Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Phi Linh bắt đầu cuộc sống mới với danh phận “Tĩnh vương phi” bằng cách học thuộc gia phả tổ tông của phu quân mình và làm quen với các nghi thức của hoàng tộc Bắc Triều. Nhờ vậy mà nàng biết được hoàng tộc Bắc Triều vốn xuất phát từ hoàng thất nhà Tây Hán dưới thời Hán Chiêu Đế(*), di cư lên phía Bắc và tự khai thiên lập quốc. Khởi nghiệp Bắc Triều vốn chỉ là nước chư hầu, nhưng đã tự gây dựng thế lực, tự xưng đế và hình thành nên một thể chế chính trị lớn mạnh ngang tầm đại Hán. Thời điểm mà nàng xuyên không chính là lúc nhà Hán đang trên đà diệt vong vậy nên Bắc triều đang ở vị thế cực thịnh.
Hệ thống gia phả của Tĩnh vương Lưu Tử Anh không khó, chỉ là danh sách dài dằng dặc những cái tên mà trong đó có người họa một năm mới được gặp mặt một lần vào dịp tết nguyên tiêu. Tiểu tiết có thể bỏ qua, nhưng các thành viên trong gia đình hoàng đế có quan hệ huyết thống trực tiếp với Lưu Tử Anh thì nhất định phải nằm lòng.
Bắc Triều đương kim hoàng thượng có tất cả sáu hoàng tử và chín hoàng nữ. Con số không nhiều so với các bậc đế vương khác nhưng cũng đủ để gây loạn hoàng cung. Trong đó Tĩnh vương Lưu Tử Anh là con trai thứ hai do đương kim hoàng hậu sinh hạ. Trên Tử Anh là thái tử Lưu Tuyên Thành rất được hoàng thượng ưu ái. Dưới Tử Anh là tam hoàng tử, Tương vương Lưu Vệ Anh cũng do hoàng hậu sinh thành. Hoàng tử thứ tư là Tín vương Lưu Tường Quân, con trai của sủng quý phi Trịnh thị, vì vậy hoàng thượng đối với hắn cũng vô cùng yêu mến. Còn lại ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đều còn nhỏ tuổi nên tạm thời chưa phải là nhân vật đáng chú ý.
Tại sao cần phải nắm rõ những thành viên trong hoàng tộc như vậy? Bởi vì đây chính là bản danh sách những nhân vật quan trọng mà phải cân nhắc lựa chọn xem đâu là chỗ dựa vững chắc, đâu là chỗ nên kết giao lấy lòng, đâu là kẻ không cùng chiến tuyến. Kim cổ ngàn đời nay có hoàng cung hoàng tộc nào không chia bè kết đảng. Triệu Phi Linh cũng biết rõ điều này nên không ngại tìm hiểu, thậm chí trong đầu đã tính toán vạch sẵn những thành phần bản thân có thể nhờ cậy hoặc có lợi ích trong việc giúp Lưu Tử Anh tranh quyền đoạt vị.
Đối với Triệu Phi Linh đọc và nghiên cứu chỉ là việc nhỏ, việc khó chính là các lễ nghi cung đình của Bắc Triều.
Nữ nhân trong hoàng tộc ngay từ nhỏ đã được uốn nắn khuôn phép theo các lễ nghi truyền thống. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, thậm chí ngay cả nhịp thở dường như cũng phải theo quy tắc nhất định. Công chúa Triệu quốc vốn là nữ nhân được giáo dục chuẩn mực, đối với nàng ấy, lễ nghĩa vốn là căn nguyên làm nên phẩm chất, nhưng với Triệu Huyên trong thân xác Triệu Phi Linh thực sự là một thảm họa. Ở thời hiện đại, nàng vốn tự do phóng khoáng, hành động nhanh nhẹn, dứt khoát, có phần mạnh bạo do ảnh hưởng tính chất công việc đạo tặc. Tuy nhiên ở thời đại này, thân xác này, đến việc cầm chén trà đưa lên miệng cũng cần phải chậm rãi, thanh tao, thoát tục như thể tu tiên ngàn năm đắc đạo. Nàng dĩ nhiên chưa thể quen ngay với nề nếp đó, khiến cho kẻ dưới nhìn vào khẽ bảo nhau : “ Triệu quốc công chúa là kẻ không được dạy dỗ đàng hoàng.” Nô tỳ Hạ Vũ thì choáng ngợp, không thể tin nổi vào sự thay đổi theo chiều hướng xấu của chủ nhân mình.
Số là ở thời đại này có tục lệ, các nàng dâu mới về nhà chồng, mỗi buổi sáng đều phải dâng trà mời cha mẹ chồng để tỏ lòng hiếu kính. Vì vậy Triệu Phi Linh dĩ nhiên không thể thoái thác. Hoàng thượng vốn bận rộn việc triều chính, không có thời gian thưởng trà nên người mà ngày nào Phi Linh cũng phải diễn kịch cho xem chính là mẹ chồng nàng, đương kim hoàng hậu.
