thấy Huyền Lăng Thương đột nhiên cười rộ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại, có điểm không hiểu, nam nhân này đang êm đẹp tại sao lại cười.
Chỉ là, được nhìn thấy nụ cười cởi mở mê người của nam nhân kia, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc cũng trở nên bắt đầu sung sướng .
Bất kể hắn là vì nguyên nhân gì đó, chỉ cần là nam nhân này vui mừng , thì nàng sẽ cao hứng !
Nghĩ tới đây,đuôi mắt Đồng Nhạc Nhạc cong lên, sau đó nhếch miệng cười một tiếng.
Khi mắt nhung cười, niềm vui trong mắt từ từ lan tỏa, khiến cho người nào nhìn thấy đều sẽ hiểu ý cười một tiếng theo, trong lòng ấm áp.
Cũng khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác im lặng ngồi nhìn ở một bên , trong lòng chấn động, cũng có thêm vài phần hiểu rõ.
Mới đầu, hắn nghe được những lời đồi đại từ người khác về con tiểu điêu nhi này, chỉ biết con tiểu điêu nhi này, chính là bảo bối trong lòng vị đế vương tuấn tú, được vị đế vương tuấn tú này cực kì sủng ái, nhưng không biết nguyên nhân.
Lúc này, nhìn thấy con tiểu điêu nhi kia có dáng vẻ dễ thương, linh khí bức người lại có đôi mắt ấm lòng người . Cho dù ai nhìn, đều sẽ không nhịn được mà yêu quí che chở nó .
Hơn nữa, càng làm cho Lan Lăng Thiệu Giác kinh ngạc phát hiện chính là, con tiểu điêu nhi này có thể tác động sâu sắc đến tâm tình vị đế vương lạnh lùng .
Có lẽ là do ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Huyền Lăng Thương vẫn không biết. Vừa rồi, nhất cử nhất động lẫn tâm tình của hắn, đều thay đổi cùng với con tiểu điêu nhi này ở bên cạnh . . .
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi thán phục vô cùng.
Nếu như đổi làm trước kia, hắn căn bản sẽ không tin tưởng một con tiểu điêu nhi nho nhỏ sẽ tác động được đến tâm của vị đế vương lạnh lùng bên cạnh. Lúc này thì hắn tin. . .
Đang nghĩ trong lòng thì nhìn thấy nam nhân trước mắt chính lúc sung sướng cười to, đôi mắt tuyệt đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là có hơi lóe ra một phen, lập tức, môi đỏ mọng có hơi bĩu một cái.
"Ha hả, cũng khó trách ngươi bởi vì chuyện ở Bách Hoa Viên lần trước, mà nhanh chóng diệt cả nhà Tô Thừa tướng . Con tiểu điêu nhi này, cũng thật sự đáng giá ngươi làm như vậy."
Nghe thấy Lan Lăng Thiệu Giác nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Huyền Lăng Thương vốn đang sung sướng cười to từ từ mất đi niềm vui.
Phảng phất nghĩ đến chuyện không vui nào đó, đôi mắt xinh đẹp kia thoáng hiện qua một cảm giác lạnh buốt.
"Hiện nay Tô Bất Vi như thế nào ! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
Nhìn thấy nam nhân lạnh lùng vô bờ trước mắt này, so mới nam nhân vừa rồi cười to sung sướng kia thì hoàn toàn không giống .
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, trong lòng nghi hoặc.
Bách Hoa Viên! ? Tô Thừa tướng! ? Tô Bất Vi! ?
Tên này rất quen thuộc, a, đúng rồi, lần trước lúc nàng ở Bách Hoa Viên, chính là bị thiên kim Tô Miêu Miêu của Tô Bất Vi đả thương sao! ?
Làm hại nàng đều gẫy hai xương. Mà điểm chết người chính là, bộ lông tuyệt đẹp trên người nàng đều bị cạn sạch.
Mặc dù hiện tại bộ lông trên người nàng đều mọc ra , chỉ là mỗi lần nghĩ chuyện này, đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Hiện nay, nghe được chuyện này là liên quan đến chính mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu vểnh tai nghe .
Không biết tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên nhìn gương mặt lạnh lùng của nam nhân trước mắt , đôi môi đỏ mọng mở ra, nhàn nhạt nói.
"Ha hả, còn có thể như thế nào! ? Vừa rồi nghe người ta báo lại, nói là Tô Bất Vi đang bị giam giữ trong tháp Ninh Cổ , không chịu nổi giày vó đã chết. Về phần con gái của hắn, cũng bị áp giải quân doanh, để làm phần thưởng tam quân . Cơn tức này , ngươi thấy đã tiêu được chưa ! ?"
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.
Không thể nào! ?