Bắc Triều hoàng hậu Dương Văn Đình đang ở Trường Bình cung, ngả mình trên chiếc tràng kỉ đợi con dâu đến dâng trà. Dáng vẻ ấy cao ngạo mà xinh đẹp tôn quý đến cùng cực, thật tương xứng với vị trí đệ nhất tam cung lục viện. Hoàng hậu đã ngoài tứ tuần nhưng trẻ đẹp hơn nhiều so với tuổi thực, dám chắc rằng gương mặt đệ nhất mỹ nam của Lưu Tử Anh chính được thừa hưởng từ mẫu thân mình.
Hoàng hậu hướng mắt về phía nàng dâu của mình, quan sát từ đầu đến chân. Dung mạo quả thực nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng đi và cử chỉ mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng không ra danh môn vọng tộc, thanh nhã thoát tục như lời thiên hạ nói. Điều này làm hoàng hậu có phần nghi hoặc về thân thế của Triệu Phi Linh. Quả nhiên mối ngờ vực của bà ta không sai, để giữ vững được ngôi vị hoàng hậu trong khi không được sủng ái suốt bao nhiêu năm qua thì chắc chắn bà ta không phải là nữ nhân có suy tính tầm thường.
Hoàng hậu đối với Triệu Phi Linh có chút không hài lòng, đan xen cả những nghi ngờ và đề phòng. Vậy nên bà ta đã cho người ngấm ngầm đi điều tra thân thế của nàng, nhưng mọi kết quả đều khẳng định, nàng chính là trưởng công chúa của Triệu quốc.
Triệu Phi Linh sau vài ngày làm phật ý mẹ chồng vì chuyện dâng trà thì rốt cuộc hôm nay cũng làm nên chuyện. Tuy dáng điệu chưa được đẹp mắt nhưng trình tự, cách thức và ngôn từ đều chính xác, chuẩn mực khiến hoàng hậu cũng phần nào giảm bớt nộ khí. Bà ta mọi ngày chỉ nói với nàng đúng ba câu: “ Miễn lễ!... Được rồi!..... Lui đi! “. Hôm nay, vì sự tiến bộ của nàng, hoàng hậu cũng đã có hứng hỏi chuyện nàng.
-Ta được biết, kể từ ngày thành thân, vương phi và Tĩnh vương vẫn chưa từng động phòng! _ Hoàng hậu khẽ xoay miệng chén trà, ánh mắt nhìn Phi Linh vẻ dò xét.
Hoàng hậu không nhắc thì nàng cũng không nhớ việc này, mấy ngày liền mải học các quy tắc khiến nàng quên mất, kể từ hôm tạ lỗi với Tử Anh trong thư phòng đến nay, hắn không hề tới gặp mặt nàng. Người còn không diện kiến, lý nào có chuyện động phòng.
-Là vương gia lãnh đạm hay vương phi vẫn còn muốn giữ gìn ngọc thể? _ Hoàng hậu tiếp tục truy vấn.
“Dĩ nhiên là do thằng con trai của bà không phạm nữ sắc hoặc yếu sinh lý rồi, cũng thật may, đằng nào ta cũng không muốn đêm xuân của mình lãng phí với tên hoàng tử mặt liệt. “
Mặc dù ý nghĩ dè bửu hiện lên trong đầu Phi Linh nhưng nàng vẫn tỏ vẻ hòa nhã đáp lại hoàng hậu:
-Không thể trách vương gia, chàng vốn hao tâm vào việc triều chính vốn đã rất mệt mỏi, thần thiếp sao dám để chàng thêm tổn sức. Thiếp đã là thê tử của vương gia thì dĩ nhiên thuộc về chàng, có muốn giữ gìn cũng là giữ cho mình chàng!
Hoàng hậu nghe nàng nói liền im lặng không hỏi gì thêm, nàng mặc dù hành xử có điểm hơi thô nhưng đối đáp thông minh, ngôn từ chuẩn mực, hoàng hậu công nhận ưu điểm này của nàng. Nhưng trong mắt bà ta, sự nghi ngờ về thân thế của nàng chưa bao giờ giảm bớt, càng tiếp xúc nàng, bà ta càng có tư tưởng đề phòng. Bà ta lo lắng nàng là gián điệp do Triệu quốc hoàng đế sắp đặt với mục đích xấu. Ai biết được kẻ cầm cán cân chính trị có những mưu đồ gì, ngay cả hôn sự của con trai bà ta với nàng cũng là có mục đích, thủ đoạn cả.
Triệu Phi Linh thở phào nhẹ nhõm sau buổi diện kiến hoàng hậu không hề xảy ra sai xót. Đúng là hiền thê khó làm, nhất là thê tử của bậc vương tôn quý tộc. Đã phải học nhiều quy tắc kiểu cách, lại còn hàng ngày phải đối diện với bà mẹ chồng bụng bồ nguy hiểm, thâm sâu khó lường, cùng áp lực động phòng sản sinh huyết thống với tên vương gia nóng lạnh thất thường. Nàng nghĩ thầm trong dạ: “ Nữ tử làm dâu nhà đế vương đúng là kẻ xui xẻo nhất thế gian, chuyện công chúa hoàng tử vừa gặp đã yêu rồi hạnh phúc đến bạc đầu chi xuất hiện trong truyện cổ tích Grimm chứ không tồn tại trong đồng thoại Bắc Triều.”
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Hán Chiêu Đế (95 TCN- 74TCN) là vị hoàng đế thứ 8 của triều đại nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Hoa, ông là con trai út của Hán Vũ Đế